Thế giới 1 - Chương 21

Minh Dao gõ cửa phòng Lâm Chức, bên trong không đáp lại nên anh mở cửa.

Mấy ngày nay mưa nhiều, sáng sớm trời cũng có hơi u ám, thành ra ánh sáng hơi tối.

Rèm cửa của Lâm Chức kéo ra một nửa, cậu đắp chăn tới dưới cổ, bởi vì nằm nghiêng nên nửa gò má cậu vùi vào trong gối mềm, đầu tóc hơi bù xù.

Thoạt nhìn nho nhỏ một cục, đây là ý nghĩ trực quan của Minh Dao, nhưng Lâm Chức không liên quan gì đến nhỏ nhắn, dù sao cậu cũng là một người đàn ông trưởng thành, mảnh khảnh cao gầy, nhưng trong tình huống như vậy, ở dưới tấm chăn to rộng khiến cho người ta có một loại cảm giác yếu ớt như có thể yêu thương chơi đùa trong lòng bàn tay.

Mang theo loại cảm nhận khó hiểu này, Minh Dao đến bên giường Lâm Chức, thấp giọng gọi tên cậu.

Lông mi Lâm Chức run rẩy, dường như muốn mở mắt ra, nhưng từ đầu đến cuối không thể mở được, chỉ dùng giọng mũi đặc sệt đáp một tiếng.

“Tôi giúp cậu gọi bác sĩ.”

Minh Dao đặt mu bàn tay lên trán Lâm Chức để cảm nhận nhiệt độ, anh khẽ nhíu mày sau khi cảm nhận được độ ấm nóng bỏng.

Anh định lấy điện thoại trong túi ra, nhưng tay còn chưa rời khỏi khuôn mặt Lâm Chức đã bị tay cậu cầm lấy.

Người thanh niên trong cơn sốt cao dường như rất thèm muốn cảm giác lạnh lẽo trong lòng bàn tay anh, cậu dán lòng bàn tay của anh lên khuôn mặt, còn cảm thấy thoải mái mà cọ nhẹ.

Động tác của Minh Dao cứng đờ, cảm giác tê dại lan từ đầu ngón tay lên cánh tay, trong khoảnh khắc này tứ chi của anh có loại cảm giác xa lạ không thuộc về mình.

Động tác của Minh Dao cứng đờ dùng tay còn lại lấy điện thoại di động ra liên lạc với bác sĩ, anh nhìn chằm chằm bàn tay bị cầm kia của mình, qua một hồi lâu mới chậm rãi rút về.

Lần này không bị giữ lại nữa, nhưng Minh Dao nghe thấy Lâm Chức dường như đang nỉ non gì đó, bởi vì giọng nói quá nhỏ khiến anh không nghe rõ, chỉ có thể cúi đầu tới gần.

Trong khoảnh khắc anh tới gần, Lâm Chức trở mình, từ nằm nghiêng biến thành nằm ngửa, đôi môi trở nên hơi khô vì sốt lướt qua gò má cùng khóe môi anh.

Cảm giác gai gai quá rõ ràng, trong nháy mắt da đầu tê rần khiến đại não ong ong một mảnh, ngay cả thời gian dường như cũng ngừng lại trong chốc lát.

Minh Dao không nghe rõ Lâm Chức nói gì, anh nhìn chằm chằm vào môi Lâm Chức, trong mắt tràn ngập sự tìm tòi.

Vậy mà anh không chán ghét, cũng không bài xích?

Bởi vì cơ thể không trọn vẹn cùng vấn đề tâm lý, Minh Dao luôn chán ghét bị người đυ.ng chạm, vào lần đầu tiên khi Lâm Chức nằm trên giường của anh, mặc dù cậu không đυ.ng phải anh nhưng anh cũng rất kháng cự, nhưng vì sao giờ lại không?

Do bị cảm và sốt, xoang mũi của Lâm Chức hẳn là bị nghẹt, vì vậy cậu phải thở bằng miệng, gian nan đưa không khí vào từ môi, theo khí quản chảy vào phổi.

Môi cậu hơi mở, khuôn mặt luôn mang theo ý cười vô tội tràn ngập ốm yếu, màu môi cũng bởi vì mất đi sức sống mà có vẻ ảm đạm, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Có lẽ không bài xích chỉ là ảo giác, có thể còn cần phải nghiệm chứng lại một lần.

Chỉ là nghiệm chứng mà thôi, tiếng nói trong đầu Minh Dao nỉ non.

Lâm Chức ngủ rất gần mép giường, cũng cách vị trí của anh rất gần.

01 không nhịn được mà hưng phấn hét chói tai:【 Ký chủ! Có vẻ như anh ta muốn hôn cậu! Cậu thật lợi hại! 】

01 cảm thấy đây là hoàn toàn bắt chẹt được, thảo nào cậu không gửi tin nhắn đầy đủ, cho dù ký chủ bị bệnh cũng vẫn chuyên nghiệp như vậy! 01 còn muốn nói thêm gì nữa, ríu rít xong lại phát hiện ký chủ đã hoàn toàn chìm vào hôn mê, tại thời điểm này là trạng thái vô thức.

Chỉ là đơn giản chạm vào nhau thì hình như không thử ra cái gì. Nếu muốn thí nghiệm, vậy phải lấy được số liệu thí nghiệm chính xác hơn.

Minh Dao rũ mắt, tự mình xâm nhập vào.

Không khí vốn loãng lại bị chặn lại và chèn ép, động tác bài xích đẩy ra theo bản năng lại bị ép phải dây dưa.

Tiếng nức nở trong cổ họng bắt nguồn từ bản năng cầu sinh, tín hiệu cần không gian để thở buộc thanh niên mở mắt ra, đôi mắt cậu đỏ bừng tràn ngập hơi nước, mê mang một mảnh.

Điều này khiến Minh Dao bừng tỉnh từ trong trạng thái cố chấp nào đó, anh dùng sức nhéo đầu ngón tay.

Không khí tràn lại vào phổi, đôi mắt Lâm Chức khép lại, lại lâm vào trạng thái hôn mê.

Cánh môi khô khốc của cậu bị thấm ướt, thậm chí còn hiện ra màu đỏ thẫm quá mức.

Minh Dao xuất thần nhìn một hồi lâu, mới đột nhiên dời tầm mắt.

Tình hình đã phát triển chệch khỏi quỹ đạo mà Minh Dao dự đoán, đi về hướng anh không thể khống chế.

Anh không chỉ ti tiện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vi phạm ước định do chính anh vạch ra mà âm u vượt rào, hơn nữa còn muốn nhìn lại bộ dáng vì không thể chịu đựng mà hai mắt ngập sương của Lâm Chức.

Ý nghĩ trong đầu không ngừng trượt về hướng vực sâu nguy hiểm, gần như ở trên bờ vực của hủy diệt và yêu thương chiếm hữu, khiến cho đại não tràn ngập sự sung sướиɠ không biết tên.

Ánh mắt Minh Dao nặng nề, rơi vào trận giao tranh giữa bản năng và lý trí.

Suy nghĩ giằng co trong đầu, bồi hồi giữa tới gần và lui về phía sau.

Ý nghĩ thúc giục anh tiến lên, lý trí lại khiến anh duy trì hiện trạng, cắt đứt mọi sự quấy nhiễu.

Tiếng gõ cửa vang lên, là bác sĩ gia đình đã đến.

Minh Dao thu hồi suy nghĩ, khôi phục bộ dáng trước mặt người khác.

Bởi vì tiêm thuốc hạ sốt, nên cơn sốt của Lâm Chức nhanh chóng hạ xuống.

Giấc ngủ này của cậu rất sâu, lúc tỉnh lại bầu trời bên ngoài còn có chút âm trầm, như thể mới vừa mưa xong.

Lâm Chức ấn huyệt thái dương, nhìn thoáng qua thời gian, hai giờ mười hai phút chiều.

Cậu ngồi dậy từ trên giường, cảm giác được thân thể còn có chút bủn rủn, đây là trạng thái thường gặp sau khi bệnh.

Lâm Chức sờ môi, hỏi 01 về phản ứng của Minh Dao sau khi bị cậu đυ.ng phải.

Khi Minh Dao vào phòng của cậu rồi gọi tên cậu, Lâm Chức còn có vài phần tỉnh táo, muốn mượn cơ hội thăm dò Minh Dao một chút, để dò xét điểm mấu chốt của anh.

Khả năng cao là Minh Dao sẽ không thể chấp nhận được, Lâm Chức còn cảm thấy mình có thể phỏng đoán được một hai về hoạt động tâm lý.

01 gần như mặt mày hớn hở mà phục chế lại cảnh tượng kia, giọng nói đặc biệt phấn khích.

【Lúc đầu anh ta sửng sốt một hồi lâu, sau đó liền hôn cậu! Hôn đến mức khiến cậu không thở nổi! Ký chủ, cậu mở mắt nhưng không có ấn tượng sao? 】

Lâm Chức quả thật không có ấn tượng gì, trong lòng có hơi đáng tiếc, dù sao đây cũng xem như nụ hôn đầu tiên của cậu, ừm… Cũng là Minh Dao, vậy mà chẳng nếm được chút hương vị nào.

Thế nhưng hành động của Minh Dao quả thật có hơi ngoài dự đoán của cậu, theo lý mà nói tiến độ hẳn là không nhanh như vậy.

Lâm Chức: 【Cậu nói lại cho tôi biết khuynh hướng chán đời của anh ta cụ thể là chuyện như thế nào đi. 】

Lâm Chức nhớ rõ 01 đã nói qua, tuy rằng nhiệm vụ không có thời hạn, nhưng đối tượng của nhiệm vụ sẽ bởi vì chán đời mà đi đến tự hủy, trước mắt xem ra cậu cũng không phát hiện Minh Dao có khuynh hướng chán đời nào, nhưng có vài người khi bệnh tâm lý sẽ không biểu hiện ra ngoài quá rõ ràng, nhất là loại người có tính cách như Minh Dao.

Nếu một ngày nào đó ông cụ qua đời, Minh Dao cảm thấy không còn vướng bận mà tự sát thì cũng không phải không có khả năng.

01: [Nói một cách đơn giản, các đối tượng của nhiệm vụ đều có bệnh tâm lý nghiêm trọng, ý nghĩ tự hủy luôn tồn tại trong lòng họ, họ muốn sống sót nhưng khó chống lại sự áp bức của bệnh lý, hệ thống cứu rỗi cảm giác được khát vọng sinh ra trong lòng bọn họ nên cùng ký chủ cứu rỗi họ!]

Lâm Chức rất rõ ràng rằng Minh Dao vốn ở trong lưới của cậu, lần thăm dò lần này của cậu có lẽ vừa hay đυ.ng phải điểm mấu chốt của Minh Dao, bất kể là khát vọng sống hay là khát vọng tìиɧ ɖu͙© của anh, tóm lại, lần này Minh Dao sẽ không dễ dàng đẩy cậu ra, cậu cũng có thể dễ dàng tiến vào lãnh địa của Minh Dao hơn.

Vậy nhưng cân nhắc bệnh trạng của đối phương, Lâm Chức cảm thấy mình có thể hơi điều chỉnh kế hoạch một cách thích hợp, để tránh chơi quá trớn.

Người cố chấp đã đủ khó giải quyết, xử nam cố chấp chắc chắn sẽ càng khó đối phó, hơn nữa còn là cậu chủ động trêu chọc người ta, có lẽ đây chính là gánh nặng ngọt ngào được tăng thêm khi săn bắt con mồi mỹ vị.

Lâm Chức khẽ thở dài trong lòng, mi mắt cong cong, cậu gửi tin nhắn cho đầu bếp, bảo cô chuẩn bị thức ăn.

Biết Lâm Chức đã tỉnh, Minh Dao đặt lại điện thoại lên mặt bàn.

Anh hiếm khi phân tâm trong công việc, nghĩ xem buổi tối sau khi về thì nên mang gì cho Lâm Chức làm quà an ủi bệnh nhân.

Minh Dao nghĩ rồi lại nghĩ, nhận ra vậy mà anh không biết nên tặng gì.

Lâm Chức thích những thứ đắt tiền có thể thể hiện thân phận, nhưng nếu bởi vì Lâm Chức khỏi bệnh mà đưa cho cậu hàng xa xỉ, đừng nói Lâm Chức cảm thấy kỳ quái, chính Minh Dao cũng cảm thấy anh làm vậy quá kỳ quặc.

Ván cờ tiến rồi lùi trong đầu vẫn đang diễn ra, Minh Dao tạm gác lại chúng, chuyên tâm suy nghĩ chuyện món quà.

Nửa tiếng sau, trợ lý Cao vào đưa tài liệu, nói cho Minh Dao Lâm Chức đến công ty.

Minh Dao khẽ nhíu mày: “Không phải cậu ta bị bệnh sao?”

Trợ lý Cao tiếp lời: “Vâng, trông cậu ấy không ổn lắm.”

Trợ lý đặc biệt chửi thầm trong lòng, cũng là từ chỗ sếp anh ta mới biết chuyện vợ sếp bị bệnh, làm sao mà biết được vì sao vợ sếp lại đi làm.

Minh Dao xem qua tài liệu rồi ký tên lên trên, lần này anh lại không nghĩ chuyện món quà nữa mà là nghĩ có nên gọi Lâm Chức vào nói chuyện hay không.

Những gì anh đã làm... Lâm Chức có biết không? Bây giờ đến công ty, là muốn hỏi chuyện này sao?

Minh Dao ngược lại có chút chờ mong Lâm Chức biết anh đã làm gì, như vậy hai loại ý nghĩ trong đầu cũng không cần tranh luận nữa, cậu sẽ châm chọc chỉ trích anh hay là điều gì khác?

Minh Dao nhìn cửa chằm chằm, mười phút trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì, điện thoại nội bộ cũng vô cùng yên tĩnh, Lâm Chức không tới tìm anh.

Minh Dao gọi điện thoại cho trợ lý Cao, bảo anh ta thông báo cho tổ dự án mà trước mắt anh quan tâm nhất làm báo cáo tiến độ tạm thời.

Trong công việc, trước nay ông chủ luôn không thích người chậm trễ, công ty từ trên xuống dưới đã sớm quen với điều đó, vì vậy sau khi nhận được thông báo lập tức có thể chuẩn bị cho cuộc họp.

Minh Dao rời khỏi văn phòng, nhìn về phía Lâm Chức ở bàn làm việc, gọi cậu cùng đi họp.

Tuy rằng hạng mục này không liên quan gì đến mình, nhưng Lâm Chức vẫn vui vẻ đi tới.

Cậu cảm giác được tầm mắt Minh Dao như có như không dừng trên người cậu, nhưng cậu giả vờ không nhận ra.

Khí sắc quả thực có hơi kém, đúng ra cậu nên nghỉ ngơi tốt rồi đến, Minh Dao thầm nghĩ, không có gì khác thường, xem ra là không nhớ rõ.

Đôi mắt trống rỗng, đuôi mắt ửng hồng cùng đôi môi hơi hé mở của Lâm Chức hiện lên trong tâm trí Minh Dao, bàn tay anh đặt bên người vô thức siết chặt.

Mãi cho đến khi cuộc họp kết thúc, xung quanh không có ai, Minh Dao mới như không để ý mà hỏi: “Sao không đợi hết bệnh rồi lại đến?”

Lâm Chức cười khanh khách nói: “Yêu nghề kính nghiệp ấy mà, và còn có một số việc muốn nói với anh.”

Tim Minh Dao chợt tăng tốc, trên mặt lại bình tĩnh nói: “Đến phòng làm việc của tôi nói chuyện.”

Phòng họp không phải là một nơi tốt, ở đây có camera

Đây là lần đầu tiên Lâm Chức bước vào văn phòng của Minh Dao sau một thời gian dài như vậy, văn phòng với tông màu xám đen làm chủ đạo làm cho người ta có cảm giác lạnh lùng cứng rắn như chính Minh Dao, sau lưng có một tủ sách, bên cạnh tủ sách có một cái giường sofa.

“Hy vọng anh sẽ không để ý tôi ngồi đó.”

Lâm Chức chỉ vào cái ghế sô pha rõ ràng là dành riêng cho chủ nhân của không gian, đi về phía đó.

Điều này đã có chút vượt quá giới hạn, nhưng từ trước đến nay Lâm Chức vẫn vậy.

Minh Dao ngầm đồng ý, chờ Lâm Chức mở miệng nói chuyện với anh.

“Cái ghế sô pha này của anh rất tuyệt đấy, thoải mái hơn trong nhà.” Lâm Chức dùng bàn tay ấn xuống phía dưới, nhìn về phía Minh Dao, “Thoạt nhìn ngủ rất ngon.”

Trong nháy mắt này, sự tranh luận trong đầu Minh Dao đột nhiên im bặt.

Chỉ bằng một ánh mắt một câu của Lâm Chức, thắng bại đã rõ ràng.