Chương 26: Dây dưa không dứt

Nguồn: Vespertine

Edit: Tiểu Vũ YY

Hắn lại nhìn thoáng qua mu bàn tay còn in dấu răng rướm máu của cô, hối hận hôm nay không đem theo còng tay bên mình, nếu không thì đã đem bé hư này khoá lại trên giường mà tra khảo.

Tần Luật buông tay cô, ẩn nhẫn rút dươиɠ ѵậŧ đang phát tím dữ tợn ra, cũng không thèm xử lý gì, để nguyên cả khoá quần, xoay người xuống giường, đi lại khắp nơi trong phòng, tới tận khi tìm thấy hòm thuốc. Hắn biết cô đang không muốn phản ứng với mình, một chữ cũng không buồn hỏi.

Dươиɠ ѵậŧ vẫn còn sưng to trần trụi thả rông bên ngoài, theo nhịp đi lại của hắn mà quất qua quất lại.

Hứa Lạc không nhịn được mà trộm liếc một cái, đúng lúc đầu ciu quất qua như say "Hi", cô cuống quýt đảo mắt đi, chột dạ quá đi à.

(Editor: lời bé ciu *hi em, anh đứng đây từ chiều*)

Cắn cắn đầu lưỡi. Thật dài, dài vượt qua cả rốn luôn á ...

Tần Luật lấy ra hòm thuốc từ ngăn tủ, vừa mở nắp liền thấy một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp, ánh mắt rét lạnh như muốn chém người.

Hắn lầm lầm lì lì lấy tăm bông, thuốc sát trùng cùng băng vải.

Xoay người, nhìn đến Hứa Lạc trên giường đã kéo váy xuống từ lúc nào, che lại bộ phận thầm kín xinh đẹp.

Tần Luật cũng không ừ hử gì, lau vết máu trên tay cô, sát trùng rồi nhẹ nhàng băng lại.

Có lẽ bởi vì liên quan tới nghề nghiệp, loại chuyện băng bó vết thương như thế này đối với hắn chỉ là chuyện muỗi, thao tác thuần thục nhanh nhẹn.

Thời gian vài phút từ lúc hắn băng bó cho đến khi dọn dẹp xong, không biết đã lần thứ mấy Hứa Lạc lén giao tiếp với bé ciu bằng mắt rồi, cô nhẫn không nổi mà thở một câu: "Không phải chứ... trước tiên anh cần phải cất gọn thứ này kia mới phải!"

Tần Luật làm như không nghe thấy lời cô nói, cất xong hòm thuốc, tự nhiên như không mà bước vào phòng vệ sinh của cô, "Mượn phòng tắm của em dùng một lát."

Phòng tắm đóng kín cửa cũng không ngăn được thanh âm hút khí dồn dập của đàn ông, thi thoảng còn đệm thêm tiếng túi trứng va chạm da thịt bạch bạch.

Hứa Lạc cảm giác cả người như bị nướng qua, nóng bừng bừng, hạ thể truyền đến cảm giác khó tả, co rụt lại co rụt hưởng ứng tiếng đàn ông đang thở dốc bên kia.

Cô muốn mặc qυầи ɭóŧ vào lại tìm cả nửa ngày trên giường vẫn không thấy quần đâu.

Quay qua quay lại một hồi, cô lại nghe được giọng đàn ông gầm nhẹ một tiếng, kêu tên cô: "Lạc Lạc... ưm a..."

Tiếp đó là hít thở ồm ồm đầy nam tính. Tầm nửa phút sau, truyền đến tiếng nước xối rửa.

Tần Luật bước ra trông thoải mái nhẹ nhõm khác hẳn dáng vẻ mây mù nổi bão lúc trước. Trên tay hắn còn cầm chiếc qυầи ɭóŧ mới vừa giặt sạch của cô.

Hứa Lạc chạm mắt, không cần đoán cũng biết thừa hắn dùng thứ đó làm chuyện tốt gì, alo chú công an ơi, ở đây có cảnh sát biếи ŧɦái!

Tần Luật trơ mặt như không, rất tự nhiên, lưu loát đem đồ ra ban công phơi như thân thuộc lắm ấy.

Xong xuôi, hắn ngồi lên sô pha hỏi cô: "Tối nay em muốn ăn gì? Tay em đang bị thương không được ăn đồ cay nóng, không cần mua ngoài nữa, anh nấu cho em."

"Em không hề có ý giữ anh lại nha..."

"Em nghĩ mà xem, thay băng, tắm rửa, gội đầu, đều rất bất tiện, anh sẽ chăm sóc em chu đáo."

Hứa Lạc quay đầu đi không muốn nhìn hắn, "Em tự làm được hết"

Hắn lại giả điếc, "Thời tiết này không nóng không lạnh, nấu canh mướp hương thịt viên có được không? Vị ngọt thanh mà em rất thích ấy. Gần đây có siêu thị nào?", vừa nói vừa mở điện thoại tìm kiếm.

"Tần Luật!" Lửa giận của cô cuối cùng cũng bốc lên cuồn cuộn, "Anh rốt cuộc muốn làm sao?! Giống như trước đây, cảm thấy tôi tội nghiệp, mới thương hại mà đối xử tốt với tôi? Tôi rất cảm ơn anh, nhưng không cần đâu, anh yên tâm, mấy năm nay không có anh, tôi sống vẫn thật thoải mái! Từ trước đến giờ cũng không hề thiếu đàn ông chăm sóc." Cô nói xong, nỗi ấm ức dồn nén từ lâu cuối cùng cũng phun được ra, hít thở sâu từng ngụm, ngực phập phồng kịch liệt, mắt lại đong đầy nước muốn tràn khỏi bờ mi.

Cô cảm thấy bản thân mình như đang giận lẫy. Chính là mong đợi điều gì? Tình cảm này, cô đã sớm thua rồi.

Tần Luật chỉ nhàn nhạt giương ánh mắt tối tăm nhìn cô, "Hứa Lạc, cmn, em không cần cố ý chọc điên anh."

Cô cảm thấy tủi thân vô cùng, quỳ gối trên giường, lấy mấy cái gối chọi vào mặt hắn, mắng: "Anh là đồ xấu xa!!! Xấu xí!! Khốn nạn! Anh là gì của tôi mà quản lắm thế! Mấy tên đàn ông cᏂị©Ꮒ tôi cả chục lần cũng không dám quản tôi! Anh dựa vào cái gì!!"

Tần Luật cũng bị cô ép đến mất cả lý trí, vứt di động xuống, nắm chặt tay cô, cả người tràn đầy hơi thở tàn bạo, "Anh cảnh cáo em, khôn hồn đừng có ở trước mặt anh mà nhắc tới thằng chó nào nữa!"

Cô ngẩng mặt nhìn hắn, nước mắt bị dọa đến dừng lại không dám chảy xuống, "Tôi cứ nói đấy thì làm sao? Tần Luật, anh muốn cái gì? Muốn làm bạn trai tôi? Hay muốn cùng tôi kết hôn? Tôi nói cho anh hay, tôi chính là trời sinh dâʍ đãиɠ, từng cùng lúc lên giường với ba tên đàn ông, bọn họ ba người luân phiên thay nhau bắn vào trong —— Á! Anh điên rồi! Đau!"

Tần Luật hung hăng cắn vào môi cô, mυ"ŧ chùn chụt, tay vẫn không quên mò mẫm nơi trống trải dưới làn váy, một chút lại một chút day nghiến, hộŧ ɭε bị dày vò đến đỏ thắm, môi hắn cũng bị lây nhiễm đỏ như máu.

Hứa Lạc đánh đẩy, cào cấu đủ kiểu cũng không thắng được sức lực của hắn. Nơi nhạy cảm bị hung hăng cọ xát chà đạp không chút thương tiếc.

Trong phòng vang lên tiếng mυ"ŧ mát môi lưỡi chậc chậc da^ʍ mỹ.

Không biết qua bao lâu, Tần Luật mới chịu buông cô ra.

"Mấy năm nay em chà đạp bản thân như vậy sao?" Âm thanh lạnh lẽo của Tần Luật mang theo nỗi giận dữ không kiềm nổi. Không phải giận cô, mà là giận chính bản thân mình, không thể bảo vệ cô chu toàn.

Hứa Lạc không biết sợ là gì, lửa cháy tưới thêm dầu, cười nói bừa: "Đúng vậy, thành thật với anh, mới nãy là tôi lừa anh, chỉ tốt nghiệp cấp 3 thì công ty nào thèm nhận tôi? Kỳ thật sinh hoạt phí mấy năm nay là từ việc đi khách, lần trước ở hộp đêm, chính là do khách hàng không nhịn nổi thú tính. Nhan sắc vẫn còn tươi trẻ, chỗ ấy lại làm đàn ông thoải mái, mới nãy anh cũng được thể nghiệm rồi đó thôi, hừ, tưởng miễn phí đấy à, là một lần chơi là hai ngàn, bắn vào trong thì gấp đôi, nhưng anh Tần, anh là người quen, trước kia còn giúp đỡ tôi một thời gian, tôi sẽ không thu phí lần này, lần sau... Vẫn là bỏ đi thôi, người quen có chút cảm giác kỳ quái, không tận hứng nổi đâu."

Sắc mặt Tần Luật kém cực kỳ, lạnh băng nhìn chằm chằm cô, "Nói xong chưa?"

Cô phảng phất làm như không chút để ý, càng thêu dệt chuyện càng thêm nghiện, "A thiếu chút nữa thì quên, anh Tần là cảnh sát, sẽ không bắt em tội mại da^ʍ chứ? Đúng rồi, tên đàn ông ở quảng trường hồi sáng cũng là khách hàng, lúc giao dịch xảy ra một ít tranh chấp, mới..."

Tần Luật bịt miệng cô lại, hai mắt đỏ rực, bộ dáng thống khổ vô cùng, "Đừng nói nữa, Hứa Lạc, anh cầu xin em!"

Hắn giờ phút này vô pháp nghiệm chứng lời nói này là thật hay giả, chính là hắn không quan tâm, hắn đều mặc kệ, chỉ muốn cô đừng nhục nhã bản thân nữa thôi.

Nước mắt Hứa Lạc lại lăn xuống, chảy vào tay hắn, tràn qua khe hở ngón tay, một mảnh nóng bỏng.

Hai người cứ như vậy giằng co một lúc lâu tưởng chừng bế tắc.

Hứa Lạc chớp chớp mắt, nước mắt cũng đã khô rồi.

Tư thế quỳ rất mệt, miệng còn bị che lại, mà Tần Luật cũng quỳ, gian nan cong gối, cái trán để ở trên vai cô, mặt thì chôn ở cổ cô, giống như đã thϊếp đi, hô hấp đều đặn thong thả, hơi thở ấm nóng phun vòng quanh, cả người cô toàn là mùi vị đàn ông của hắn.

Cô rốt cuộc cũng chịu thua, giật giật người.

Tên đàn ông cũng giống như vừa mới bừng tỉnh, động đậy.

Tần Luật buông tay, thanh âm nghèn nghẹn: "Em tạm thời nghỉ ngơi một chút đi."

Giọng nói dần trở nên bình thường, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Sau đó hắn xuống giường, vớt cái di động lên, rời đi.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Hứa Lạc như mất hết sức lực toàn thân, xụi lơ trên giường.

Đúng vậy, nên đi thôi, sớm kết thúc như vậy mới đúng, không nên lằng nhằng trốn tránh mãi.

Hứa Lạc thả lỏng người nằm nằm, bất tri bất giác say giấc.

Lúc tỉnh lại đã hơn hai mươi phút.

Cô ngủ rất nông, bị tiếng mật mã cửa điện tử bíp bíp đánh thức.

Cô mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, nhìn về phía lối vào, bắt gặp Tần Luật.

Anh đang tay xách nách mang mấy túi bóng siêu thị. Một túi nguyên liệu nấu ăn, một túi đồ ăn vặt, còn có một túi là... đồ dùng sinh hoạt.

Tần Luật lôi đôi dép lê nam mới mua ra thay.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

2 năm rồi, cũng không có gì đặc sắc lắm các tỉ mụi ạ. Các tỉ mụi thấy văn phong tui edit có bị lụt nghề không?

2 năm tui chỉ rớt hố 2 bộ phim mà thôi, coi lại sương sương tầm chục lần mỗi bộ chứ nhiêu đâu.

Tầm 2019 Trần Tình Lệnh làm mưa làm gió thì tui phản cảm ngang xương nhất quyết không coi. Tới tận năm 2020 thì bị đoạn cut phim hoạt hình Thiên Quan Tứ Phúc đập rớt vào cánh cửa thế giới mới, đam mỹ. Từ đây một chân trời mới mở ra, với cái tính ham học hỏi của tui, đã lăn lộn từ khi gà mờ tới lúc xem sẽ gầy mặt không đổi sắc. Tui lăn lộn đọc đủ bộ đam mỹ huyền thoại (chỉ HE), rồi hết truyện cày mới bấn quá xem phim. Nhìn tạo hình ban đầu của Vương Nhất Bác, tui chê ỏng chê eo, chòi má này mà là Lam Vong Cơ á ha, mặt dài như cái bơm vậy đó. Bạch! Bạch! Bạch! chòi cú tui, mặt tui đau quá, vả mặt có thể tới muộn nhưng vẫn sẽ tới.

Bộ thứ 2 thì là "Tinh Hán Xán Lạn", nhiệt liệt đề cử nha, nhạc phim này là nhạc duy nhất tui để báo thức mà không ngán, không bực mình, chỉ muốn khóc tiếng tró thôi. Phim hơi khóc chút chớ là phim hài nha bà con (tin tui).

Vạn vật đều có thể ship, ship trên trời, ship dưới đất, ship bùng binh, ship bắc cầu. Tự ship tự zui là được, đừng bê linh tinh bắt người khác ship giống mình nha. Tự mình phê đường không thơm hay sao, tui nói phê như thuốc ấy hehe. Đây là đôi dòng tâm sự cá nhân của tui thôi. Make love, not war nhaaaaa!

Trở lại với Tân Luật nà, truyện NP phải có chút drama mới có thể cua xe qua NP, nhân vật nào cũng không có chỗ chê thì lại xứng đáng 1-1 rồi. Nói chung là em không sai, anh không sai, là tụi tui sai, đừng giận nhau, đừng cãi nhau, mau lao vào mà xé đồ nhau, ịch ịch nhau đi thôi!