Chương 14: Anh trai ướt quá

Cát Giai Uyển bồi Cát Phạn một tuần, mỗi ngày hoạt động không phải câu cá thì chính là leo núi, nhiều nhất là đọc sách trước khi ngủ, điện thoại cô ở nơi này thành vật trang trí, từ ngày đầu tiên cô đã tắt máy, muốn thử trải nghiệm sinh hoạt của tuổi già.

Cố Trạm đến sau nười giờ tối, lúc đó cô đang ở trong phòng bếp làm đô ăn khuya cho mình. Miếng ức gà vừa mới nướng xong, quết thêm nước sốt, mùi hương bay ra bốn phía, lúc này dì giúp việc đi tới, đưa điện thoại cho cô.

“Cố tiên sinh.”

Cát Giai Uyển theo bản năng nhận điện thoại, dì giúp việc biết điều rời khỏi phòng bếp.

Trong lòng có một loại dự cảm không tốt xuất hiện.

Nhìn miếng ức gà, Cát Giai Uyển đem ống nghe dán lên lỗ tai, Cố Trạm ở đầu dây bên đi thẳng vào vấn đề: “Ra đây."

“Anh đến rồi?”

Chưa nói tới có bao nhiêu kinh hỉ, cô bước nhanh đi đến phòng khách, kéo bức màn ra, bên ngoài đen nhánh một mảnh, cái gì cũng không nhìn rõ.

Như là đoán được động tĩnh của cô, Cố Trạm nói: “Bên trái rừng cây nhỏ.”

Cô buồn bực, biết đêm nay bản thân không thể ăn bữa khuya này.

“Chờ em năm phút.”

Cát Phạn ngủ rất sớm, Cát Giai Uyển lên lầu khoác kiện áo khoác rồi đi xuống dưới, khi mở cửa, vẫn bị rùng mình.

Trời còn mưa phùn.

Cát Giai Uyển mang theo một thân hơi nước tìm được xe Cố Trạm, làm cô sửng sốt chính là, ngồi ở ghế điều khiển không phải tài xế, mà là Cố Trạm.

Cô chui vào ghế phụ.

“Anh tự lái xe lại đây?”

“Ừ.” Cố Trạm nhắm mắt chợp mắt, nhìn qua có chút mỏi mệt, “Muộn lắm rồi.”

Cát Giai Uyển duỗi tay sờ sờ cằm anh, sợi râu nhỏ còn cứng ngắc, chưa kịp thu hồi tay thì đã bị anh tóm được.

“Sao lại ướt như vậy?” Cố Trạm lúc này mới mở mắt ra, nếp gấp hai mí thật sâu, “Em không mang dù?”

Cát Giai Uyển đi theo nhìn về phía ngoài cửa sổ, lúc này trời mưa rất to.

Cô nói: “Lúc ra cửa trời mới mưa phùn thôi.”

Cố Trạm gần như thô lỗ giúp cô lau bọt nước trên trán, “Trong xe không có dù, chúng ta vào nhà như thế nào.”

Cát Giai Uyển bỏ lỡ trọng điểm, “Anh muốn ngủ lại ở đây?”

Cố Trạm lạnh lùng nói: “Hoá ra anh lái xe mất bốn năm giờ tới đây cũng chỉ để cùng em nói chuyện phiếm?”

Cát Giai Uyển lẩm bẩm: “Cha em……”

“Cha em sẽ không để ý.” Cố Trạm nói tiếp.

“……” Cát Giai Uyển hiếm nghi không nói lại được anh, cô nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, thấy mưa càng ngày càng lớn, nhíu mày bực bội, “Mưa này còn phải đợi một lúc lâu đi.”

“Ừ, thật nhàm chán, không bằng chúng trong thời gian này làm chút chuyện gì đó.” Nói xong, Cố Trạm cởi hai cúc áo.

Nhìn hành động của anh, Cát Giai Uyển lập tức che áo khoác, hướng về phía anh kêu: “Cố Trạm, đây là ở bên ngoài!”

Tuy rằng bọn họ không thiếu những lần làm ở trong xe.

Nhưng gara cùng rừng cây nhỏ lại không giống nhau!

Cố Trạm dừng lại, kỳ thật vừa rồi anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng đùa giỡn mà thôi, nhưng nhìn phản ứng của Cát Giai Uyển, anh sửa lại chủ ý.

“Em cự tuyệt anh?”

Cát Giai Uyển rất sợ anh dùng giọng điệu đe dọa nói chuyện với cô, cô buông tay ra, lắp bắp nói: “Chúng ta có thể gọi điện thoại cho dì ra đón.”

“Bà ấy ngủ rồi.”

Cát Giai Uyển hé miệng, đang muốn cãi lại, đã bị anh vững chắc chặn lại bờ môi.

Vương bát đản, không nói đạo lý!

Hai người môi lưỡi dây dưa, Cố Trạm đem Cát Giai Uyển hôn đến cơ thể nhũn ra, không còn một chút sức lực nào.

Cát Giai Uyển chỉ cảm thấy mông mình nhẹ đi, bị ôm tới rồi trên đùi người đàn ông, cô đẩy đẩy bờ vai của anh, thút thít kêu.

Cố Trạm dùng sức mυ"ŧ một ngụm đầu lưỡi cô, lại dùng hông đỉnh, khi buông cô ra, du͙© vọиɠ đã bùng nổ đến mức tận cùng, anh thở dốc, một tay nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng, hỏi cô: “Gọi cái gì?”

“…… Tay lái cộm đến em.”

Động tác Cố Trạm tạm dừng, “Đi ra phía sau.”

“Ồ."

Cát Giai Uyển dùng tay chân bò ra đằng sau.

Cố Trạm nhìn cặp mông cô đang chụm vài nhau vểnh lên cao, vừa buồn cười lại vừa mê người, anh trầm mặc, mở cửa xe, nhanh chóng chui vào ghế sau.

Sau khi tiến vào tóc bị ướt nhẹp không ít.

Cát Giai Uyển không thể giải thích được có một chút ham muốn.

Vừa rồi cô còn nghĩ qua loa cho xong, nhưng lúc nào lại thật sự có cảm giác.

“Anh trai ướt quá.”

Cô nghiêng người về phía trước, quỳ chân, liếʍ những hạt mưa đang lung lay sắp rơi xuống trên cằm anh.

Tựa như có dòng điện chạy qua.

Cố Trạm lạnh lùng nhìn mắt cô, phút chốc nhéo eo cô một cái, sau đó đem cô khóa ngồi trong ngực mình.

“Em cũng không kém.”

Giữa lời nói, tay anh tự nhiên mà sờ vào qυầи ɭóŧ cô.

Ướt đến rối tinh rối mù.