Chương 8.1

Ăn cơm tối xong, Thượng Quan chủ động giúp thu dọn chén đũa.

Lại bị Lý Tố Vân đuổi đi: "Đi tiêu hóa thức ăn đi, chỗ này không cần đến con!”

Thượng Quan đau đầu: Đây chính là người mẹ mà một sợi tóc của cô rớt xuống sàn nhà vẫn còn thao thao bất tuyệt càu nhàu với cô, hôm nay lại lười biếng nói dông dài với cô hay sao?

Thấy Thượng Quan Vũ cũng đặc biệt tự giác hỗ trợ thu dọn chén đũa, giống hệt với bữa cơm mà sau khi cô vừa xuất hiện trở về ăn cơm cùng cả nhà vậy, Thượng Quan nghĩ tới đây liền muốn thở dài.

Đây là người cha mà trước đây từng một lòng một dạ nghiên cứu sách vở cùng tin tức, cho dù bình dầu bị đổ cũng không thèm động tay một chút nào đây sao?

Sau khi cô trải qua một trận bệnh, tất cả mọi người giống như cũng đều thay đổi theo vậy…

Trong phòng bếp không chen tay vào được, có vẻ như vẫn rất bị ghét bỏ, Thượng Quan hậm hực trở về phòng của mình.

Trên bàn sách là một xấp một trăm đồng màu đỏ, một cọc năm trăm.

Là số tiền mà trước đó mẹ của cô cho cô mua CD.

CD gì có giá đến năm trăm đồng được?

Trong lòng Thượng Quan có chút băn khoăn, cảm thấy mình giống như một con sâu gạo thuần túy vậy.

Quan hệ nghề nghiệp, Thượng Quan Vũ vẫn giữ thói quen đúng bảy giờ tối ngồi trước tivi xem tin tức phát sóng.

Sáu giờ năm mươi, Thượng Quan từ trong phòng của cô đi ra, ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Vũ.

Thượng Quan Vũ cũng rất bất ngờ, đã bao lâu rồi người một nhà không cùng nhau ngồi một chỗ xem tivi?

Thượng Quan không phải đến để xem tivi.

“Cha, con muốn xin cha một việc.” Thượng Quan nói.

“Thế nào lại phải xin cha đây?” Thượng Quan Vũ ôn hòa hỏi.

Ông suy đoán không biết có phải là chuyện yêu đương vừa mới nói với nhau trên bàn cơm đã làm cho con gái mình thấy thẹn thùng hay không đây?

“Có chuyện gì? Mau nói đi.” Thượng Quan Vũ khích lệ con gái mình.

“Đơn vị của cha hiện tại còn cần cộng tác viên hiệu đính (người làm công tác đối chiếu, sửa lỗi) bên ngoài hay không? Loại hiệu đính trên bản thảo sách tra cứu lịch sử.” Thượng Quan hỏi.

Thượng Quan Vũ nhíu mày, hình như đã ngộ ra điều gì: “Con muốn làm cộng tác viên hiệu đính sao?”

“Phải. Con ở nhà cũng tương đối rảnh rỗi.”

Lúc này Lý Tố Vân cũng ngồi xuống sô pha, mở miệng xen vào: “Đọc chữ là một việc rất hao tổn tâm huyết, Bối Bối hiện tại con chỉ cần nghỉ ngơi thôi.”

Thượng Quan mở miệng, định phản bác.

Trong lòng Thượng Quan Vũ cũng có suy đoán, thử lên tiếng thăm dò: “Bối Bối, con đang muốn kiếm một chút tiền tiêu vặt hay sao?”

Thượng Quan chần chừ một chút, khẽ gật đầu: “Bây giờ cách ngày khai giảng còn ba tháng nữa, con muốn tìm chút chuyện để làm.”

“Kiếm tiền tiêu vặt cái gì mà kiếm! Tiền của cha mẹ đây chính là tiền của con! Bây giờ điều con cần làm nhất chính là nghỉ ngơi!” Lý Tố Vân là người sảng khoái nên mở miệng nói chuyện cũng đều rất sảng khoái.

Thượng Quan Vũ nhìn xem vợ mình, lại nhìn về phía con gái, ngẫm nghĩ: “Nếu như con muốn tìm chút chuyện để làm, cha có thể liên hệ giúp con. Nhưng mà con phải nhớ kỹ một điều, nhà chúng ta chưa tới lúc cần con phải đi nuôi sống gia đình. Nếu như con muốn hiếu kính chúng ta, chỉ cần đem cơ thể nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, đem chuyện đọc sách học hành cho tốt, tương lai chúng ta lấy con làm vinh dự.”

Sáng sớm hôm sau.

Trước khi Thượng Quan Vũ đi làm, cố ý hỏi lại con gái: “Bối Bối, chuyện tối hôm qua con nói muốn làm cộng tác viên hiệu đính, là nghiêm túc phải không?”

Thượng Quan đương nhiên nói “Phải”.

Thượng Quan Vũ cười cười: “Cũng tốt. Hôm nay con có đi tới chỗ của Tiểu Hàn không?”

“Hôm nay không đi, ngày mai đi.” Thượng Quan đáp.

“Một hồi nữa cha phải đi họp, sáng nay khoảng mười giờ con tới đơn vị của cha đi. Cha cho người tìm bản thảo cho con, chúng ta xem thử một chút, rồi mới quyết định có làm việc này hay không.” Thượng Quan Vũ nói.

Thượng Quan nói “Được.”

Thượng Quan hiểu rõ, cha cô làm như vậy thật ra đã suy nghĩ rất chu toàn.

Dù sao cô cũng là con gái của Chủ tịch. Con gái của Chủ tịch muốn làm cộng tác viên hiệu đính ở đơn vị của cha mình, ai dám nói “Không được” cơ chứ?

Thế nhưng mà chuyện này, người khác sẽ nghĩ như thế nào?

Nếu như cô phù hợp với vị trí làm cộng tác viên, sau đó sẽ có thể tiếp tục làm lâu dài, người khác biết chuyện có thể sẽ nghĩ rằng cha cô lấy quyền công mưu chuyện tư đi? Mặc dù ai cũng biết, vị trí cộng tác viên hiệu đính là một việc khổ sai không khác gì cu li.

Nếu như cô không phù hợp với vị trí này, việc này lộ ra, bị người bên ngoài biết được, hành động người cha yêu thương con gái này, ngược lại sẽ trở thành đầu đề của một câu chuyện khác trong miệng thiên hạ.

Thượng Quan không muốn vì chút chuyện này của mình mà đem tới phiền phức cho cha của cô, đương nhiên cô cũng hy vọng trước khi cha mình về hưu, sẽ được thăng tiến chức vị một chút, ít nhất cũng không thể vì chuyện của cô mà sự nghiệp gầy dựng bao lâu nay bị hủy hoại như vậy.

Cho nên a, người mà Thượng Quan Vũ sắp xếp đưa bản thảo tới cho con gái mình, nhất định sẽ là một người ổn thỏa.

Thượng Quan suy nghĩ như thế.