Chương 4: Phó Thiếu Mất Nụ Hôn Đầu Rồi?

Xí nghiệp gia tộc do Phó Thiếu tiếp quản, mặc dù là ngày nghỉ nhưng hắn cũng không mấy thanh nhàn. Cùng Lộ Tinh chơi một lát, Phó Thâm đã bị điện thoại của trợ lý triệu hoán vào thư phòng.

Sợ Lộ Tinh nhàm chán, trước khi đi Phó Thâm còn dặn dò hầu gái mở một tiết mục hay một chút trên TV cho cậu xem.

"Tiểu thiếu gia, ngài muốn xem loại tiết mục gì?" Hầu gái nhỏ giọng hỏi, sợ dọa đến Lộ Tinh, hiện tại cậu là bảo bối trong tay gia chủ, người trong Phó trạch không ai không biết.

Lộ Tinh căn bản không biết TV là cái gì, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía hầu gái.

"......" Hầu gái cũng thực mờ mịt.

Mấy hầu gái chụm đầu vào nhau, sau một phen thảo luận, quyết định cho Lộ Tinh xem 《 Nàng tiên cá 》.

Đều là nhân ngư, chắc là Lộ Tinh sẽ cảm thấy hứng thú.

Trong thư phòng, Phó Thâm đang cùng cấp dưới mở Hội nghị video đã liên tục gần một tiếng rưỡi.

Hạng mục mà gần đây công ty đưa ra gặp phải vấn đề khó giải quyết, phương án mà bộ phận kế hoạch đưa ra Phó Thâm đều không hài lòng. Trong lúc nhất thời bầu không khí trong hội nghị lâm vào bế tắc. Tuy rằng cách màn hình, nhưng mà cấp dưới cả khí cũng không dám thả.

Trong công việc Phó Thâm có tiếng là Thiết Diện Diêm Vương, nghiêm khắc hơn cả sấm rền gió cuốn. Hơn nữa hắn làm tổng tài thật sự làm được thanh tĩnh, liền cái tai tiếng đều không có, nhân viên trong công ty đều ngầm kêu hắn là cây vạn tuế, băng sơn, thậm chí hoài nghi hắn bị lãnh đạm.

"Trong vòng hai ngày, tôi hy vọng bộ phận kế hoạch có thể đưa ra một phương án làm mọi người vừa lòng."

Phó Thâm sắc mặt nghiêm túc, ngữ khí thâm trầm.

"Hiện tại vấn đề trong mấy cái phương án mong các người hảo hảo làm lại."

Giám đốc bộ phận kế hoạch liên tục gật đầu, tim cũng đã nhắc tới tận cổ họng, Phó Thâm không nổi bão còn xem như chuyện tốt.

"Bộ phận khai phá......" (tui hong biết thay khai phá thành gì nên đành để nguyên văn luôn nhe)



Nghe được Phó Thâm gọi bộ phận khai phá, giám đốc bộ phận kế hoạch vừa mới bị phê bình rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, mà giám đốc bộ phận khai phá lập tức lưng như kim chích.

Trong nhóm của nhân viên công ty đã có người ở kêu rên khi nào có thể kết thúc hội nghị.

"Ta đánh cược nửa tháng tiền lương, cầu vạn tuế đừng nói nữa!!!" Nhân viên 1 đã muốn tuyệt vọng.

Cuối cùng, phía dưới một đống người xếp hàng "+1".

Không biết có phải trời cao nghe được lời khẩn cầu của bọn họ hay không, Phó Thâm vẫn đang nói chuyện đột nhiên gián đoạn.

Ngay sau đó đám nhân viên không hẹn mà cùng phát ra một trận kinh hô, đồng tử khϊếp sợ đến co rút lại, thậm chí có người "phanh" một tiếng từ trên ghế trực tiếp té xuống đất.

Phó Thâm cư nhiên bị người cưỡng hôn, hơn nữa còn là bị ấn ở trên tường!

"Dựa dựa dựa!!!"

"Cây vạn tuế ra hoa!"

"Đây là băng sơn muốn tan chảy sao?!"

Nhóm nhân viên muốn nổ tung nồi.

Trên màn hình, hình ảnh Phó Thâm bị người cưỡng hôn vẫn còn đang tiếp tục, có người phản ứng mau đã bắt đầu quay video lại, một khắc quan trọng này sao có thể không quay lại được!

Trong thư phòng, sự tình phát sinh quá đột nhiên, ngay cả Phó Thâm cũng chưa hoãn thần lại.

Sau khi lấy lại tinh thần, Phó Thâm lập tức đem màn hình máy tính gập lại, kết thúc hội nghị.

Phó Thâm nói là bị cưỡng hôn, chi bằng nói là bị cường gặm, bởi vì hắn môi một trận ăn đau, trong khoang miệng rõ ràng đã có mùi máu tươi.

Lộ Tinh thân cao không đủ liền nhón chân lên gặm, đôi tay ôm lấy đầu Phó Thâm, còn đang tiếp tục trận hôn môi không hề có kỹ sảo này.

Thời điểm hai người tách ra, Phó Thâm không thể tin được sờ sờ đôi môi ướŧ áŧ của chính mình.

Nụ hôn đầu tiên của hắn là bị cưỡng hôn, Phó Thâm cảm thấy tiểu ngư này đã đổi mới nhận thức của hắn đối nhân ngư.

Phó Thâm hiện tại hoàn toàn không có sự đĩnh đạc khi họp hội nghị, cũng không có khí thế bức người, tương phản cực mạnh.

Càng muốn mệnh là tiểu nhân ngư cưỡng hôn hắn xong còn bày ra vẻ mặt vô tội, vành mắt đỏ tươi, nhìn dáng vẻ là tùy thời sẽ khóc.

"......" Phó Thâm tin tưởng người không hiểu rõ nhìn đến tình huống này sẽ chắc chắn sẽ nghĩ người chiếm được tiện nghi là hắn.

"Làm, làm sao vậy?" Phó Thâm mở miệng mới phát hiện thanh âm chính mình đang phát run.

Lộ Tinh buông Phó Thâm ra, đôi tay ở không trung hấp tấp khoa tay múa chân, Phó Thâm trong lúc nhất thời cũng không hiểu ý tứ của cậu là gì.

Lộ Tinh gấp đến độ muốn khóc, cuối cùng kéo thẳng Phó Thâm đi ra ngoài.