Thế giới 1 - Chương 22

Đây là lần đầu tiên Minh Dao cảm nhận được thế nào là lời nói mơ mộng viển vông, vô số suy nghĩ xằng bậy quấy nhiễu, khiến anh phải cau mày với bản thân.

"Vậy tôi bảo người thay ghế sofa trong nhà."

Minh Dao vô thức nói, nói xong lập tức cảm thấy không thỏa đáng, đây là một tín hiệu thỏa hiệp quá rõ ràng, khác hẳn với thái độ trước đây của anh.

Tuy nhiên, Minh Dao không có ý định rút lại những lời này, nhìn phản ứng của Lâm Chức.

Nếu anh đã quyết định tiến lên, vậy làm thế nào để mọi thứ phát triển theo hướng mà anh định trước, là chuyện bây giờ anh cần cân nhắc.

Bây giờ, Minh Dao vẫn không hiểu rõ rốt cuộc tại sao anh không bài xích bất cứ tiếp xúc thân thể nào với Lâm Chức, thậm chí anh còn khát vọng điều đó.

Có lẽ là lần đầu tiên nên anh cảm thấy quá mới lạ cũng quá tò mò, dẫn đến có những suy nghĩ không kiểm soát được như hiện tại.

Minh Dao từng cân nhắc có nên thay đổi đối tượng tiếp xúc, để đảm bảo có thể kiểm soát hay không, nhưng ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu anh đã bị bác bỏ một cách thô bạo, đó là một loại phản kháng hai tầng cả về thể chất lẫn tâm lý, chứng tỏ anh chưa từng thay đổi, chỉ có Lâm Chức là biến số trong tình huống này.

Nghe được câu trả lời của anh, biểu cảm của Lâm Chức có chút kinh ngạc, Minh Dao không đợi cậu lên tiếng, đã nói thẳng vấn đề: "Cậu muốn nói gì với tôi?"

Lâm Chức khoanh chân, dựa vào ghế sofa, nhìn Minh Dao.

Đây là một tư thế buông lỏng quá mức, như thể cậu đang nói về một vấn đề rất thân mật.

Minh Dao nghe cậu nói: “Tôi muốn nói về chuyện đổi vị trí.”

Hả?

Minh Dao ngước mắt lên, anh không ngờ Lâm Chức lại nhắc đến chuyện này trước.

Đây vốn là dự định của anh, nhưng vừa rồi anh đã bác bỏ suy nghĩ này.

Rốt cuộc Lâm Chức có biết chuyện sáng nay hay không, hành động này của cậu vì muốn né tránh anh sao?

Nhưng theo tính cách của Lâm Chức, có lẽ cậu sẽ không chọn né tránh khi đối mặt với tình huống này.

Minh Dao không thể đưa ra kết luận, trái tim anh rối như tơ vò.

"Trong khoảng thời gian này, tôi đã học được rất nhiều thứ từ anh Minh, ông nội cũng từng nhắc tới chuyện chuyển vị trí với tôi."

Lâm Chức tóm tắt ngắn gọn những quan sát của cậu về kết cấu và triển vọng của công ty trong những ngày này, ngụ ý rằng cậu ở bên cạnh Minh Dao không có giá trị gì có thể phát huy, nếu Minh Dao đã khảo sát xong, có lẽ nên để cậu trổ tài rồi.

Minh Dao nghe xong, im lặng một lúc.

Quả thực anh không thể từ chối, suy nghĩ của Lâm Chức không bàn mà trùng khớp với suy nghĩ trước đây của anh.

Có rất nhiều loại nhân tài, anh biết rõ đặt bọn họ vào vị trí phù hợp mới có thể phát huy được tác dụng của bọn họ, Minh Dao cũng hiểu rõ điểm này.

Thời gian khảo sát của anh với Lâm Chức đã sớm kết thúc, anh cũng đã sớm lên kế hoạch nên để Lâm Chức ở vị trí gì.

Nhưng bởi vì trải qua chút lưu luyến ngắn ngủi khi sáng, do đó khó tránh khỏi anh có hơi…, cuối cùng vẫn là lý trí quyết đoán, Minh Dao nói: “Ngày mai, tôi sẽ sắp xếp cho cậu một vị trí mới."

"Cám ơn tổng giám đốc Minh."

Lâm Chức đứng dậy, cảm ơn Minh Dao.

Minh Dao nghe thấy cách xưng hô và hành động muốn rời đi của cậu, biết rõ cậu không còn việc gì muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa.

“Đợi đã.” Minh Dao gọi Lâm Chức lại, nhìn vào mắt cậu: “Chuyện trước kia cậu nói có còn giữ lời không?”

Minh Dao là một người có khả năng hành động và thực thi rất mạnh, anh đạt đến tầm cao như hiện tại, muốn có được thứ gì đều không cần phải vòng vo.

Lâm Chức nhướng mày: "Chuyện gì cơ?"

Đương nhiên trong lòng Lâm Chức biết rõ, có chút nghiền ngẫm chờ đợi những lời tiếp theo của Minh Dao.

Người này khi khó tính thì rất khó tính, khi đứng đắn thì rất đứng đắn, nhưng khi rõ ràng cũng vô cùng rõ ràng.

"Chuyện cậu nói nếu tôi có ý định thì ưu tiên cân nhắc cậu."

Rõ ràng là chuyện tình cảm ướŧ áŧ, nhưng khi Minh Dao nói ra, lại giống như một cuộc đàm phán kinh doanh.

"Đương nhiên... tôi không giữ lời rồi, tôi nhớ rõ trước kia anh Minh từng nói sẽ không cân nhắc, sau đó dùng việc nuôi chó làm điều kiện trao đổi để tôi không tiếp tục nhắc tới nữa, loại chuyện này cưỡng cầu cũng không tốt, đương nhiên là tôi từ bỏ thôi."

Lâm Chức trả lời câu đầu tiên rồi hơi dừng lại, nhìn ánh sáng trong mắt Minh Dao sáng lên rồi lại mờ đi.

Minh Dao nói không chớp mắt: “Một triệu tệ.”

Lâm Chức ra giá với anh ta là một trăm nghìn tệ, anh ra giá gấp mười lần.

"Đây là thành ý của anh Minh sao? Thật sự rất hào phóng, lấy một triệu tệ mua một đêm của tôi?"

Lâm Chức hơi ngạc nhiên, nhưng không hề tức giận, dù sao theo thiết lập nhân vật ham hư vinh của bản thân, Minh Dao tiêu tiền như này mới thuận theo sở thích của cậu.

"Không phải mua bán, ý tôi là chúng ta thử một lần tôi sẽ cho cậu một triệu tệ, đương nhiên, chúng ta đều có quyền từ chối đối phương."

Trước mắt, Minh Dao không muốn phát triển mối quan hệ bao dưỡng với Lâm Chức, mặc dù bọn họ là vợ chồng có mối quan hệ hợp đồng hôn nhân.

Anh không chắc mình có phải nhất thời hứng thú hay không, có lẽ anh không cần phải làm bước cuối cùng với Lâm Chức, sự bài xích của anh sẽ xuất hiện trở lại, hoặc có lẽ sau khi bọn họ làm một lần anh sẽ mất hứng thú, tóm lại đây chỉ là một thử nghiệm, phải có được nhiều số liệu thử nghiệm hơn mới thu được đáp án.

Lâm Chức hiểu rõ hàm ý trong lời của Minh Dao, loại chuyển đổi chủ thể và điều kiện không giới hạn này thực sự rất thú vị.

Nói một cách đơn giản, nếu cậu ngủ với Minh Dao một lần, không cần đưa tiền mà còn được nhận một triệu tệ, nếu cậu không muốn thì không cần làm, tất cả đều tùy theo ý cậu.

Đương nhiên, nói một cách tương đối, Minh Dao cũng có thể bởi vì không muốn ngủ mà từ chối, nhưng bởi vì đề nghị này do Minh Dao đưa ra, cho nên khả năng Minh Dao từ chối không cao, ít nhất lần đầu khả năng bị từ chối sẽ không cao.

"Tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ lúc ấy nói không cân nhắc của anh Minh, bây giờ đột nhiên anh lại hứng thú với tôi sao?"

Lâm Chức không lập tức đồng ý hay là từ chối, mà nhắc lại chuyện cũ.

Lâm Chức muốn Minh Dao nhận ra rõ rằng chính anh là người tự mình đưa cậu vào khu vực an toàn, là anh cho phép dung túng thậm chí chủ động thử làm tất cả mọi chuyện.

"Hiện tại, đối với những gì mình nói lúc đầu, tôi hối hận rồi."

Minh Dao thừa nhận rất lưu loát, dáng vẻ điềm tĩnh như thể nên là như vậy.

Lâm Chức có chút buồn cười, nhưng không phải do đắc ý, mà là bởi vì Minh Dao làm cậu cảm nhận được một loại quen thuộc.

Đối với những người làm ăn, xấu hổ chẳng là gì, có khi nên hối hận thì phải hối hận, cho dù là một nhà tư bản đã bước tới địa vị cao, cũng chỉ nói một cách có chọn lọc, đều chỉ chọn những lời nói có tính chất ngàn vàng.

Một thương nhân thành công phải luôn không sợ bị từ chối, chỉ cần có thể đạt được mục đích, đôi khi thể diện chẳng là gì.

Lâm Chức đi tới trước mặt Minh Dao, nghiêng người nhìn anh.

"Điều kiện của tổng giám đốc Minh thật khiến người ta không thể từ chối, chẳng qua tôi vẫn phải hỏi rõ ràng một chút, là một triệu tệ một lần, hay là một đêm?"

Thiết lập nhân vật ham hư vinh của Lâm Chức không thể sụp đổ, yêu tiền một cách nông cạn.

"Một lần."

Bây giờ, Minh Dao không cảm thấy Lâm Chức tham tiền, anh thích mọi thứ rõ ràng, nếu có thể đo đếm bằng tiền, vậy sẽ càng rõ ràng hơn.

Anh nhìn phần eo được phác họa qua bộ vest của Lâm Chức, siết chặt đầu ngón tay.

"Thật xa xỉ, đáng tiếc bây giờ tôi không có suy nghĩ

gì."

Sắc mặt Lâm Chức có hơi tiếc hận, không rõ là tiếc vì trước mắt không có suy nghĩ kia, hay là tiếc vì không thể nhanh chóng lấy được tiền.

01 không hiểu, vội vàng xoay quanh, đều đã vượt qua đến hiện tại, nó hận không thể lập tức sắp xếp hai người bọn họ lên trên sofa.

Nhưng nó biết kí chủ luôn có kế hoạch của bản thân, sợ phát ra âm thanh quấy nhiễu sự phát huy của kí chủ, vì vậy, 01 sắp chết nghẹn chết rồi.

Lâm Chức không cố ý trêu chọc Minh Dao khiến Minh Dao cảm thấy cậu không dễ có được, mà thực sự cậu không có hứng thú.

Huống chi, bây giờ là ban ngày, cậu vừa mới lành bệnh, thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, loại hứng thú này cũng không tồn tại 24/24 giờ, đương nhiên đồ chơi chỉ khi cậu muốn chơi thì mới chơi, lúc cậu không hứng thú thì sẽ không để ý những cục cưng kia.

"Nhưng nhìn thành ý của anh Minh..."

Những lời thì thầm dần dần mờ hồ giữa môi và răng, đôi mắt cong cong của Lâm Chức dường như chứa đầy những vì sao, lộ ra sự quyến rũ vừa ngây thơ vừa giống như cố tình, khiến người ta lạc lối.

Đôi mắt sáng ngời, lấp lánh nhìn quanh, chẳng qua chỉ là như thế.

Nếu Lâm Chức là kẻ săn mồi giỏi giăng lưới trong rừng nhiệt đới, thì Minh Dao là kẻ săn mồi trong rừng nguyên sinh, khi bị vướng vào sẽ dùng tư thái tuyệt đối cướp lấy quyền chủ động.

Không có kỹ xảo gì đáng nói, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày của Minh Dao lộ ra sự chuyên chú quá mức, cảm giác hưng phấn tuyệt đối khiến đại não kịch liệt kêu lên ù ù rồi bị tê liệt trong thời gian ngắn.

Anh không cảm thấy bài xích như trong tưởng tượng, thậm chí còn muốn điên cuồng chiếm lấy cậu triệt để.

Văn phòng này vốn cho người ta cảm giác giống như đao kiếm sắc bén, nhưng bây giờ lại y như có tinh linh đang nhảy múa trên mũi đao, khiến nó trở nên mềm mại như một tấm màn tơ.

Bộ vest được cắt may khéo léo phác họa ra thắt lưng của chàng trai trẻ, khi cậu khom eo trông giống như một vành trăng lưỡi liềm, bị người ta ôm chặt.

Lâm Chức có chút không thể chịu đựng được, không khí càng loãng hơn làm khuôn mặt xinh đẹp vốn trời sinh vô hại của cậu lộ ra cảm giác mỏng manh lạ thường, đôi mắt cậu tràn ngập hơi nước.

"Đợi đã……"

Chính cách lấy hơi học được trong lúc gấp gáp mới khiến cho mọi thứ dễ dàng trở nên quen thuộc với Lâm Chức, tiếng điện thoại reo lên lần thứ hai, mới được chủ nhân tiếp nhận.

Lâm Chức cầm cốc của Minh Dao nhấp một ngụm cho hắng giọng, cà phê quá đắng khiến cậu khẽ nhíu mày.

Lâm Chức nói với người đầu dây bên kia: "Xin chào?"

Minh Dao nhìn Lâm Chức đang muốn bước ra xa nghe điện thoại, vô thức nắm lấy tay cậu.

Lâm Chức dừng lại, sau đó giữ nguyên tư thế ở trước người Minh Dao nghe điện thoại.

Cảm xúc của Minh Dao còn chưa nguôi ngoai, lúc Lâm Chức đẩy anh ra để nghe điện thoại, vẻ mặt anh hung ác trong chốc lát, sau đó lại bị dáng vẻ uống cà phê đắng của Lâm Chức làm lông mày của anh hơi giãn ra.

Ánh mắt anh lướt qua đôi môi đỏ mọng quá mức của Lâm Chức, mang theo cảm giác vui vẻ và hài lòng với kiệt tác của mình rồi cụp mắt xuống, nhìn tay Lâm Chức.

Giữa cổ tay Lâm Chức có một nốt ruồi nhỏ màu đen, trên làn da trắng ngần trông cực kỳ rõ ràng.

Minh Dao nắn bóp tay cậu giống như đang thưởng thức một kiệt tác, nghe thấy Lâm Chức nói với đầu dây bên kia: “Được, tôi tan làm sẽ đến nơi hẹn, gặp lại sau nhé.”

"Anh Minh, thật xin lỗi, đáp lại của tôi với thành ý của anh chỉ dừng ở đây thôi."

Lâm Chức rút tay lại, mỉm cười với Minh Dao.

Cậu sửa sang lại mái tóc và quần áo, mím môi có chút khổ não.

"Tôi cứ như vậy đi ra ngoài, sợ sẽ bại lộ, anh Minh yên tâm, tôi sẽ luôn ghi nhớ ước định của chúng ta, tôi ngồi ở bên trong một lát mới ra ngoài."

Lần này Lâm Chức không ngồi trên ghế sofa đơn, mà theo thói quen ngồi ở ghế dành cho khách đối diện với bàn làm việc.

Thật là một đối tượng hợp đồng ngoan ngoãn và hoàn hảo, ngay cả giới hạn sau khi thân mật anh chưa nói ra cũng biết rõ, mọi thứ đều được thực hiện theo ý muốn của Minh Dao, nhưng đáy mắt Minh Dao lại có chút u ám.

Anh đổ lỗi tất cả những cảm xúc này cho những thử nghiệm không được thỏa mãn, cảm thấy cực kỳ chán chường với lòng tham của mình.

"Cậu muốn đi gặp ai?"

Có lẽ để chuyển hướng cảm xúc của mình, ma xui quỷ khiến Minh Dao hỏi một câu.

Anh vô thức nói thêm: "Có cần tôi đưa cậu đến đó không?"

"Không cần đâu, anh ấy sẽ tới đón tôi."

Chàng trai mỉm cười thật xinh đẹp, đôi môi vừa mới hôn môi với anh thốt ra câu trả lời.