Chương 18: Trở về cho anh ăn

Editor : Seo🙉

Cát Giai Uyển một lần nữa ngồi xuống, ăn nốt miếng sườn còn thừa lại.

Sau đó cô nói: “Em xem, em còn nói bọn chị chỉ kém một tầng đâm thủng cửa sổ giấy. Hiện tại đã biết chưa? Chị cùng những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh ấy, không khác gì nhau. Ồ, cũng không đúng, các cô ấy tốt xấu gì còn có thể lộ mặt, còn chị thì không được, ai bảo chị mang họ Cát, một khi nêu danh tính sẽ bị người ta theo dõi.”

Tần Chi nghe xong trong lòng rất hụt hẫng, cô nàng không thích Cát Giai Uyển coi thường chính mình như âm dương cách biệt, vì thế cô nàng cầm tay cô, “Chị đừng nói như vậy.”

Cát Giai Uyển cười hì hì đút cho cô nàng một miếng thịt bò, “Em còn không hiểu chị sao? Nếu chị khổ sở, sao phải chờ cho tới ngày hôm nay, chỉ với những tin tức đó cũng đủ cho chị ăn một nồi.”

Hôm nay có một cô gái xinh đẹp, ngày mai có một vị thanh tú giai nhân, các cô gái xoay quanh Cố Trạm, có hơn trăm người. Truyền thông thích đưa tin, Cát Giai Uyển xem ở trong mắt, trong lòng biết Tây viện có cô, Đông Uyển cũng có thể có người khác, mọi thời khắc cô đều đem những tin bát quái đó trở thành chuông cảnh báo nhắc nhở chính mình—— ngàn vạn lần không được yêu Cố Trạm.

Yêu Cố Trạm, sẽ không có quả ngọt để ăn.

Nhưng phải nói rằng, Hách thành dù nhỏ đến đâu cũng là một thành phố, cô cùng Cố Trạm ở bên nhau mấy năm, số lần gặp nhau ngẫu nhiên chỉ có thể đếm bằng một bàn tay. Năm nay thường xuyên hơn, Vũ Họa Phường một lần, Lộc Đình một lần, đây là tiết tấu gì? Xem ra cô cần phải làm mình bận rộn mới được, nếu lại gặp phải chuyện ngẫu nhiên như thế, đến lúc đó cũng chỉ có cô xấu hổ mà thôi.

Tần Chi trầm mặc, cô nàng hiểu Cát Giai Uyển nhưng từ nhỏ vẻ ngoài cứng rắn, bên trong lại mềm yếu.

Trước kia Cát Giai Uyển bá đạo, trời sinh là thiên vương nhi tử, từ nhỏ học đánh nhai tới tận cấp hai, mãi đến khi lên cấp ba mới kiềm chế. Những người không biết chỉ nghĩ rằng cô cậy mình xinh đẹp nên hành động hung hãn, hành động bá đạo, tính cách lại dã man, nhưng trên thực tế, tinh thần trọng nghĩa của cô so với người khác đều mạnh hơn, cứu vô số người, trong số đó có Tần Chi.

Tần Chi khi còn nhỏ phát dục bất thường, trong lớp khi xếp hàng luôn luôn đứng đầu, một cây đậu giá, điển hình là một quả hồng mềm, ai nhìn cũng muốn nhéo, suýt chút nữa đã bị bạo lực học đường. Sau đó Cát Giai Uyển nhìn không quen, ngoài miệng ghét bỏ cô nàng, nhưng lại che chở cô nàng, lúc này mới không có ai dám lấy cô nàng ra giễu cợt.

Cát Giai Uyển rất tốt, nhưng cuộc đời lại không suôn sẻ, dù bước đi như thế nào cũng không thuận lợi, ở đâu cũng gập ghềnh.

Tần Chi thầm nghĩ, ông trời cũng thật không công bằng.

Cát Giai Uyển đã thống nhất mời khách, sau khi hai người ăn cơm xong, Cát Giai Uyển đứng dậy đi thanh toán, đồng thời điện thoại hiện lên hai tin nhắn, đều đến từ Cố Trạm.

Tin nhắn thứ nhất: Có ở nhà không?

Tin nhắn thứ hai: Làm một bát mì udon hải sản, muốn ăn.

Cát Giai Uyển: “……”

Vương bát đản! Ôm mỹ nhân ở trong ngực còn không quên sai cô đúng không! Muốn ăn mì Udon? Xem cô làm chết anh!

Cát Giai Uyển đè nặng lửa giận, Tần Chi tìm cô, thấy sắc mặt cô xanh mét, không rõ nguyên nhân: “Sao chị lại phát hỏa lớn như vậy?”

Cô nghiến răng nghiến lợi: “Cố Trạm muốn ăn mì, chị phải đi về nấu cho anh ta ăn.”

Tần Chi nghe được da đầu tê dại, muốn dỗ cô bình tĩnh lại, còn tự mình đưa cô đến cửa Tây viện.

“Nghỉ ngơi thật tốt, đừng nóng giận.”

Cát Giai Uyển mạnh miệng nói: “Chị không tức giận!”

Mới là lạ.

Cát Giai Uyển sắp tức chết rồi.

Nhưng tức giận này, lại không có nhiều vị chua chân thực.

Ít nhất không có ở trong mắt cô.

Cô tự nhận sẽ không bởi vì Cố Trạm cùng người phụ nữ khác ăn cơm mà cô ghen. Cô đơn thuần tức giận chỉ vì người này ăn trong chén lại nhìn trong nồi, quá không có đạo đức.

Đương nhiên, cô không phủ nhận, trong lửa giận này có việc cô tận mắt chứng kiến. Nói không chừng nếu hôm nay cô không nhìn thấy Cố Trạm, khi nhận được tin nhắn kia, cho dù có đoán, cô cũng sẽ không cảm thấy bị cô lập.

Tận mắt nhìn thấy, cùng chủ quan phỏng đoán, là hai việc khác nhau.

Cát Giai Uyển đầu đầy lửa nóng đi qua sân, trên đường gặp Quan Bá, dây thần kinh căng chặt mới thả lỏng.

Cô hỏi Quan Bá phòng bếp còn mì udon hay không

Quan Bá gật đầu: “Có, là làm cho tiên sinh phải không?”

“Ừ.” Cát Giai Uyển xoa tay, “Tôi sẽ tự làm, anh đi nghỉ ngơi đi.”

Một bát mì Udon vừa làm xong, xe Cố Trạm đúng lúc tiến vào gara.

Cát Giai Uyển bình tĩnh ngồi ở bàn ăn, chờ anh đi vào, cô cười nhìn anh: “Mì đã làm xong.”

Cô cười rất ngọt, mang theo âm mưu quỷ kế. Cố Trạm ngẩn ngơ, ngồi xuống đối diện cô.

“Quan Bá nói hôm nay em đi ra ngoài ăn cơm.”

“Đúng vậy, nhận được tin nhắn của anh em liền trở về, có phải rất tri kỷ hay không?”

“Đi ăn ở chỗ nào?”

Cát Giai Uyển trước sau vẫn mỉm cười, không trả lời, mà đem mặt nhìn anh đưa đẩy, “Ăn mì đi, không ăn sẽ nguội.”

Mì rất lạnh.

Cát Giai Uyển thậm chí còn chuẩn bị tinh thần Cố Trạm ăn một miếng sẽ nhổ ra.

Nhưng anh không có.

Anh ăn rất Hắn bình tĩnh, mặt không đổi sắc, Cát Giai Uyển nhìn, hoài nghi chính mình có phải đã quên rắc thêm muối hay không.

“Hương vị thế nào?” Cô hỏi.

Cố Trạm chậm rì rì uống ngụm nước cuối cùng, “Cũng không tệ lắm.”

Trừ khi đặt đũa xuống, anh rất iat khi chạm vào nước lọc khi ăn.

Cát Giai Uyển đột nhiên không muốn chỉnh anh.

Cố Trạm quá kỳ quái, làm cô cảm thấy khó xử. Rõ ràng là anh không đúng, tại sao hiện tại lại đổi thành cô vô cớ gây sự?

Cát Giai Uyển bình tĩnh lại, nhớ tới thân phận của mình. Cũng đúng, cô có tư cách gì trách anh? Lúc trước cô có thể bởi vì Cố Trạm tham dự chuyện của cô mà cáu kỉnh, nhưng lần này, cô vì sao lại làm loạn mù quáng?

Bởi vì anh làm cô trở mặt sao?

Nhưng anh là ông chủ.

Cho dù anh yêu cầu cô làm yến tiệc, cô cũng muốn mời sư phụ đến đây tận tay dạy dỗ.

Nói đến cùng, là cô quên mất phải đúng mực, vượt quá giới hạn.

“Đừng ăn cái này, em làm cho anh một bát khác.”

“Không cần, bát này là được rồi.”

Cuối cùng, Cố Trạm ăn hết mình, trong bát chỉ còn canh.

Cát Giai Uyển nhìn nước canh đặc sệt, phảng phất ngửi được vị mặn, cô nhăn mày, lại đưa cho anh cốc nước.

“Uống nước.”

Cố Trạm gật đầu, không uống, chỉ xoa miệng.

“Nói một chút đi, vì sao lại tức giận?”