Chương 8: Trang trại yên lặng (1)

Lời của tác giả: Văn ta viết tự tặng cho sinh nhật mình – viết cho năm 2008 của ta.

Từ năm nay trở đi, tuổi chính thức trở thành bí mật không thể nói ra a…….



Ta là một con mèo đen nhỏ lang thang, sinh ra không bao lâu đã bị vứt bỏ ở bên ngoài, ta hy vọng có thể có một mái nhà, nhưng mà hình như có một số người cho rằng mèo đen tượng trưng cho điềm xấu, không có nơi nào nguyện ý thu giữ ta, ta vẫn mãi lưu lạc. những ngày cô đơn tịch mịch cực kỳ gian nan, nhất là thời khắc khi mặt trời sắp sửa lặn xuống dưới ngọn núi kia ta cảm giác có phần khổ sở, nhìn không thấy hy vọng nào, hơn nữa, không biết ngày mai sẽ đi về đâu.

Trong thành thị, nơi có thể tìm thấy thức ăn có khá nhiều, rất nhiều thùng rác ở tiểu khu đều lưu lại thân ảnh của ta, ta nghĩ nhất định đã có người thấy bộ dáng một con mèo đen nhỏ lông ngắn dơ bẩn cong cong cái mông cố gắng đào bới đồ thừa trong bãi rác, ta biết như vậy thật mất mặt, nhưng mà nhóm mèo hoang không nhà đều như vậy, lấp đầy cái bụng chính là việc quan trọng nhất.

Từng có người hảo tâm khi nhìn thấy ta đi qua thì có ý muốn thu nuôi ta, nhưng mà cuối cùng vẫn là không được, có lẽ là do bộ dáng dơ bẩn của ta làm cho các cô ấy lùi bước. Ta không phải không muốn tắm rửa, chỉ là do không có nơi để tắm. Buổi sáng mỗi ngày ta đều rửa mặt, theo quy cũ ngồi ở chồm hổm liếʍ tới liếʍ lui cái chân trái phía trước của ta, sau đó cẩn thân một vòng lại một vòng chà chà khuôn mặt, lông mao trên người ta cũng cẩn thận liếʍ qua, nhưng mà ta biết là ta vẫn bẩn a. Ta từng thử nhảy vào các máng xối sau cơn mưa để tẩy rửa một chút, nước kia nhìn trong suốt, thật ra cũng có không ít chất còn đọng lại trên người, sau khi tắm xong thì thoát khỏi một thân toàn bùn đất.

Ta rất muốn cùng một con mèo hoang khác kết bạn, như vậy sẽ không cô đơn nữa, cũng không có người nguyện ý mang theo ta, ta vẫn còn là một con mèo nhỏ đang uống sữa, chưa đủ linh hoạt lại không mạnh mẽ, hơn nữa… là một con mèo đen.

Sau cuối thu, bên ngoài ngày càng lạnh, ánh nắng vàng rực rỡ không có được bao nhiêu nhiệt, một cảnh “Nước ngọt thái dương”. Mặc dù có da có lông, nhưng cũng muốn tìm một nơi dừng chân ấm áp, mỗi ngày ta sáng ra tối cũng ra, ở trong một con hẻm nhỏ tìm tìm kiếm kiếm, bị một số người quát lớn. Ta không phải là tên trộm mà! Chỉ là muốn tìm một nơi có thể ngủ an ổn qua một buổi tối mà thôi.

.

Hôm nay, ta uể oải ghé vào một miếng vải lót trong hẻm nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố, vẫn chưa tìm được điểm dừng chân, ta cảm thấy thật thất bại. Ngay thời điểm ta đang ăn năn hối hận, một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước mắt.

Một con chó đen cao lớn.

Nhìn bộ dạng nó là một con chó lai giống chó chăn cừu của Đức. Ta hoảng sợ, hắn cứ mãi nhìn chằm chằm ta như vậy là có ý tứ gì? Quản lý đô thị sao? Cảnh sát sao? Cảm thấy ta ảnh hưởng đến bộ mặt đô thị, muốn đem ta….

Con chó chậm rãi cúi đầu nhìn kỹ ta, còn tiếp cận tới gần lấy mũi ngửi ngửi. Đáng ghét, mấy con chó chính là như vậy, gặp được cái gì cũng ngửi xem nó có mùi gì, bộ dáng không chút tiền đồ! Ta cưỡng chế sợ hãi trong đáy lòng mà trợn mắt với hắn, hơi thở của hắn phun ra trên lỗ tai của ta có phần ngứa ngứa, đồng thời lại mang theo một tia ấm áp.

Con chó này, hắn rốt cuộc là muốn làm gì chứ?

“Ngươi bị bán sao?” sau khi đem từ đầu tới chân ta quan sát một phen, con chó đột nhiên mở miệng hỏi.

Ta nổi giận!!! = 皿 = 凸.

Ngươi mới bị bán a!!! Ta bất quá ở trong này nằm sấp một chút, lại không có chặn đường, ta ngăn trở trúng ai hả? Như thế nào có thể sỉ nhục…… Sỉ nhục…… Sỉ nhục một con mèo như vậy! Nếu như là sự thật đi…… Ta đây tốt xấu gì cũng nên tắm rửa một chút, bẩn như vậy, ngươi mua a!

Ta không dám trêu chọc một con chó so với ta mạnh mẽ hơn so với ta cao lớn hơn so với ta uy vũ hơn, hơn nữa, ta là mèo, cho dù khi con chó ở trước mặt ta không có đủ phong độ không có đủ quý phái, mèo như chúng ta đây cũng sẽ tao nhã mà chống đỡ. Ta đổi lại tư thế nằm bò không chút hình tượng mà ngồi chồm chổm lại, đem cái đuôi vòng qua người, hướng con chó gật đầu, tận lực dùng giọng nói ôn hòa có lễ nghĩa trả lời hắn,“Không phải.”

“Thế cái kia là ý gì?” con chó hướng một thứ gì đó bên cạnh ta bĩu môi…

Ta nghiêng người qua nhìn, thao! Hóa ra cái bảng này là của một tiệm bán hoa quả, ông chủ viết lên hai chữ “giảm giá” trên hình hoa quả trên tấm bảng màu trắng, vừa hay cái bảng trắng này rơi xuống ngay bên người ta, kết quả là…Con chó hiểu lầm.

Hắn thực ngu ngốc!

“Đó là đang nói hoa quả giảm giá.” Ta tức giận nói với con chó.

“Nga.” Con chó lên tiếng, lại tiếp tục nhìn ta.

Phi, nhìn cái gì vậy! Cảm thấy ta bẩn sao? Mèo bẩn hay không bẩn, liên quan tới chuyện chó má gì. Hừ, quả nhiên là bắt chó đi cày thích xen vào việc của người khác, chó cắn xe hơi hiếm thấy điều quái lạ. Trong lòng ta trộm khinh bỉ con chó này một vạn lần a một vạn lần, nhìn vẻ mặt giả bộ tàn bạo của hắn, cực kỳ mờ ám…

“Ngươi là mèo hoang sao?” con chó lại hỏi..

“Phải.” Ta cố ý lé mắt nhìn nơi khác, giả bộ một bộ dáng bất cần. Mèo hoang thì làm sao hả? Mèo hoang sẽ không hiểu lầm con chó là đang bị bán, mới không giống ngươi….

“Ngươi còn nhỏ như vậy……”

Hắn vừa nói như vậy, nước mắt của ta đột nhiên không thể ngăn chặn mà vọt tới hốc mắt. Hắn cho rằng ta nguyện ý làm mèo hoang sao a, ta, lúc ta còn không hiểu chuyện đã bị ném đi rồi, tình huống bây giờ là ta lựa chọn sao? Con chó ghê tởm! Lời nói này liền đâm vào trái tim con mèo nhỏ.

Con chó không hề báo động trước tiến tới gần, vươn đầu lưỡi, ở ta trên mặt ta liếʍ một chút, ta sợ ngây người!.

Bị chó liếʍ, thật buồn nôn! Thật buồn nôn! Nhưng mà, đây vẫn là lần đầu tiên có người, nga, cũng là có con chó hành động ôn nhu thế với ta. Ta cảm thấy trên mặt ẩm ướt, là nước miếng của hắn sao? Chó chính là tên thích chảy nước miếng, hoặc là, đó chính là nước mắt của ta. Lưu lạc nhiều ngày như vậy, chịu rất nhiều ủy khuất khổ sở. Ta ngụy trang mình bằng những hành động thô lỗ và việc làm không căn cứ, rõ ràng vốn là một tiểu bạch nhưng không thể không giả trang thành một kẻ giang hồ từng trải, đi theo các con mèo hoang da mỡ khác cùng nhau làm càn giương oai. Kỳ thật ta…… Kỳ thật ta…….

Ta không có hình tượng nằm úp sấp xuống mà khóc.

Con chó kia không nói thêm lời an ủi nào nữa, cũng không có làm ra hành động an ủi nào, hắn trầm mặc không nói làm bạn ta. Lúc này ta đột nhiên cảm giác được con chó này thật biết điều, ta bây giờ không cần an ủi, ta chỉ là muốn thống thống khoái khoái mà phát tiết một chút tình cảm.

Chờ ta chậm rãi đình chỉ viec5 khóc nức nở, con chó lại tới gần liếʍ mặt của ta. Đáng ghét, hắn không có để yên mà! Sau đó, con chó cắn một phần da cổ của ta, ta còn không hiểu được gì đã bị hắn nhấc lên không trung, ta hoảng sợ, móng vuốt run rẩy giãy dụa, “Ngươi làm gì? Này? Ngươi làm gì?”

Hắn lại đem ta thả xuống dưới, “Ta nghĩ… Ngươi không phải muốn đi theo ta sao?”

Con chó này tự làm, ta khi nào thì đồng ý với hắn!

“Có sao? Ngươi hỏi qua ta sao?”

“Ngô……” Hắn có chút không biết làm sao, ngừng một chút, hắn hỏi ta: “Ngươi nguyện ý đến chỗ của ta ở không?”

Quả nhiên chó ngu ngốc chính là chó ngu ngốc, cứ như vậy nói trắng ra, mở miệng đã kêu người cùng hắn ở chung.

“Ngươi, ngươi nghỉ ngơi ở đâu?” ta trưng ra tư thế nếu không tốt sẽ không cùng hắn đi. Kỳ thật, trong lòng ta rất muốn đi cùng hắn, hắn cao lớn cường tráng như vậy, đi theo hắn ta sẽ không bị thiệt thòi, ngẫm lại xem, một con mèo nhỏ mang theo một con chó làm tay chân, rất phong cách. Hơn nữa, nhìn bộ dáng da thịt mập mạp của hắn, khẳng định ăn ở không lo. Ta đi theo hắn, ta không làm con mèo đi ăn quỵt nữa, ta sẽ cố gắng làm chút chuyện có khả năng làm coi như là báo đáp.

“Ta ở tại vùng ngoại thành, có phần hẻo lánh, không náo nhiệt như trong thành phố, nhưng hoàn cảnh không tệ. Trời ngày càng lạnh, ngươi cần phải có một nơi ấm áp.”

Hắn nói thực thành khẩn, một chút cũng không có bộ dáng ban ơn ban thưởng, hơn nữa hắn nói rất đúng, mùa đông sẽ đến, ta, ta cần phải có một nơi ấm áp để cho ta nằm úp sấp ngáy ngủ cào móng vυ"t. Nhưng mà, nhưng mà, cứ như vậy bị hắn tiện nghi dùng một câu nói mang đi, này, này…….

Nhìn thấy biểu tình do dự của ta, hắn còn nói thêm: “Đến đi, theo ta làm bạn.”

“Đúng, đúng là theo ngươi làm bạn nga, cũng không phải dựa vào sự nuôi dưỡng của ngươi.” Ta trừng mắt nhìn hắn, vì chính cái miệng cọp gan thỏ của mình mà cảm thấy xấu hổ.

“Ân.”

“Thế thì đi thôi.” Ta bày ra một tư thế “Nhận lời mời lên đồi”, động động lỗ tai, vẫy vẫy cái đuôi, chuẩn bị đi cùng hắn. Hắn lại một ngụm cắn da sau cổ ta, đem ta nâng lên không trung, ta sợ hãi kêu: “Uy, uy, ngươi không cần như vậy!”

Ta một lần nữa bị đặt xuống dưới mặt đất, hắn kỳ quái hỏi ta: “Làm sao vậy?”

“Bị cắn vùng da sau cổ như vậy rất không thoải mái!” Ta kháng nghị nói, còn kém không giương nanh múa vuốt.

“Các ngươi không phải đều bị, bị mang đi như thế sao?”

“Mới không phải!”

“Ta tưởng rằng mèo đều thích được nắm như vậy, loài người không phải đều là nắm lấy da cổ của các ngươi xách đi….”

“Đó là do không có cách nào khác a, như vậy thực không thoải mái ngươi có biết hay không!” Ta phẫn nộ phản bác, đối với con chó này triệt để không biết nói gì.

“Nga.” Hắn gục đầu xuống,“Thật có lỗi.”

“Không sao.” Dù sao ta cũng bị nắm thành thói quen, chính là, bị nắm lấy da sau cổ rồi nhấc toàn thân lên thật sự không thoải mái thôi.

“Nơi đó của ta khá xa, còn có một đoạn đường phải đi, ta nghĩ…… Ta mang theo ngươi thì sẽ nhanh hơn.”

Nguyên lai là như vậy, ta có thể lý giải thành hắn săn sóc ta sao?

“Chung quy phải có biện pháp khác đi.”

Hắn nghĩ nghĩ, nằm úp sấp xuống, “Nhảy lên trên lưng ta, ta cõng ngươi.”.

Di, chó ngu ngốc biến thông minh, ta còn thật không ngờ còn có phương pháp này. Ta nhảy lên trên lưng hưng, túm lấy da lông trên cổ hắn, hắn mang ta lên đường.

Ân, không thể không nói, “cưỡi” một con chó thật sự có cảm giác phong cách, hơn nữa, còn rất thoải mái.



Secretwind: cat and dog, lâu lâu đổi thể loại mới =))