Chương 15: Động dục

Ngoại trừ hai năm đầu còn bận rộn, 5 năm sau, Cố Trạm tự nhận làʍ t̠ìиɦ cùng Cát Giai Uyển, trình độ phù hợp quả thực có thể sử dụng câu nói trời đất tạo nên để hình dung.

Cơ thể của Cát Giai Uyển, nhiều nước, nơi nào cũng mẫn cảm. Nhưng muốn nói nơi mẫn cảm nhất, không chỗ nào khác ngoài lỗ tai.

Mà cô cũng chủ động thừa nhận, nói là chịu không nổi anh chạm vào tai mình. Chỉ cần anh hơi động một chút, cả người cô liền tê dại, đặc biệt là xương hông cảm thụ rõ ràng nhất, không khác gì cảm giác bị mấy vạn con kiến bò qua.

Cho nên trên cơ bản anh mυ"ŧ thêm vài cái, cơ thể cô mềm xuống, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, làm cái gì cũng được.

“Chỉ có anh?” Lúc ấy anh hỏi.

Cát Giai Uyển khi đó đang kẻ lông mày, đôi mắt không chớp, lông mi run rẩy, cẩn thận vô cùng.

“Đương nhiên chỉ có anh.” Cô không chút nào để ý, “Thời điểm đi làm tóc, thầy Tony luôn cọ tới lỗ tai em, anh cảm thấy em đối với người ta có động dục sao?”

Lúc anh nhe được lời này, kỳ thật không biết nên phản ứng thế nào.

Không biết là nên vui vì anh là người đặc biệt với cô hay là nên tức giận khi cô so sánh anh cùng thầy Tony.

Anh chỉ nhớ rõ buổi tối ngày đó làm cô rất tàn nhẫn, giống như cẩu không ngừng liếʍ lỗ tai cô, thẳng đến khi cô khóc, hét lên nói mình bán nghệ không bán thân.

Cho dù cô khóc to, một chút tác dụng đều không có.

Bởi vì anh thích nhìn cô khóc.

Xinh đẹp muốn chết.

—— Khoang sau xe rộng hơn nhiều so với phía trước.

Ngoài xe còn đang mưa, hạt mưa tí tách rơi, Cố Trạm theo thói quen tính ngậm lấy lỗ tai Cát Giai Uyển, rất nhanh nghe được tiếng cô nức nở cùng tiếng mưa ở bên ngoài.

“Đừng liếʍ, em chịu không nổi……”

“Chịu không nổi cái gì?”

“Anh không cắm vào, em khó chịu.”

Cát Giai Uyển buồn bực muốn chết, rõ ràng vừa rồi Cố Trạm còn gấp gáp cởi khóa quần, như thế nào chờ sau khi anh cởi hết chính mình lại ham muốn?

Cho dù đã tới cửa nhưng người này không chịu đi vào, người này thật độc ác!

Cô hiện tại mềm oặt dựa vào trên người anh, toàn thân trơn bóng, vυ" bại lộ, nước sốt tràn lan, trống rỗng như ni cô 800 năm chưa ăn thịt.

…… Từ từ, ni cô?

Kịch bản nói đến là đến, Cát Giai Uyển trong lòng nhất thời nghiện diễn, không hề báo trước, cô đem chân tách ra lớn hơn nữa, khi ưỡn ngực, rõ ràng cảm nhận được đầu lưỡi Cố Trạm chạm qua xương quai xanh.

Cô nói: “Thí chủ, anh có muốn ăn nơi này hay không?”

Cố Trạm: “……”

Lại tới nữa.

Nhưng mà điểm chết người, là anh không biết xấu hổ diễn theo.

Cây đồ vật phía dưới càng thêm cứng rắn.

“Ăn.”

Anh phối hợp, một ngụm ngậm lấy đầṳ ѵú mới vừa bị chà đạp, bàn tay to nhéo mông cô, lúc này mới có xu thế áp xuống.

Bởi vì phấn khởi, người đàn ông mυ"ŧ đầṳ ѵú lực đạo mười phần, Cát Giai Uyển dùng sức một tay chống ở cửa sổ xe, nửa người cong thành hình vòng cung, cô khó có thể tự giữ, phóng đãng kêu lên: “A…… A……”

Cô có thể rõ ràng cảm nhận được côn ŧᏂịŧ cắm vào tiểu huyệt, một chút lại một chút đẩy nếp gấp, cọ xát ra ngọn lửa nhỏ, thiêu đến đầu óc cô nóng lên, khống chế không được mà nói linh tinh.

“Đi, đi vào……”

Cô nắm lấy vυ" bên kia bị Cố Trạm vắng vẻ, dùng sức xoa bóp, túm núʍ ѵú không ngừng đảo quanh, nhưng vẫn không thể làm dịu cơn khát. Vì thế cô sờ lên mặt Cố Trạm, nói: “Thí chủ đổi sang bên này ăn đi.”

Ở trong mắt Cố Trạm, Cát Giai Uyển diễn chồng chất sơ hở, nếu không phải anh phối hợp, phỏng chừng cũng không có vài người nguyện ý xem cô diễn.

Nhưng kỹ thuật diễn của cô không phải lúc nào cũng giống nhau.

Giống như thời điểm làʍ t̠ìиɦ, cô l*иg ghép vai diễn cùng bản thân rất tốt.

Không hề ngoại lệ, mỗi một lần làʍ t̠ìиɦ, anh giống như bị cô bỏ thuốc, rất dễ dàng nhập vào vai diễn.

Cô nói cô là ni cô, thì cô chính là ni cô.

Ánh đèn trong xe mờ ảo, anh tựa hồ thật sự nhìn thấy một tiểu ni cô xinh đẹp, quần áo nửa cởi, thân mật quấn lấy anh, gọi anh là thí chủ, còn cho anh ăn vυ". Vυ" cô vừa trắng vừa mềm, bị anh ngậm ở trong miệng, mơ hồ còn có thể ngửi được một mùi đàn hương không tồn tại.

“Thí chủ, ăn ngon không?”

Tiểu ni cô vừa hỏi, vừa đè ép đầu gối, đong đưa mông, côn ŧᏂịŧ ở trong cơ thể cô ra ra vào vào, còn nghe được tiếng nước òm ọp, so với động tĩnh bên ngoài còn bắt tai hơn.

Cố Trạm bị cô dụ dỗ không rảnh trả lời.

Anh buông tha đầṳ ѵú, môi hướng lên trên liếʍ, một ngụm cắn xương quai xanh, thấy cô ăn đau, lại tăng thêm lực đạo cắm phía dưới, thao cô thở dốc liên tục, không thốt nên lời.

Cát Giai Uyển bị dươиɠ ѵậŧ thô to đỉnh đến hai mắt mờ mờ, càng thêm nóng càng thêm khát. Cố Trạm lúc này ở trong mắt cô giống như chai Coca mát lạnh, cô gạt đi mái tóc dài, cúi đầu hôn lên môi anh.

Bọt khí ở trong cơ thể ào ạt địa chấn.

Cô thoải mái tới mức cao trào.

Tiểu huyệt thu hẹp đến tận cùng, Cố Trạm trực tiếp không thương lượng mà đổi vị trí của hai người, anh đem Cát Giai Uyển ấn trên ghế, xe thoáng chốc chuyển động.

Côn ŧᏂịŧ rút ra, lại một lần nữa đâm vào.

Sau cào trào tiểu huyệt cắn chặt đến mức hết thuốc chữa.

Anh kéo hai cái đùi cô ra, đặt ở trên vai dùng sức cắm.

Tiểu ni cô biến mất, cô biến thành một con tép riu nằm dưới thân anh, ủy khuất co lại, lại sảng đến mức run lên.

Anh vén mái tóc dài của cô đang hỗn độn, nhìn đôi mắt của cô, sáng ngời lại mông lung.

“Ngoan.”

“Hả?”

Lúc này Cát Giai Uyển nhất thời nghe lời.

Cố Trạm động tình cắm càng sâu, đã quên lúc này hai người đang ở một góc trong xe.

Không gian hạn chế, động tác lại quá lớn, đầu gối Cát Giai Uyển đột nhiên co giật.

Cô kêu ra tiếng: “Đầu gối bị chuột rút!”

Vốn đang càng đánh càng hăng, Cố Trạm dừng lại ——

Trong màn mưa, chiếc xe lung lay, rốt cuộc cũng ngừng lại.*

Bên trong xe có khăn ướt, Cát Giai Uyển tách ra hai cái đùi xoa xoa, mới vừa kéo quần lên, liền nghe được Cố Trạm hỏi: “Khi nào đi?”

“Anh phải đi?”

“Ừ, bên kia xảy ra chút chuyện.”

Cát Giai Uyển không thể nói là cao hứng hay là khổ sở, cô rũ mắt, nói: “Nhưng em còn muốn ở lại thêm hai ngày.”

“Uyển Uyển.” Tay Cố Trạm lại thăm vào trong áo ngủ của cô, nhắm hai mắt hôn lên cổ cô, “Cùng anh trở về.”

Cố Trạm khi gọi cô là Uyển Uyển khi, hoặc là, là vì sở thĩah, hoặc là, muốn dỗ cô nghe lời.

Lần này hiển nhiên là vế sau.

Cát Giai Uyển nhấp môi, có chút do dự: “Nếu không, anh đi trước? Hai ngày cũng không lâu lắm, ngày mốt em sẵ đặt vé máy bay đi về.”

Cố Trạm cắn cko một ngụm, nói: “Anh đặc biệt tới đây, không phải để nghe em cự tuyệt anh.”

“A!”

Cát Giai Uyển đau hô một tiếng, cảm thấy hôm nay Cố Trạm có điểm không thích hợp, liền nhỏ giọng nói thầm: “Anh có thể gọi điện thoại cho em.”

Cố Trạm hừ lạnh, nói một câu: “Điện thoại của anh đã tắt máy.” Lại nói: “Cát Giai Uyển, anh chưa thấy một nhân viên nào khó chiều như em.”

Nghe được miệng anh cường điệu quan hệ của hai người, Cát Giai Uyển không lý do mà thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô nằm liệt trên vai anh, lại khôi phục trạng thái vô tâm không phổi không xương.

“Có trăm phương thức liên hệ với em, anh hôm nay không phải gọi điệm cho dì giúo việc sao? Em thấy anh chính là cố ý.”

Này có tính là đi ngàm dặm đưa pháo không? Cát Giai Uyển âm thầm cười nhạo.

“Anh không thích thông qua người khác nói chuyện với em.”

Hô hấp Cát Giai Uyển căng thẳng, hôn lên miệng anh, ôn tồn dỗ: “Anh để em suy xét một chút được không? Em khó có cơ hội đến đây một chuyến.”

Cố Trạm nhàn nhạt liếc cô, “Cát Giai Uyển, em có phải cảm thấy anh rất dễ dỗ hay không.”

Cát Giai Uyển không phản ứng lại: “Hả?”

Khi cùng anh ở bên nhau, cô thường xuyên thất thần, giống như ở trên mây. Cố Trạm trong lòng đè nặng một hơi, hung hăng xoa nhẹ eo cô, lại chuyển đề tài, nói: “Hết mưa rồi.”

Cát Giai Uyển quay đầu, thật đúng là tạnh mưa rồi.

Nơi này chính là như vậy, trời mưa đến nhanh, lại đi cũng nhanh.

Đối với một mảnh đen nhánh, Cát Giai Uyển chỉ nghe tiếng Cố Trạm ở phía sau nói: “Buổi sáng ngày mai em trả lời anh.”

Cô nhìn vào bóng đêm nghĩ, kỳ thật Cố Trạm rất giỏi dỗ dành.