Chương 2: Không Cần Chích

Edit: Cố Khanh

"Mặc quần áo." Phó Thâm ở trên chăn vỗ nhẹ hai cái: "Nếu như em bị cảm, chỉ có thể kêu bác sĩ lại đây chích cho em."

Nói đến chích, Phó Thâm rõ ràng cảm giác được thân mình vật nhỏ cứng đờ, dẫn tới hắn bật cười.

Tiểu nhân ngư thời điểm vừa được cứu trở về cảm xúc thực không ổn định, bác sĩ tiêm cho cậu một liều thuốc trấn định, đồ vật kia rất đau, vì vậy cho nên hiện tại cậu nhìn đến đồ vật bén nhọn liền sợ hãi.

Không cần chích, vật nhỏ quả nhiên nghe lời.

Tiểu nhân ngư từ trong chăn chui ra tới, cánh tay thon gầy lấy lòng bắt lấy góc áo Phó Thâm quơ quơ.

"Em ngoan liền không cần chích." Phó Thâm đắc ý.

Tiểu nhân ngư lập tức bắt lấy cánh tay Phó Thâm, khuôn mặt nhỏ nộn thịt ở mu bàn tay hắn cọ cọ.

Quá mềm, Phó Thâm tim đập trở nên xao động bất an, nhưng vẫn ra vẻ trấn định lấy quần áo đang để một bên qua.

Quần áo là Phó Thâm cho người đặt làm, thực vừa người.

Tiểu nhân ngư rất phối hợp, mặc vào thực mau.

Đến lúc mặc quần, Phó Thâm hít một hơi thật sâu, tận lực làm chính mình bình tĩnh, không phải lần đầu tiên mặc quần áo cho cậu, nên Phó Thâm biết rất rõ hai chân của vật nhỏ này có bao nhiêu trắng.

Xác định cảm xúc của chính mình đã ổn định tốt, Phó Thâm mới dám xốc lên chăn đang bao trùm ở nửa người dưới của thiếu niên.

Kết quả, xuất hiện ở trước mắt hắn cũng không phải hai chân tinh tế nõn nà, mà là một cái đuôi cá phấn lam sắc.

Thiếu niên ngửa đầu nhìn Phó Thâm, thần sắc chờ mong, miệng nhỏ thủy nộn hơi hơi đóng mở, phảng phất như muốn nói cái gì.

Cái đuôi ở trước mắt hắn lúc này, xinh đẹp đến làm người không dời mắt được, Phó Thâm một lần nữa cảm thấy chính mình là một cái si hán.

"Rất đẹp." Phó Thâm phát ra lời khen từ nội tâm: " Là cái đuôi xinh đẹp nhất."

Trên mặt thiếu niên lập tức lộ ra một nụ cười, đơn thuần rõ ràng, trên mặt Phó Thâm rất khó nhìn đến như vậy tươi cười.

Thật là cái dễ dàng thỏa mãn vật nhỏ.

"Bất quá về sau em không thể ở trước mặt người khác lộ ra cái đuôi, hiểu không?" Đuôi cá xinh đẹp là nhân ngư bí bảo, nhưng đồng thời cũng mang đến cho cậu tai hoạ thị huyết.

Phó Thâm cảm thấy chính mình cần thiết nhắc nhở cậu điểm này, nhưng lại không nghĩ đem sự việc nói đến quá nghiêm trọng.

"Em nếu là cho người khác xem, tôi sẽ sinh khí."

Tiểu nhân ngư ngơ ngác nghe Phó Thâm nói xong, theo sau cái đuôi ở trên khăn trải giường chụp đánh, hiển nhiên là tán đồng yêu cầu này của Phó Thâm.

Được đến khích lệ, tiểu nhân ngư rốt cuộc chịu thu hồi chính mình cái đuôi, biến trở về hai chân.

Thiếu niên hai chân thẳng tắp trắng nõn giống như mỹ ngọc tinh tế, bất quá không được hoàn mỹ chính là chỗ mắt cá chân có một vòng bầm tím ứ thanh cùng một miệng vết thương vừa kết vảy, nhìn phá lệ chói mắt.

Phó Thâm còn nhớ rõ thời điểm hắn phát hiện tiểu nhân ngư này, hai chân cậu bị xích sắt khóa lại, làn da chỗ chân tiếp xúc với xích sắt đã bị ma sát đến huyết nhục mơ hồ, nhìn thập phần ghê người.

Cũng may dưỡng hai tuần, hiện tại khá hơn nhiều.

Phó Thâm nhìn chỗ kia phát ngốc, lấy lại tinh thần mới phát hiện tiểu nhân ngư cũng đang nhìn chằm chằm vết thương chỗ mắt cá chân của cậu, thần sắc hoảng loạn.

Phó Thâm biết, cậu tức cảnh sinh tình.

Phó Thâm nhanh nhẹn thay cậu mặc quần vào, đem miệng vết thương che khuất, không cho cậu tiếp tục xem.

"Không có việc gì, đều đi qua." Phó Thâm chủ động đem tiểu nhân ngư ôm lấy trấn an hắn.

TIểu nhân ngư còn chưa đi đường được, phỏng chừng mới biến thành hình người không bao lâu, Phó Thâm đỡ cậu ở sàn nhà trong phòng ngủ chậm rãi luyện tập. Sàn nhà Phó Thâm đã sớm bảo người trải lên một cái thảm mềm mại, như vậy mặc dù té ngã cũng sẽ không làm tiểu nhân ngư đau.

Thẳng đến người hầu tới gọi hai người xuống ăn cơm, hôm nay luyện tập mới tính kết thúc.

Tiểu nhân ngư còn sẽ không xuống thang lầu, Phó Thâm đem cậu ôm xuống dưới, đặt xuống chiếc ghế mềm mại ở nhà ăn, dựa gần hắn ngồi xuống.

Đêm nay ăn chính là tôm viên cùng bào ngư, đương nhiên rau dưa cũng không thể thiếu.

Phó Thâm lột vỏ tôm, đem thịt tôm để vào chén tiểu nhân ngư, chỉ chỉ một bên cái muỗng, để chính cậu tự ăn.