Thế giới 1 - Chương 23

Theo lời của Lâm Chức, trong đầu Minh Dao theo bản năng xuất hiện mấy khuôn mặt.

Là người huấn luyện chó xuất hiện ở nhà hay là người đàn ông che ô cho Lâm Chức trước công ty ngày hôm đó?

Hẳn là không quá có khả năng là Cừu Thanh Vanh, dù sao anh ta cũng đã biết Lâm Chức đã kết hôn.

Đương nhiên cũng có thể không phải là bọn họ, dù sao thì anh hoàn toàn không biết gì về vòng xã giao của Lâm Chức.

Cảm giác phiền muộn trong lòng Minh Dao ngày càng nặng nề, nôn nóng kèm theo nỗi bất an dần lan tràn.

Đại khái là cảm giác ranh giới quán tính và du͙© vọиɠ chiếm hữu quấy phá nên mới có thể không thoải mái như vậy.

“Lâm Chức, cậu hôn tôi thì không thể hôn người khác.”

Minh Dao ngồi trên xe lăn, hơi thở quanh mình vẫn lạnh nhạt như trước, ánh mắt tràn đầy sự nhắc nhở nghiêm túc nhìn Lâm Chức, cũng vừa tối tăm u ám.

Là Lâm Chức chạm vào anh trước, mặc dù Lâm Chức vô ý, nhưng là Lâm Chức hôn anh trước.

Trước khi thỏa thuận thân mật với anh bị hủy bỏ, cậu không thể ở bên người đàn ông khác.

Kỳ thực Minh Dao không đề cập tới, Lâm Chức cũng sẽ như vậy.

Cậu sẽ chỉ sinh ra du͙© vọиɠ với người trong phạm vi cậu có cảm giác thích nên đương nhiên cũng sẽ đưa ra sự sạch sẽ tương ứng, cho đến khi cậu hoàn toàn không có ý tưởng gì với người đó nữa.

Minh Dao không chỉ là người cậu cảm thấy hứng thú, còn là đối tượng nhiệm vụ mà cậu cần cứu rỗi, Lâm Chức càng sẽ không tùy ý lạm tình, nhưng cậu không cần cho Minh Dao loại bảo đảm giao phó vui buồn lẫn lộn này.

“Yên tâm anh Minh, trước khi loại quan hệ này của chúng ta chấm dứt, tôi sẽ không làm như vậy, có cần ký thêm một hợp đồng nữa không?”

Như vậy ngược lại giống như là giao dịch thuần túy.

Đôi môi Minh Dao mím chặt, trầm giọng nói: “Không cần.”

Tình trạng cánh môi của Lâm Chức đỡ đi không ít, cậu rời khỏi phòng làm việc của Minh Dao.

01 trong não của Lâm Chức nói lời chúc mừng: [Ký chủ! Cậu thật tuyệt vời! Như vậy là nhiệm vụ của chúng ta đã thành công hơn một nửa!]

Lâm Chức không thích ăn mừng sớm, nói: [Còn cách một khoảng mới đến thành công.]

01 vò đầu: [Sao lại thế, hai người đã kisskiss rồi, tôi cảm thấy không cách bước cuối cùng quá xa đâu!]

[Nhưng trong thế giới của người trưởng thành, bước cuối cùng cũng không phải là kết thúc, đôi khi thậm chí chỉ là sự khởi đầu, huống hồ con người sẽ thay đổi.]

Thế giới của người trưởng thành hiếm khi có tình cảm uyển chuyển của người thiếu niên, trong lỗ hổng của thời gian có quá nhiều tạp chất không thể gọi là ‘tình yêu’.

Cảm thấy hệ thống có hơi sa sút, Lâm Chức trấn an nói: [Tuy nhiên chúng ta xác thật có tiến bộ rất lớn, cái này còn phải nhờ cậu thông báo cho tôi, tôi mới biết chuẩn bị như thế nào.]

01 lại vui lên: [Tôi không cần ngủ đông, tôi sẽ giúp ký chủ nhìn chằm chằm anh ta!]

Lâm Chức: [Bé ngoan giỏi quá.]

01 cũng không muốn thẹn thùng, nhưng ký chủ gọi nó là bé ngoan kìa.

Bởi vì hôm nay Lâm Chức bị bệnh nên Minh Dao không sắp xếp công việc cho cậu, bởi vì phải chuyển công tác, Minh Dao cho cậu một ít tài liệu, Lâm Chức đọc tài liệu đến giờ tan tầm thì đứng dậy rời đi.

Tòa nhà này có rất nhiều camera, với tư cách là người nắm giữ quyền hạn cao nhất, đương nhiên Minh Dao có thể kiểm tra tất cả camera công cộng bất cứ lúc nào, anh mở ra camera ở cửa ra vào lên.

Vẫn là chiếc xe lần trước, tuy rằng người đàn ông ở ghế lái không xuống xe.

Minh Dao gửi hình ảnh xe cùng biển số xe cho trợ lý Cao, bảo anh ta đi điều tra thông tin chiếc xe này.

Không phải anh để ý người này là ai, chỉ là lo lắng Lâm Chức sẽ bị lừa gạt.

Dù sao cái vòng này quá loạn, Lâm Chức có một gương mặt đẹp, còn có năng lực không tệ, huống chi với tính cách của Lâm Chức rất có thể sẽ có chút người có động cơ thầm kín đi lấy lòng.

Bất kể là xuất phát từ phương diện giao dịch hay là phương diện vợ chồng trên hợp đồng, hay về phía ông nội, người nắm giữ càng nhiều tài nguyên là anh đều nên kiểm tra một chút nguy hiểm cho Lâm Chức, để tránh xuất hiện chuyện không may.

Hiệu suất của trợ lý Cao rất cao, rất nhanh đã gửi thông tin của chủ xe cho Minh Dao.

Con trai thứ hai Hồ Đồng của bất động sản Khải Minh?

Minh Dao nhìn thanh niên văn nghệ mặt tròn trên ảnh, biết không phải là cậu ta.

“Điều tra xem cậu ta đưa xe cho ai dùng.”

Giọng điệu của sếp rõ ràng là không hài lòng, trợ lý Cao lập tức mất bò mới lo làm chuồng, bỏ ra thêm ít thời gian để điều tra.

Trong lúc Trợ lý Cao điều tra, Lâm Chức đã ngồi xe của Quý Song Thành đến nơi.

Đây là một sơn trang suối nước nóng cao cấp, Lâm Chức cùng Quý Song Thành được dẫn vào trong.

Khi bọn họ đến, Hồ Đồng đang rung đùi đắc ý nghe một cô gái đang đánh đàn tỳ bà.

Lâm Chức cùng Quý Song Thành ăn ý không mở miệng, ngồi ở phía sau.

Lâm Chức nhìn lướt qua, lần này Hồ Đồng hẹn ít người, ngoại trừ cậu cùng Quý Song Thành, chính là quý cô họ Lý đang đàn tỳ bà này.

Quý cô họ Lý nhìn thấy bọn họ, cười gật đầu chào hỏi, tiếng nhạc trên tay vẫn chưa ngừng.

Lâm Chức ngửi được sự bất thường của lần này, cho tới giờ salon nghệ thuật Hồ Đồng muốn mở chưa từng là đội hình này, hơn nữa gần đây anh ta đang thân thiết với cô Lý này, nói cách khác người nói chuyện chủ yếu của lần này là cậu và Quý Song Thành.

Điều này ngược lại có chút thú vị, ngày hôm qua cậu mới gặp Quý Song Thành, đến phương thức liên lạc cũng chưa thêm, lại nhanh chóng gặp mặt lần thứ hai.

Quý Song Thành là đối tượng hợp tác chính của Khải Minh, không đúng, phải nói là đối tượng mong được hợp tác, song phương đều có ý này cho nên mới bàn bạc lên.

Nhưng bởi vì không quen thuộc hoặc là nguyên nhân về lợi ích, ai cũng không mở miệng trước, càng không có ra giá, đang ở giai đoạn thăm dò lẫn nhau.

Lôi cậu vào, nhất định là để mắt đến nhà họ Minh ở phía sau cậu, nhưng cậu không có hứng thú với việc làm ăn của Quý Song Thành cùng Khải Minh, trừ phi bọn họ có thể đưa ra lợi ích khiến cậu động lòng, hơn nữa không làm chậm trễ nhiệm vụ của cậu.

Nghĩ đến nụ hôn hồi sáng kia, nụ cười trên mặt Lâm Chức càng thêm dịu dàng.

Quý Song Thành vừa hay nhìn thấy, trong chớp mắt hơi ngơ ngác.

Ngoại hình xinh đẹp luôn khiến người ta rung động, nhất là người đẹp trước mắt đang triển lộ nhan sắc.

Nhưng Quý Song Thành cũng không vì vậy mà suy nghĩ lung tung, lễ phép dời tầm mắt.

Khúc tỳ bà kết thúc, Hồ Đồng mở mắt ra, đang chuẩn bị khen thì thấy cô Lý nhìn về phía sau anh ta, anh ta quay đầu lại chào hỏi Lâm Chức bọn họ.

“Đến rồi à, đi trước đi, đã đặt suối riêng cho hai người rồi, hai người đi thay quần áo trước rồi hẵng nói chuyện.”

Hồ Đồng đã sớm thay áo tắm, làm ra cử chỉ mời Lâm Chức bọn họ.

“Anh Quý, phòng của anh ở bên này, tôi dẫn anh qua trước đi.”

Cô Lý cất tỳ bà xong thì dẫn đường cho Quý Song Thành.

Trong sảnh nhỏ không có người ngoài, Hồ Đồng nhìn về phía Lâm Chức, muốn thể hiện sự niềm nở nhưng lại có chút xấu hổ.

Có thể thấy được Hồ nhị công tử xác thật không am hiểu sự quanh co lòng vòng trên thương trường, lấy cớ hẹn người ta lại cảm thấy ngượng ngùng.

“Đi thôi, làm phiền anh Hồ dẫn đường giúp tôi.”

Lâm Chức ngược lại không cảm thấy gì, loại chuyện này thật sự quá phổ biến trong thế giới của cậu, Hồ Đồng trong mắt cậu đều là loại người ngốc bạch ngọt*, xem như là người bạn tương đối đáng yêu.

(*) Ngốc bạch ngọt: chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ

“Hôm nay không tăng ca sao, tôi còn tưởng rằng phải đợi cậu một hồi lâu chứ.”

Hồ Đồng còn đang cười, anh ta có chút mất tự nhiên, nhưng chuyện anh trai của anh ta giao cho thì anh ta chắc chắn phải làm.

“Không, bị bệnh, hôm nay anh đặt chỗ này đúng hợp ý tôi, vốn dĩ tôi cũng muốn tắm suối nước nóng xua đuổi khí lạnh cho bớt bệnh.”

Lâm Chức nhìn Hồ Đồng vì lời nói của cậu trở nên thoải mái hơn, mắt còn cười cong cong.

Sơn trang suối nước nóng tư nhân này có hồ bơi chuyên dùng để thư giãn bàn chuyện, bể ngoài trời dẫn vào suối động, không gian riêng tư, Hồ Đồng đã đặt loại bể tắm nước nóng này.

Mặc dù diễn xuất có chút vụng về nhưng Hồ Đồng vẫn cố gắng làm trọn vẹn, bể nước nóng anh ta đặt đều là bể mà cả khách nam và nữ đều có thể vào.

Bể xây theo hình con bướm, chia làm hai bên rộng lớn, ở trung tâm có bình phong điêu khắc ngăn cách khách nam và nữ, bình phong rỗng ban đầu có Thục thêu tinh xảo, ngăn cách khả năng bị bên kia nhìn trộm, chỉ có thể nhìn thấy chút bóng dáng nhàn nhạt.

Khoảnh khắc trước khi tiến vào bể, cô Lý nhận một cuộc điện thoại nói có việc phải xử lý, hơn nữa dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hồ Đồng.

Hồ Đồng như được đại xá nói: “Vậy tôi với cô ấy đi xử lý chút chuyện, hai người cứ ngâm mình trước, lát nữa chúng tôi sẽ tới. ”

Hồ Đồng đi có hơi vội vã, Quý Song Thành hơi xin lỗi mà cười với Lâm Chức, đúng thật là hẹn có hơi giả.

Lâm Chức lộ ra nụ cười chiêu bài khi đãi khách, bước vào bể bên kia, ngăn cách với Quý Song Thành.

Thủ đoạn của Lâm Chức từ trước đến nay luôn là trong bông có kim, thích bày mưu rồi mới ra tay, trước mắt là Quý Song Thành có việc muốn nói với cậu, đương nhiên cậu sẽ không có gì phải nóng lòng cả.

Bên kia, trợ lý Cao đem thông tin thu thập được tăng tốc đưa đến trước mặt Minh Dao.

Quý Song Thành, sản nghiệp của gia tộc chủ yếu ở nước ngoài, anh ta phụ trách khai phá thị trường trong nước, hai năm trước sau khi hạ nền móng ở thành phố C rồi làm ra thành tích thì trở về một thời gian, trước mắt lại về nước, đang mở rộng phát triển về phía thành phố này.

Năm nay mới 32, lý lịch ưu tú, có thể gọi là thanh niên tài giỏi.

Minh Dao nhìn mặt người đàn ông trong ảnh, híp mắt lại.

Lớn tuổi hơn anh, hẳn là cũng không đẹp như anh được.

Tầm mắt Minh Dao xoay chuyển trên ‘Hồ Đồng’ cùng ‘Bất động sản Khải Minh’, cúi đầu như suy tư gì.

Trợ lý Cao thấy Minh Dao xem xong, lập tức báo cáo: “Đêm nay Lâm tiên sinh được cậu Hồ hẹn ở sơn trang suối nước nóng.”

Minh Dao chợt ngước mắt lên: “Sao không nói sớm?”

Trợ lý Cao một lần nữa cảm nhận được áp suất thấp của sếp: ...

Trước kia sếp chưa bao giờ quản cậu Lâm đi hẹn chỗ nào, gặp mặt ai, dù sao hôn nhân của họ cũng không phải xuất phát từ tình yêu, trợ lý Cao cũng không rõ tình hình bên trong cho lắm, chỉ mơ hồ biết cậu là người mà ông cụ bảo sếp cưới.

Hơn nữa lần này bất động sản Khải Minh đã hẹn cậu Lâm cũng không phải đối thủ cạnh tranh, trợ lý Cao cũng không quá đề phòng, bởi vậy không nói trước.

“Là lỗi của tôi.”

Trợ lý Cao lập tức nhận sai, có lẽ anh ta nên đánh giá lại mức độ ưu tiên những chuyện liên quan đến cậu Lâm khi thông báo cho sếp.

Trực giác của Minh Dao nhận định người đàn ông tên Quý Song Thành kia cũng ở đó, ngón tay có hơi nôn nóng ấn lên mép tay vịn xe lăn.

Nhưng anh không thể cứ đi như vậy, đi gặp Lâm Chức lại nên nói như thế nào, chỉ sợ ý tốt của anh sẽ biến chất.

“Bên Khải Phong vẫn luôn muốn có cơ hội gặp mặt sếp, trà bánh ở sơn trang suối nước nóng rất ngon, đối phương đã từng mời sếp qua đó, nhưng sếp vẫn không có thời gian rảnh rỗi, hành trình tối nay của sếp vừa hay có chỗ trống, có cần trả lời bên kia hay không?”

Làm việc cho sếp lâu như vậy, trợ lý Cao đương nhiên có ý thức tự giác thấu hiểu lòng sếp.

Thân là người làm công cao cấp, đương nhiên là nghĩ chuyện mà sếp nghĩ, bận lòng việc mà sếp bận lòng.

Khải Phong đương nhiên không hẹn ở sơn trang suối nước nóng, nhưng chỉ cần anh ta tiết lộ tin tức, đối phương chắc chắn sẽ lập tức làm tốt, chuyện này căn bản không thể nghi ngờ.

Minh Dao nhìn về phía trợ lý Cao, nhìn mãi đến khi da đầu của trợ lý Cao tê dại mới khẽ gật đầu.

Nếu đối phương đã có thành ý như vậy thì hẳn là nên đi một chuyến.