Chương 3: Người Câm Nhỏ

Edit: Cố Khanh

Ngày hôm sau, Phó Thâm gọi bác sĩ tư nhân lại đây, chủ yếu là làm hắn kiểm tra cổ họng tiểu nhân ngư.

Từ lúc hắn cứu tiểu nhân ngư đến bây giờ, nghe tiểu nhân ngư nói qua một lần duy nhất là: "Tôi tên Lộ Tinh......"

Có Phó Thâm ở, Lộ Tinh đối với việc tiếp xúc người lạ không có biểu hiện quá kháng cự, ngoan ngoãn ngồi trong lòng ngực Phó Thâm, đối với yêu cầu của bác sĩ còn tính phối hợp.

Sau khi khám bệnh xong, Phó Thâm bế Lộ Tinh thả lại vào bồn tắm rồi cùng bác sĩ đơn độc nói chuyện.

"Có thể chữa khỏi sao?" Phó Thâm thần sắc nghiêm túc hỏi.

"Thuốc ách giọng ăn quá nhiều, dây thanh quản bị tổn thương nghiêm trọng, tôi chỉ có thể nói tận lực." Bác sĩ ăn ngay nói thật.

Người ở chợ đen giống nhau đều sẽ cho nhân ngư trộm được uống ách dược, như vậy khống chế sẽ càng thêm dễ dàng, hơn nữa cho dù sự việc bị bại lộ, cũng không khai ra bọn hắn được.

Bác sĩ trước khi đi kê cho Lộ Tinh thuốc dùng trong mấy ngày tới, nói là trước tiên chậm rãi điều dưỡng.

Thời điểm Phó Thâm trở lại phòng tắm, Lộ Tinh đang ghé vào thành bồn tắm, vui vẻ đều viết ở trên mặt, một bộ dạng khó nén nổi.

Thấy Phó Thâm tới gần, Lộ Tinh từ trong nước vươn cánh tay, hai lòng bàn tay điệp ở bên nhau, trong tay phủng mấy cái đồ vật tỏa sáng lấp lánh.

Phó Thâm tập trung nhìn vào, cư nhiên lại là trân châu.

Tiểu nhân ngư đem trân châu trong lòng bàn tay đưa đến trước mặt Phó Thâm, ngửa đầu hướng Phó Thâm cười.

"Muốn tặng cho tôi sao?" Phó Thâm hỏi, bàn tay mở ra.

Tiểu nhân ngư lập tức gật đầu, khóe miệng lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Tiểu hạt châu bóng loáng mang theo ướŧ áŧ, dừng ở lòng bàn tay Phó Thâm thực nhẹ, nhưng nện ở trong lòng Phó Thâm lại phá lệ trầm trọng.

Lộ Tinh cảm thấy đưa cái này cho Phó Thâm, Phó Thâm hẳn sẽ thực vui vẻ.

Bởi vì những người kia ở chợ đen, mỗi lần từ trên người cậu được đến cái này luôn là mừng rỡ như điên, thậm chí vì được đến càng nhiều, liền lấy kim chọc lên trên người cậu, buộc cậu khóc.

Này kỳ thật mới là nguyên nhân chủ yếu vì sao cậu sợ chích như vậy.

Cậu dùng sức xoa xoa hai mắt mới rơi ra được mấy viên tiểu đậu tử này, lúc này cậu coi nó như trân bảo.

Trân châu là nước mắt của nhân ngư cái này Phó Thâm cũng biết, nhìn tiểu nhân ngư khóe mắt còn phiếm hồng, Phó Thâm trong lòng phát đau. Bất quá nhìn vẻ mặt chờ mong của Lộ Tinh, Phó Thâm nhoẻn miệng cười nói, "Rất đẹp, tôi thực thích."

Được đến Phó Thâm khích lệ, cái đuôi ở trong nước của Lộ Tinh đánh ra hai cái bọt nước.

Phó Thâm hai tay chống đỡ trên thành bồn tắm, từ trên cao nhìn xuống liền đối diện với cặp mắt băng lam kia của tiểu nhân ngư, thuần tịnh lại yêu dã, đồng tử tản ra giống như hoa băng.

"Em cũng sẽ đưa cái này cho người khác sao?" Phó Thâm sờ lên khóe mắt tiểu nhân ngư.

Lộ Tinh đầu lắc đến giống cái trống bỏi, đây là lần đầu tiên cậu đưa trân châu cho người khác, về sau cậu cũng chỉ đưa cho người này. Bởi vì đây là người đối tốt duy nhất với cậu sau khi cậu đi vào lục địa.

Tiểu Lộ Tinh chìm vào đáy nước, liên tiếp phun ra mấy cái bong bóng khí, cậu không thể nói chuyện, chỉ có thể thông qua phương thức như vậy tới biểu đạt chính mình ý tứ.

Phó Thâm cúi người, dường như khen ngợi mà vuốt ve cái đuôi của tiểu nhân ngư, theo sau nói tiếp: "Tinh Tinh em phải nhớ kỹ, về sau ngoài tôi ra không thể khóc ở trước mặt người khác, bằng không nước mắt của em sẽ cho mang đến cho em rất nhiều phiền toái."

Nhân ngư thưa thớt, nước mắt càng trân quý hơn, đây cũng là nguyên nhân bọn họ bị những người bụng dạ khó lường theo dõi.

Lộ Tinh từ trong nước dò ra thân mình, đôi tay câu lấy cổ Phó Thâm, khuôn mặt nhỏ ướt dầm dề ở cổ Phó Thâm cọ cọ.

Phó Thâm trong lòng một ngạnh, nguyên bản hắn còn tính tương đối trấn định cũng bị này một liêu, tức thì trong lòng có chút rối loạn.

Vật nhỏ này trong mười hai cầm tinh, thuộc cầm tinh con mèo đi.......

Trước kia trên phố có truyền thuyết, nhân ngư thông qua sắc đẹp cùng tiếng ca dụ dỗ những người chèo thuyền đánh cá xuống biển, làm cho bọn họ chết đuối ở trong biển. Trước kia Phó Thâm không có chân chính tiếp xúc đến nhân ngư vẫn luôn cảm thấy đó là lời nói vô căn cứ, hiện tại hắn cảm thấy đó là thật sự.

Bởi vì ngay cả một tiểu nhân ngư manh manh như cậu cũng sẽ câu dẫn người!

Phó đại thiếu gia - Phó Thâm, thanh tâm quả dục 25 năm, không nghĩ tới có một ngày bị một con cá làm đến tâm thần đại loạn. Phó Thâm hoài nghi chính mình có thể là độc thân lâu lắm.

Editor:

Cầu cmt, cầu bình chọn o(>_<)o