Chương 9: Trang trại yên lặng (2)

Hắn đi so với ta nhanh hơn nhiều, trước khi bầu trời tối đen, chúng ta đã đi tới nơi hắn ở. Từ xa ta đã ngửi thấy một mùi nào đó, nga không, chính xác mà nói, là mùi của dê.

Hóa ra, công việc ổn định của hắn, hắn chăn dê cho một trang trại gia súc.

“Ngươi là chó chăn cừu?”

“Ân.”

“Bộ dạng không giống lắm.” Ta nhìn bộ dáng lai giữa chó chăn cừu và chó ta của hắn, kỳ thật nhìn kỹ, còn…. Được rồi, ta thừa nhân, rất oai phong, rất đẹp trai.

“Ta là làm việc dựa vào bản lãnh.” Hắn nhìn ta, đối với cách bình phán tướng mạo của hắn hình như có bất mãn.

“Ngươi trông coi đàn dê?”

“Phải.”

“Học ở đâu?” ta rất ngạc nhiên, vẻ ngoài của hắn nhìn một cái thì thấy hung hãn, thế mà lại có người đồng ý dạy, đàn dê không sợ sao?

Hắn chỉ nga một cái, “Ban huấn luyện.”

Ta còn muốn tiếp tục hỏi, hắn lại cắt đứt suy nghĩ của ta, “Qúa muộn rồi, nghỉ ngơi đi.”

Khi ta phát hiện hắn để cho ta cùng hắn ở trong một căn nhà gỗ, được rồi, cũng đang lúc là ở chuồng chó, ta, ta cũng có phần không quá dễ chịu. Tuy rằng thời điểm lưu lạc ta cũng mấy con mèo hoang tìm thức ăn mà đi chung với nhau, nhưng khi ngủ vẫn là chỉ một mình ta. Ta bị những người thích tìm động vật nhỏ làm phiền, ta thiếu cảm giác an toàn, càng nguyện ý một mình ẩn thân tại một nơi tăm tối tìm giấc ngủ. Nhưng mà, ta biết hắn không có khả năng cung cấp cho nơi một mình ta ở.

Con chó rất lớn, chúng ta có thể hỗ trợ địa bàn lẫn nhau, ta an tâm rồi, hắn cho ta thức ăn, nhìn hắn đi ra đi vào tìm kiếm đồ vật. Chờ lúc ta ăn no hắn đã đem chỗ ngủ của ta trải tốt, một cái đệm lót bằng vải bông, còn có một tấm khăn lông, ta có thể ngủ ở trên miếng đệm. Liếʍ qua móng vuốt, ta tiến vào bên trong khăn lông, rất ấm áp, rất mềm mại.

Trong bóng đêm, ta quay qua hắn nói lời cám ơn: “Cám ơn ngươi.”

“Đứng khách khí.”

Giọng nói hắn nghe thật bình thản. Có lẽ, thu dụng ta đối với hắn không phải là việc khó. Nhưng mà, hắn vì cái gì thu dụng một con mèo không làm được chuyện gì hết? Cân nhắc mà nói, thu dụng một con chó nhỏ hoặc là một con dê nhỏ có lẽ tốt hơn. Không sao cả, ta không muốn tiếp tụ nghĩ, hắn chịu thu lưu ta là tốt rồi. Ta ở giữa mông lung mà ngủ mất, đem khăn lông trên người cuộn laị quanh người chặt một chút. Có một giọng nói thật nhỏ nói trong đầu ta – nếu hắn không cần ta, không thể thu lưu ta, rời đi nơi này ta còn có thể đi đâu đây?

Ta ở lại trong trang trại, có chỗ ở ổn định, hắn đem thức ăn chia cho ta, mà ta, cùng đi với hắn xem dê. Chủ nhân trang trại tựa hồ thật tín nhiệm hắn, không phải lúc nào cũng xuất hiện, ta ẩn thân trong chuồng chó, chưa từng bị chủ trang trại phát hiện. Không cần hắn dặn dò ta cũng biết ta không thể để chủ trang trại phát hiện, chưa người nào nguyện ý thu dưỡng một con mèo mà bọn họ thấy vô dụng cả.

Nhìn hắn chạy bôn ba giữa đàn dê trông giữ cả đàn, ta rất hâm mộ, một con chó có khả năng quả nhiên không giống như các con khác. Nhóm dê này đứng lộn xộn kêu be be khiến cho người ta đau đầu, nhưng mà cũng rất nghe lời hắn, con chó này ở trong đàn dê rất có uy tín a.

Ta đã biết tên của hắn – Chưởng Môn. Hì hì, đây là do đàn dê đặt ra, bởi vì mỗi ngày khi để cho đàn dê ra khỏi chuồng, là hắn gạt cây gậ chặn cánh cửa hàng rào để mở ra, vì thế, gọi “Chưởng Môn.”

Ta không thể con chó a con chó a gọi hắn, ta liền đi theo đàn dê cùng gọi hắn là “Chưởng Môn”, thật ra, ta hy vọng có thể gọi hắn một tiếng “đại ca chó”để biểu đạt cảm kích trong lòng ta, nhưng mà ngẫm lại nếu thật sự gọi như vậy, các con dê này nhất định sẽ không có hảo ý mà be be cười, ta, ta đành phải bỏ đi ý niệm này trong đầu.

Cuộc sống trong trang trại thật nhẹ nhàng, hiện tại là mùa đông, đàn dê đều đứng trong chuồng, mỗi ngày đều được thả trong một cái vòng lớn thông khí lưu chân, ăn cỏ khô. Không có nhiều sinh hoạt lắm, ta thường ghé vào một gò cỏ khô của đàn dê hay gặm mà ngủ.Ta nghĩ, đợi cho mùa xuân đến ta có thể giúp hắn trong coi rồi.

Hắn có thức ăn của chó, còn có thịt ăn, thức ăn nơi này so với ta khi lưu lạc tốt hơn. Đàn dê biết ta ăn thức ăn cho chó, mở đầu còn chê cười ta, hừ, không ăn thức ăn cho chó, chẵng lẽ bảo ta ăn cỏ với trấu sao?

Hắn không cho ta ăn thịt tươi, nguyên nhân là ta quá nhỏ, ăn thịt tươi vào bụng sẽ sinh ra trùng. Ta chống cự không được hấp dẫn của thịt tươi, chỉ cần ngửi được sẽ chạy tới. Hắn đem đầu khớp xương ngậm cao lên, đầu khớp xương và ngay cả ta đều bị treo lên giữa không trung, đàn dê thì đứng một bên xem náo nhiệt.

Ta nổi giận, “Thả ta xuông!” hé miệng ra, quả nhiên rớt xuống mặt đất. Sau đó ta nghe tiếng mấy con dê be be cười to.

“Sư đệ, ngươi quá nhỏ, đấu không lại Chưởng Môn.” Con dê đầu đàn be be nói.

Đáng ghét, cái gì đầu đàn a, làm lãnh đạo cũng chỉ đi theo chó thôi, ồn ào không chịu làm con dê đi đằng sau, luôn luôn xông pha đi ở đằng trước. Còn loạn đặt tên tự cho mèo, bảo ta cái gì “Sư đệ”, nó nghĩ đến nó là sư phó a, ta xem nó cũng không kém con heo là bao.

Biết Chưởng Môn là muốn tốt cho ta, ta tận lực nhịn xuống tâm lý muốn ăn thịt, chờ ta trưởng thành là có thể ăn. Mỗi ngày nhìn Chưởng Môn làm sao thả dê ra, quản lý dê, ta lén lút học tập, ta hy vọng tương lai có một ngày nào đó có thể giúp hắn, đi theo bên người hắn, đem đàn dê đưa đến đồng cỏ, ai nói mèo vô dụng a?

Cuộc sống bởi vì có hắn mà trở nên phong phú. Hắn lấy sữa dê cho ta uống, nói cái này sẽ làm ta lớn lên, quả nhiên, trải qua thời gian một tháng ta nhanh chóng biến hóa, từ một con mèo non nớt trở thành một tiểu suất ca mèo. Hì hì, đây là dê đầu đàn nói, đàn dê không ngại màu sắc lông của ta, ta cảm thấy, thật ra đôi mắt màu xanh biếc cùng với lớp lông đen ngắn nhìn cũng rất đẹp.

Hắn cho ta là đứa nhỏ, sợ ta tịch mịch, đem thất linh bát toái gì đó có thể tìm được cho ta làm đồ chơi, ta không biết hắn từ đâu tìm ra tấm ván gỗ và trái bóng cao su nhỏ kia, lúc nhàm chán ta sẽ chơi đá bóng, trên tấm ván gỗ thì có thể mài móng vuốt của ta.

Có một buổi tối nọ, hắn đi ra ngoài, ta nghĩ chỉ là theo thường lệ rat rang trại báo cáo công việc, chờ lúc hắn trở về ta ngủ gà ngủ gật mà tỉnh lại, hắn thần bí hề hề mà nhét cho ta một món đồ, nhìn thấy hắn ha xích ha xích thở, bộ dáng giống như có chút khẩn trương, ta nhịn không được nói hắn,“Làm gì?” chó tại sao lại buồn cười như vậy.

“Mở ra nhìn xem.” Hắn hưng phấn nói.

Không mở ra giấy gói nhỏ ta đã nghe thấy một cỗ mùi, ta biết là cái gì. Nóng vội xé mở giấy, là thịt chim sẻ nướng! Ta nghĩ cái này có thể là hắn xin từ chủ trang trại. Mèo khi nhìn thấy món này không thể dùng vui vẻ để mà hình dung cảm giác, ta ngẫu nhiên nhìn thấy chim sẻ hạ xuống trang trại tìm thức ăn cũng đã kích động muốn chết.

“Cho ta?” Ta vui sướиɠ nhìn hắn..

“Đúng vậy.”

“Ngươi cũng ăn.” Ta nuốt nước miếng xuống, nâng vuốt đẩy hắn, thứ tốt muốn chia xẻ.

“Ngươi ăn đi.” Giọng nói hắn thực bình tĩnh, giống như đối với chim sẻ không có hứng thú, là bởi vì không có nhiều quá đi. Nga, đừng giả bộ nữa, mèo còn không biết chó sao, ta biết hắn muốn ăn, nhưng mà là hắn tặng cho ta….

“Cùng nhau ăn thôi.” Ta ôm lấy chân hắn, tuy rằng ta trưởng thành không ít, nhưng mà lại vẫn chưa cao bằng chân hắn.

“Ngươi ăn đi.” Hắn lại một lần nữa từ chối, ôn nhu tươi cười làm cho ta cảm động. Hắn nhặt ta trở về, cũng không có đem ta quăng ở một góc tự sinh tự diệt, cũng không có nhất thời mới mẻ sau đó thì không để ý tới nữa, hắn vẫn vẫn đối với ta tốt lắm.

“Cùng nhau ăn thôi.” Ta dùng đầu cọ hắn. Ta là mèo hoang, rất ít làm nũng, ta muốn kiên cường. Nhưng mà, đối với hắn ngẫu nhiên lại làm nũng, cảm giác này cũng rất được.

Quả nhiên, hắn không hề cự tuyệt, hắn biết ta không phải là lấy lòng hay khách sáo với hắn, ta là đơn thuần muốn cùng hắn chia xẻ.

Ân, có thịt chim sẻ nướng ăn ban đêm, thật tốt đẹp a.