Chương 8.2

Thượng Quan không ngờ tới chính là, cái người “ổn thỏa” này, lại là một… anh chàng đẹp trai.

Sau này mới biết được, hóa ra người này chính là người mà cha cô nhắc tới trong bữa cơm tối hôm trước, người mà “vừa mới tốt nghiệp Thạc sĩ đang tham gia công tác”, người có “tính cách cũng không tệ” kia.

Anh chàng đẹp trai đó tên là Hà Chí Cường, giống với tên của một con đường mục nát.

Về phần tướng mạo, khách quan mà nói, thật sự là đứng đầu trong số những người khác phái mà Thượng Quan đã từng gặp gỡ.

Mấu chốt chính là, toàn thân trên dưới của Hà Chí Cường này đều toát lên một vẻ sạch sẽ, nhã nhặn, nhiệt tình, làm cho người ta cảm thấy khí chất rất giống với Thượng Quan Vũ.

Vả lại, nếu như bỏ qua lăng kính “cha ruột” này, Thượng Quan cảm thấy dáng vấp mắt to mày rậm của Hà Chí Cường còn đẹp mắt hơn cha mình một chút.

Nhất định Hà Chí Cường đã sớm biết được thân phận của cô gái trẻ tuổi mang khí chất cổ điển hàm súc này là ai, cho nên thái độ của anh ta vô cùng ân cần.

Anh ta rất nhiệt tình đưa Thượng Quan đi dạo từ lầu trên xuống lầu dưới trong Nhà xuất bản, càng nhiệt tình giới thiệu toàn bộ những gì mà anh ta biết liên quan đến Nhà xuất bản cho cô nghe.

Hiện tại đang trong giờ làm việc, hành động lần này của Hà Chí Cường vô tình gây ra sự chú ý cho các đồng nghiệp đang làm việc khác.

Bọn họ đều xem Thượng Quan chính là khách quý đến tham quan Nhà xuất bản.

Khi còn bé thỉnh thoảng Thượng Quan cũng có đến đơn vị công tác của cha chơi, từ khi Thượng Quan Vũ được thăng chức đến nay, tựa như cô chưa từng xuất hiện ở chỗ này.

Mà những người đồng nghiệp già từng quen biết cô ngày xưa đều lần lượt về hưu cả rồi.

Hiện tại, những ánh mắt xa lạ này, nhất là khi thấy Hà Chí Cường cùng đi bên cạnh cô, loại ánh mắt đó không thể nói rõ được, cũng không tả rõ được, làm cho Thượng Quan cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Từ trước đến nay cô không thích những tình huống “chơi trội”, chứ đừng nói chi là loại tình huống trước mắt của bao người này.

Hà Chí Cường cũng có mắt nhìn một chút, nhìn ra được sự khó chịu của Thượng Quan.

Anh ta lập tức khéo léo hỏi thăm Thượng Quan, đi lên căn phòng làm việc nhỏ trên lầu, lấy ra mấy quyển bản thảo để cho Thượng Quan lựa chọn.

Cái gọi là khác nghề như cách núi (không phải người trong nghề thì không biết nghề đó như thế nào), Thượng Quan nào biết mình nên chọn loại bản thảo nào?

“Nếu được thì trước hết cho tôi một quyển đơn giản nhất đi.” Thượng Quan khiêm tốn nói.

“Được mà, được mà! Làm sao lại không được!” Hà Chí Cường cấp tốc lật ra một quyển bản thảo, còn quan tâm sắp xếp gọn gàng, muốn dùng túi đựng văn kiện bỏ vào.

“Sư muội, em định cầm tay không như vậy đi sao? Để anh tìm cho em một cái túi đựng đi!” Hà Chí Cường thân thiện hỏi.

Anh ta cũng đã sớm tự giới thiệu, nói rằng cũng là tốt nghiệp từ Đại học X.

Anh ta học ngành Hán ngữ Văn học, so với Thượng Quan mà nói thật ra căn bản là không cùng khoa, nhưng anh ta vẫn gọi Thượng Quan là sư muội tựa như đặc biệt quen biết vậy.

Thượng Quan cũng không so đo thêm với anh ta.

“Như vậy cũng được.” Thượng Quan nhận lấy túi đựng tài liệu từ trong tay của anh ta, đáp.

“Cảm ơn anh, Hà lão sư.” Thượng Quan nói.

Thói quen nghề nghiệp này, bình thường quản lý biên tập thường được gọi là lão sư, xem như là một loại danh xưng tôn trọng.

Hà Chí Cường vội vàng xua tay: “Sư muội à, em tuyệt đối đừng khách khí với anh như vậy! Anh sẽ thấy ngại lắm! Ha ha ha!”

Thượng Quan chỉ có thể lúng túng cười khan hai tiếng.

Thật vất vả mới có thể từ chối sự nhiệt tình của Hà Chí Cường, anh ta chỉ hận không thể đưa cô về tận nhà, ra khỏi cổng lớn của Nhà xuất bản, Thượng Quan mới thở dài một hơi.

Nếu mỗi lần tới đều là như thế, thật sự cô sắp phát điên rồi.

Giao tiếp với người khác, thật sự là một chuyện quá mức phiền phức.

Giữa người với người, tại sao lại phải giao tiếp nhỉ?

Còn nữa, làm thế nào mà một người có thể làm được, khi đối mặt với một người lạ trong lần đầu tiên gặp mặt, lại… có thể tha thiết mạnh mẽ đến như vậy được?

Ngồi ở trên xe buýt trở về, Thượng Quan vẫn còn đang suy nghĩ đến vấn đề này.

Cô cũng tự biết được nguyên nhân trong đó, đại khái xác suất cũng vì là vấn đề của cô.

Cô là một người hướng nội, không hòa đồng trong việc giao tiếp giữa người với người, trước đây cũng vậy, hiện tại càng là như vậy.

Nếu như nói trước đây cô không thích giao tiếp với những người khác, còn có thể khái quát bằng cụm từ “hướng nội”, như thế hiện tại của cô, trốn tránh đối với những người khác, gần như có thể dùng cụm từ “đi ngược lại nhân tính” để hình dung.

Chỉ có thời điểm khi ở một mình, mới có thể làm cho Thượng Quan cảm thấy có được cảm giác an toàn.