Chương 10: Trang trại yên lặng (3)

Cuộc sống một ngày yên bình tiếp tục, sáng sớm mỗi ngày ta đi theo Chưởng môn gọi đàn dê ra, tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng mà ta vẫn kiên trì, ta nguyện ý đi theo bên người Chưởng Môn. Nhìn tư thế to lớn anh hùng của hắn chạy giữa cơn gió lạnh, ta phát hiện, ta càng ngày càng thích hắn .

Hắn thực đáng tin.

Buổi sáng ngày xuân phân đó, kiềm chế không được tâm tình muốn nhìn thấy đồng cỏ dần dần chuyển xanh, ta chuồn ra ngoài, nhìn không trung cả một đông quý đều là màu xám bây giờ đã xanh thẳm, ta cực kỳ vui vẻ. Rất nhanh, ta có thể chính sức theo sát Chưởng Môn cùng nhau chăn dê.

“Mèo hoang từ nơi nào chạy tới đây!” một tiếng gầm rú truyền đến, ta quay đầu lại.

Người!

“Mèo hoang này, mèo hoang này, mau tới bắt nó đi!”

Không cần hỏi, người này khẳng định là chủ nhân trang trại.

Chưởng Môn đứng ra bảo vệ ta, che chở ta trước mặt chủ trang trại.

“Mau đuổi mèo hoang này đi! Nơi này khi nào lại có mèo hoang vậy hả!”

Ta càng nghe càng nổi giận, một câu lại một câu mèo hoang, chẳng lẽ trên ót ta có khắc chữ? Cái gì mèo hoang hay không mèo hoang! Người ta nói như vậy chính là đâm vào trái tim nhỏ của mèo a.

Chưởng Môn dẫn chủ trang trại sang một bên, ta nhìn thấy bọn họ bắt đầu nói chuyện với nhau, biểu tình Chưởng Môn thành khẩn không ngừng nói gì đó, đại khái là lai lịch của ta, mà chủ trang trại lại không ngừng lắc đầu.

Một lát sau, trái tim của ta dần u ám xuống, ta biết ta – đi rồi, chủ trang trại sẽ không lưu lại một con mèo chỉ biết ăn không ngồi rồi cái gì cũng không biết làm, đàn dê có thể cho ra sữa thịt, ta có thể làm gì?

Chưởng Môn vẫn không buông tha mà thay ta tranh luận, vẻ mặt của hắn càng kịch liệt, nhưng coi như là vậy, hắn cũng vẫn duy trì thái độ lễ phép, không làm nũng, không khẩn cầu, không khuỵa gối. Ân, ta tán thưởng hắn!

Tiếng nói chuyện đứt quãng truyền tới.

“…… Không được, không được……”.

“,.. Muốn một con mèo làm gì?”

“…Để cho nó đi đi.,,,”

Đến cuối cùng, cộc nói chuyện dưới sự kiên trì đơn phương của chủ trang trại chấm dứt, ta biết tâm tư chủ trang trại khẳng định vẫn không thu lưu ta. Chưởng Môn vừa đi theo phía sau chủ trang trại vừa nói chuyện, dường như còn muốn tiếp tục tranh luận.

Không cần, ta không hy vọng bởi vì ta mà khiến cho hắn vứt bỏ công việc này, đàn dê cũng cần hắn.

Buổi tối, ta ghé vào chuồng chó, đêm khuya, Chưởng Môn đã trở lại, ta nhìn biểu tình đàm phán của hắn thì biết đàm phán thất bại. Ta không nói gì đi qua dùng đầu cọ cọ hắn, tin tưởng hắn hiểu được ý tứ của ta. Hắn đã cố hết sức.

Sau đó, tới lúc chúng ta đều phải đi ngủ, tối nay, ta chen đến bên người hắn, gối lên trên cái bụng của hắn.

“Không cần lo lắng, ta không còn là con mèo nhỏ, hơn nữa, mùa xuân cũng đến rồi.” Trong bóng đêm, ta nhẹ giọng nói.

“Ngươi còn muốn đi sao?”.

“Khụ, ta không muốn liên lụy ngươi. Cám ơn ngươi thu lưu ta một khoảng thời gian dài như vậy, cám ơn ngươi.”

Ta không muốn nói lời phiến tình, ta đương nhiên không muốn đi, đối với ngươi có thể đi được sao? Ta thật sự không muốn liên lụy hắn, cuộc sống ổn định ở trang trại, chó cần ổn định; mèo, cứ để cho tiếp tục lưu lạc thôi, làm một con mèo đen nhỏ bẩn bẩn.

“Ngươi thật sự muốn đi sao?” Hắn lại hỏi.

Ta không trả lời. Trong bóng đêm, ta nhìn ánh mắt hắn, ánh mắt sáng ngời ấm áp, tựa hồ có phần ẩm ướt.

“Ngày mai ta lại đi tìm chủ trang trại, nhất định sẽ có biện pháp.” Lúc hắn nói những lời này cực kỳ chăm chú.

Ta không nói gì, ở trên bụng hắn cọ cọ, sau đó liền nhắm hai mắt lại.

Sáng sớm, ta tỉnh, ta tính lúc mọi người đều chưa tỉnh lại lặng lẽ rời đi, ta nhìn Chưởng Môn vẫn đang tiếp tục ngủ, lông mi hắn rất dài, rất đẹp. Một đoạn cuộc sống ngắn ngủi, ta, ta đã muốn thích con chó này, thật thích thật thích. Ta lặng lẽ tiếp cận qua, liếʍ mặt hắn, giống như lần đầu tiên gặp mặt hắn đã liếʍ ta vậy.

Ta rời khỏi trang trại, bắt đầu dọc theo con đường cỏ dại trải dài hai bên đi về phía trước, ta không biết phương hướng ở đâu, không biết tiếp tục có thể tìm thấy thức ăn hay không, nhưng mà, ta mang theo trái bóng cao su nhỏ hắn cho ta. Trong cơn gió lạnh thấu xương ta càng không ngừng đi tới, đồng cỏ kéo dài không dứt, bãi cỏ nổi lên màu xanh biếc mang đến cảm giác đầu xuân, nhưng mà trái tim của ta lại dừng tại mùa đông.

Trời dần dần biến đen, ta có chút sợ hãi, nằm úp sấp trong một lùm cỏ rậm rạp bên đường, ta lui vào đó, bốn chân đều thu vào dưới bụng, như vậy có thể ấm áp hơn chút, để trái bóng cao su nhỏ bên người. Chung quanh rất an tĩnh, ngay cả tiếng vang của côn trùng đều không có, nếu có tiếng kêu khác của động vật ta sẽ bất an, nhưng yên tĩnh càng làm ta bất an hơn, ta trợn tròn mắt.

Tiếng bước chân vội vã mơ hồ truyền tới, có động vật nào hướng nơi này chạy tới, bốn chân. Ai?

Ta lặng lẽ từ trong bụi cỏ thò đầu ra, đêm rất tối, không có ánh trăng, tuy rằng nhìn không quá rõ ràng, nhưng mà, ta nghe thấy được một mùi quen thuộc.

Hắn đến đây! Hắn tới tìm ta !

Cái mũi ta lên men, ta thực không có tiền đồ, bởi vì, tuy rằng đã ra đi được một ngày, nhưng khi ta phát hiện được mùi của hắn ta phát hiện, hóa ra ta vẫn nghĩ tới hắn….

Hắn dùng cái mũi đẩy ta, ở trên người ta cọ đến cọ đi, ta dùng đỉnh đầu cọ hắn, khẽ cắn cổ hắn.

“Trễ như vậy ngươi đi bắt trộm a.” Ta hỏi hắn.

Hắn cái gì cũng không nói, chỉ cười, càng không ngừng cọ ta ngửi ta, bộ dáng cười đó thoạt nhìn thật ngốc.

Ta biết, hắn tới tìm ta, hắn lựa chọn ta, hắn nhất định là rời khỏi trang trại, vứt bỏ công việc, hắn lựa chọn ta!

Ta nhìn hắn, có những thứ không cần phải nói ra, ta dùng chân đẩy hắn, hỏi: “Này vậy dê phải làm sao bây giờ?”

“Sẽ có con chó khác tới chiếu cố chúng nó.”.

“Chúng nó dường như chỉ nghe lời của ngươi.”

“Chúng nó cũng sẽ lập quan hệ tín nhiệm với con chó khác.” Hắn nói thật bình tĩnh, ta biết, hắn nhất định đã cùng chủ trang trại, còn có đầu đàn dê sau khi hảo hảo câu thông mới rời đi, hắn là loại này, ân, chính là loại chó này.

Hắn cuối cùng lựa chọn ta, một con mèo đen nhỏ có đôi mắt màu lục.

“Ngươi muốn ngủ một chút, hay là tiếp tục đi?” Hắn hỏi ta.

Ta suy nghĩ một chút,“Đi thôi.”

Hắn nằm úp sấp xuống, ta nhảy lên trên lưng hắn, bắt lấy lông mao trên cổ hắn, hắn mang theo ta đi tới phía trước. Cảm giác nhiệt độ cơ thể của hắn, ta đem mặt vùi vào lớp lông cổ hắn, cọ hắn. Cảm giác lưng của hắn thật tốt, lúc ở trang trại hắn cũng thường xuyên cõng ta chơi đùa.

Tối nay, tuy rằng không có ánh trăng, nhưng mà trên trời có sao. Ghé vào trên lưng hắn nhìn sao cảm giác rất đẹp.

Ta nói rồi, hắn thực đáng tin, có hắn ở đây, ta không hề sợ hãi con đường phía trước, không hề mê mang. Bữa sáng ngày mai còn không biết ở nơi nào, nhưng ta vẫn mỉm cười, dũng khí không hiểu từ đâu tràn ngập cơ thể của ta. Hắn lựa chọn ta, ta cũng lựa chọn hắn, chúng ta, chúng ta đều so với trong tưởng tượng của bản thân còn kiên cường hơn để giữ gìn một điều gì đó của trái tim.

Lúc hừng đông, chúng ta đi đến trong một tràng cỏ, nơi này có hàng rào vây quanh, hình như cũng là một trang trại, hắn dừng lại quan sát.

Đúng vậy, chúng ta vẫn là cần một điểm dừng chân.

Ngay lúc chúng ta đang mong ngóng, đột nhiên, một người xuất hiện ở phía sau chúng ta, dọa chúng ta nhảy dựng. 囧! Nữ nhân này thực đáng sợ, xuất quỷ nhập thần, chúng ta cư nhiên đều không cảm giác được cô ấy đi tới.

Nàng mở cửa hàng rào, sau đó quay đầu lại nhìn chúng ta, hỏi: “Muốn vào không?”

Chưởng Môn nhìn ta, sau đó nói với nàng:“Chúng ta có thể lám việc cho ngươi, con mèo này, còn có ta, đều có thể.”

Nàng nhìn chằm chằm ta, ta có điểm chột dạ. Chưởng Môn đem chữ “mèo” đặt ở phía trước, là đang thay ta tranh thủ cơ hội, nhưng mà, cô gái này có thể đồng ý không? Nàng ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu của ta, sau đó đứng lên, nghiêng đầu hướng về bên cạnh chúng ta ý bảo, “Vào đi.”

Chúng ta đi theo cô gái vào trang trại.

Ân, cô gái này cũng không tệ.

Rất nhanh, ta liền phủ định lời ta vừa mới nói.

Lúc nhìn nàng giúp ta rửa trái bóng cao sư ta còn rất cảm kích nàng, sau đó, nàng cũng tắm sạch ta!!! Ta thét chói tai, giãy dụa, ta không cần bị tắm rửa như vậy, bọt nước thật đáng ghét, hơn nữa, nàng, nàng, nàng còn rửa đầu ta, nàng là ác nhân! Nàng dùng bông tắm rửa lỗ tai ta, nàng là ma quỷ! Nàng sờ bụng ta, nàng! Nàng chiếm tiện nghi ta!

Ta không phải không muốn tắm rửa, mà là không muốn bị loại người như vậy tắm rửa cho.

Khi ta đen mặt bị thổi khô lông, lập tức đã nghĩ tới việc trốn, nhưng mà chậm một bước, bị nàng bắt được, nàng cầm lấy chân trước giữ ta lại, sau đó nhìn lại, “Ân, cũng đẹp trai a.” nói xong, lại sờ sờ đỉnh đầu ta, “Lông cũng rất mềm mại, xúc cảm không tệ.”

Cái gì, cái gì! Cái gì mà xúc cảm không tệ!

Ta đang muốn cào nàng, Chưởng Môn đến đây, a, hắn cũng tắm rồi, lông có chút phồng ra, lỗ tai dựng thẳng cao cao, nha, ta đột nhiên phát hiện, hắn thật sự rất đẹp trai rất đẹp trai….

Ngay lúc ta đang ngây ngốc nhìn chằm chằm Chưởng Môn, nàng sờ soạng cằm của ta, sau đó tà ác cười,“Nước miếng chảy xuống rồi kìa.”

Ta rốt cục cào qua, không cào được.

Khi ta cùng Chưởng Môn bị chia cách đưa tới trước hai nhà gỗ khác nhau, ta, ta, ta không biết nói thế là tốt hay không nữa. Cào cào. Ta cuối cùng không thể cùng nói với nàng và hắn là “Ta muốn ở chung một gian với hắn”, quá xấu hổ a, vì thế, tâm tình ta bi phẫn nhìn con chó kia vào gian nhà của hắn.

Con chó ngu ngốc!!!

Ta cùng Chưởng Môn lưu lại trang trại này.

Ta lập tức phát hiện, đây cũng không phải là một trang trại, mặc dù có trưng một cái bảng “Trang trại yên tĩnh”, nhưng mà không có thả dê, nơi này càng giống một cái vườn bách thú hơn, cái gì mà sư tử voi hồ ly và nhiều con khác đều có, làm cho ta trăm tư khó giải chính là, tại sao động vật bất đồng chủng tộc đều hài hòa sống yên ổn với nhau tại nơi này, vì cái gì? Vì cái gì???

Thí dụ như, có một con hồ ly lông đỏ, nó, oh, được rồi, nó cùng một con mèo rừng có đôi mắt to là một đôi. Đừng hỏi ta làm sao thấy được, bọn họ mỗi ngày lăn qua lăn lại, người nào nhìn không ra a; có một con chó Labrador, cùng một đôi với một con thiên nga; Một con khỉ cùng một con gấu mèo nhỏ là một đôi; Sư tử cùng hạc là một đôi, con nhím cùng gấu koala là một đôi, gấu ngựa cùng thỏ trắng nhỏ là một đôi, trâu già cùng báo nhỏ là một đôi, voi cùng heo nhỏ là một đôi, còn có một con hổ trắng, nó cùng hồ ly mắt hoa đào là một đôi, còn có… Trời ạ, đây là cái thế giới gì!!!.

Chủ nhân trang trại – – mọi người đều gọi nàng là A Lâm, nàng hình như đối với cảnh tượng này rất chấp nhận, thái độ của nàng làm cho ta tỉnh lại có phải ta gặp quá ít điều quái dị rồi không. Được rồi, nếu mọi người hòa bình ở chung, ta đây… ta vẫn là tiếp nhận sự thật đi.