Chương 8.3

Trên cái thế giới này, tại sao có thể có người nói chuyện yêu đương được chứ?

Cùng một người bắt đầu thiết lập mối quan hệ ngoại trừ cha mẹ là thân cận nhất ra, cả ngày lẫn đêm, đối với Thượng Quan mà nói, là một chuyện quá mức không thể tưởng tượng được.

Trừ khi…

Thượng Quan đang ngồi dựa đầu vào cửa sổ xe, đột nhiên thân thể căng thẳng lên.

Trừ khi cái gì?

Cô ý thức được vừa rồi, ngay tại lúc nãy, có một điều rất quan trọng, một ý niệm cực kỳ quan trọng xẹt qua từ đại não trong đầu của cô.

Thế nhưng mà, ý nghĩ kia là cái gì?

Nó tựa như sao băng xẹt qua bầu trời đêm, bỗng nhiên mà xẹt qua, để cuối cùng tìm lại cũng không thấy đâu nữa.

Trong lòng của Thượng Quan có thêm vài phần ủ rũ.

Sắp đến điểm dừng cuối cùng, người trên xe càng ngày càng ít đi, phía trước có tiếng của một người thanh niên trẻ tuổi đang gọi điện thoại, truyền rõ ràng vào trong lỗ tai của Thượng Quan.

“Anh thích em! Anh đương nhiên thích em rồi!” Giọng nói của người thanh niên trẻ tuổi kia lộ ra vẻ gấp gáp.

“Nhưng mà ba mẹ em cũng không thể nói anh như vậy chứ? Tại sao anh lại không xứng với em…” Anh ta càng nói càng hấp tấp.

Nghe qua giống như là một câu chuyện về một chàng trai nghèo đang theo đuổi “bạch phú mỹ” vậy.

Đầu lông mày của Thượng Quan hơi chau lại.

Bỗng dưng cô nhớ tới thái độ của Hà Chí Cường đối với mình.

Đến tột cùng là bởi vì sao mà Hà Chí Cường lại đối xử ân cần với cô như thế?

Là bởi vì biết rằng Thượng Quan là con gái của chủ tịch, hay là bởi vì…

Hoặc là, cả hai đều có đủ?

Thượng Quan mím chặt môi.

Hiển nhiên là đánh giá của Thượng Quan Vũ đối với Hà Chí Cường là không tệ.

Cho tới bây giờ, Thượng Quan vẫn tin tưởng ánh mắt nhìn người của cha cô.

Thật ra, bất luận từ góc độ nào mà nói, người như Hà Chí Cường này, đều là đối tượng kết hôn không tệ.

Dáng dấp tốt, tính cách cũng tốt, công việc lại ổn định, bằng cấp cũng đã lấy được, vả lại còn là cấp dưới của cha cô, là trèo cao tới cô…

Thượng Quan suy nghĩ một chút: Nếu để cho cô cùng với Hà Chí Cường nói chuyện yêu đương, thậm chí là sẽ kết hôn cùng Hà Chí Cường, cô sẽ như thế nào đây?

Lông mày của cô lập tức nhíu chặt lại thành một cục.

Trong đầu của cô chỉ còn lại ba chữ: Không thể nào.

Tại sao lại không thể nào?

Thượng Quan tự hỏi mình.

Là bởi vì Hà Chí Cường người này không phù hợp yêu cầu của mình, hay là bởi vì mình không muốn cùng với bất kỳ một người đàn ông nào thiết lập quan hệ yêu đương, thậm chí kết hôn?

Đàn ông…

Đàn ông!

Thượng Quan đột nhiên trợn tròn mắt.

Cô nhận ra được vấn đề nằm ở chỗ nào ——

Vừa rồi, cô tự hỏi mình một vấn đề, tại sao lại không muốn nói chuyện yêu đương hoặc là kết hôn với bất cứ "người đàn ông" nào?

Vậy thì, nếu như là phụ nữ thì sao?

Sắc mặt của Thượng Quan trắng bệch.

Nội tâm của cô bị ý nghĩ trong đầu này của mình, hù dọa một trận.

Hậu quả trực tiếp của việc bị hù dọa chính là, cô phát hiện ra mình đã ngồi qua trạm dừng.

Xe buýt đã đi tới trạm dừng cuối cùng.

Trạm dừng cuối cùng chính là con đường dành riêng cho người đi bộ kia.

Chẳng lẽ là tiềm thức của cô đã đưa cô tới nơi này hay sao?

Nữ nhân tên là Chu Tắc kia, có phải đang vẽ tranh ở phía trước hay không?

Thượng Quan thở dài một hơi.

Cô không dám nghĩ tới.

Cô ý thức được rằng, chính mình đang đứng ở bên cạnh vực sâu vạn trượng, nếu tiếp tục tiến thêm một bước về phía trước, có thể chính là tuyệt lộ.