Chương 16: Anh ngồi xuống đi

Cố Trạm lần đầu ngủ lại, Cát Giai Uyển vốn dĩ còn lo lắng anh không có quần áo tắm rửa, kết quả lại nhìn thấy dì giúp việc đen từng thứ đặt vào trong phòng tắm của cô, mà bộ dáng của anh còn mang theo vẻ đó là lẽ thường, cô ngẩn người hỏi: “Đêm nay anh ngủ trong phòng này?”

“Nếu không thì sao?”

Cát Giai Uyển trở nên khó xử, cực kỳ nhỏ giọng nói: “Cha em ở đây ba.”

Cô không để muốn Cát Phạn gia tăng hiểu lần đối quan hệ giữa hai người bọn họ.

“Em lo lắng cái gì?”

Cố Trạm đóng cửa phòng, tự mình cởϊ áσ sơmi, “Cặp đôi bình thường bảy năm ở bên nhau còn phân phòng ngủ, không phải làm cho người ta nghi ngờ sao? Hơn nữa, anh khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, em còn muốn đuổi anh ra ngoài, đây là cách Cát gia đãi khách?”

Cát Giai Uyển tâm cực kỳ loạn. Cái mối quan hệ từ lâu đã phân chia giai cấp không bình đẳng giữa hai người họ, nghe được Cố Trạm nhắc tới hai chữ “Người yêu ”—— đây là đề tào cô không muốn nhắc đến nhất, lúc này cô chỉ cảm thấy máu chảy ngược, muốn thì khe đất chui xuống, lại chỉ có thể khô cằn nói: “Nhưng chúng ta không phải người yêu.”

Cố Trạm tùy tay bỏ qua áo sơmi, “Nhưng bác trai không cho là như vậy.”

Cát Giai Uyển nghẹn lời, cúi người nhặt áo sơ mi của anh, không muốn cùng anh cãi cọ.

Dù sao, tất cả mọi thứ ở nơi này đều do Cố Trạm cấp, anh nói cái gì, chính là cái đó, cô phản kháng, cũng vô dụng.

Trong phòng tắm rất nhanh truyền đến tiếng nước, Cát Giai Uyển nằm trên giường, cưỡng bách chính mình đi vào giấc ngủ, không có kết quả, thẳng đến khi Cố Trạm đi ra, mí mắt cô vẫn run lên.

“Lại đây, sấy tóc cho anh.”

Cát Giai Uyển mở mắt ra, sặc một câu: “Sao anh không tự làm?”

Trước khi Cố Trạm nhìn chằn chằm cô, cô xốc chăn đi xuống giường, đoạt lấy máy sấy, vẻ mặt cười hì hì, “Anh ngồi xuống đi.”

Mặt biến sắc rất nhanh

Cố Trạm liếc nhìn cô một cái, ngồi xuống, từ cửa sổ nhìn biểu tình trên mặt cô.

Không kiên nhẫn, nhưng lại nghiêm túc.

Cô luôn như vậy, mạnh miệng mềm lòng.

Tóc người đàn ông ngắn, khô rất nhanh, tiếng gió vang lên trong chốc lát thì ngừng lại. Cát Giai Uyển cất máy sấy, thuận tay ở trên đầy Cố Trạm chà đạp một phen, khen ngợi: “Anh trai có rất nhiều tóc.”

Cố Trạm đem cô kéo đến trên giường nằm xuống, không có động tay động chân, chỉ như vậy ôm lấy eo cô, đem cô kín mít ôm vào trong ngực.

Anh nói: “Em thành thật nói cho anh, mấy ngày nay đầu gối có đau hay không.”

Cát Giai Uyển bối rối, vội nói: “Máy sưởi vẫn luôn mở, không lạnh, cũng không đau.”

Hai năm trước cô gặp tai nạn xe nhỏ, từ đó về sau, mỗi lần trời mưa, đầu gối sẽ rất khó chịu. Thời tiết bên này không thể so với Hách thành, một năm 365 ngày có đến 300 ngày trời mưa, mỗi lần đến đây, cô đều ôm gấu bông ấm áp che lại đầu gối, lại cô đơn lẻ loi, rất hoang vắng.

Nhưng cô cam tâm tình nguyện.

Cát Phạn tuổi càng ngày càng lớn, cho tới bây giờ sinh mệnh đang dần đếm ngược, thời gian cô bồi ông ngày càng ngắn. Tới một lần, liền ít đi một lần, cô không muốn quay về quá vội vàng, mỗi lần xuất ngoại, cô ít nhất sẽ lại năm ngày.

“Lúc trước em đến đây cũng không phải vì thời tiết sao? Mỗi năm em chỉ đến 2 3 lần, chịu đựng một chút là được.”

Cố Trạm kêu cô co chân lại, sau đó dùng tay che lên, “Muốn anh xoa cho em hay không?”

Hôm nay ở trong xe làʍ t̠ìиɦ, nếu không phải đầu gối cô không tốt, anh đã không nhanh như vậy mà đi ra ngoài.

“Không cần, hiện tại không đau.”

Đêm khuya khiến người ta làm ra vẻ. Ban ngày khi Cát Giai Uyển thấy Cố Trạm, như thế nào cũng không vừa mắt, lúc này lại cảm thấy anh rất tốt, cô ôm anh, hôn lên hầu kết, nói: “Ngày mai em sẽ đi cùng anh.”

“Nghĩ kỹ rồi?”

“Nghĩ kỹ rồi.” Cát Giai Uyển nói với giọng thương lượng, “Hai tháng nữa không phải là quốc khánh sao? Đến lúc đó em lại qua đây.”

Cố Trạm không có phản ứng, anh khịt mũi: “Hóa ra là ở chỗ này chờ anh.”

“Cho nên ông chủ, anh có nghỉ phép không?”

“Tháng mười anh phải đi công tác, đến lúc đó em liên lạc với Hoa Thanh, bảo cô ấy đặt vé máy bay cho em là được.”

Cát Giai Uyển thực hiện được, rốt cuộc cũng buồn ngủ.

“Anh, em buồn ngủ.”

Cố Trạm vỗ đầu cô, “Ngủ đi.”

*

Hình ảnh tốt hơn so với dự đoán của Cát Giai Uyển, Cát Phạn rất dễ dàng tiêu hóa Cố Trạm đến bất ngờ. Chờ cô tỉnh lại, hai người đàn ông đã nói về công việc.

Biết được buổi chiều cô muốn đi cùng Cố Trạm, Cát Phạn cũng không cảm thấy kỳ quái, ông gật gật đầu: “Có người cùng con trở về, cha cũng yên tâm.”

Cát Giai Uyển âm thầm chửi thầm, cũng phải nhìn xem đó là người nào

Cô nắm lấy cánh tay Cố Trạm, ngọt ngào cười: “Đương nhiên rồi, anh ấy đặc biệt tới đây tìm con.”

Tiết mục ân ái này, Cố Trạm vẫn nguyện ý cùng cô diễn.

Cát Phạn thấy thế, quả nhiên vui vẻ, còn tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn chiêu đãi Cố Trạm.

Ăn xong một bữa cơm, Cát Giai Uyển ăn đến không biết mùi vị gì. Cảm xúc của Cát Phạn rõ ràng tăng vọt, cô nếm ra một tia lừa gạt chua xót.

Nếu Cát Phạn biết cô chỉ là tình nhân của Cố Trạm, nhất định, sẽ đối với cô vô cùng thất vọng đi.

“Suy nghĩ cái gì.” Cố Trạm hỏi.

Cát Giai Uyển phục hồi tinh thần, người đã ở trên máy bay.

Cô cười cười: “Ồn ào quá.”

Vài giờ sau, máy bay hạ xuống Hách thành.

Thân phận người yêu này, từ sau khi bọn họ rời khỏ trấn nhỏ, đã bị nước mưa cọ rửa sạch sẽ.

Cô như cũ vẫn là nhân viên bình thường bên người Cố Trạm.

————

Cố Trạm: Em có phải hiểu lầm gì về mình không?

Cát Giai Uyển: Câm miệng, kịch bản em tự định đoạt.