Chương 8: Lừa gạt thế nào?

Edit + Beta: Vy Vy - Đại Mao Mao

Khi Tụng dẫn Chấp Lan ra ngoài, bác sĩ Dư và Tiểu Đậu nhanh chóng tụ tập xung quanh.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy!" Tiến sĩ Dư không thể nhịn được nữa, lớn tiếng chất vấn.

Tụng vuốt xuôi lại mái tóc, thờ ơ nói: “Không có gì, cùng cậu ấy đùa chút thôi, không cẩn thận mạnh tay.”

Chấp Lan vội vàng bước ra hợp tác: “Đúng đúng, là con hỏi chú Tụng xem chú ấy có thể dùng một tay nhấc con lên được không.”

Tiến sĩ Dư nhìn chằm chằm vào miếng gạc quanh cổ cậu, khóe miệng giật giật: Con cho rằng ta ngu à?

"Không sao, không sao. Ông chủ Tụng lúc nào cũng tốt với Tiểu Lam, bọn họ chỉ chơi đùa tý thôi mà."

Vẫn là Tiểu Đậu tới cứu cánh, anh kéo Chấp Lan lại cẩn thận kiểm tra, xác định cổ cậu không có gì nghiêm trọng, tinh thần cũng rất tốt, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiến sĩ Dư vẫn cứ không nghe, tín ngưỡng nghề nghiệp của ông là bảo vệ mỗi giống thú nhân quý hiếm, tất nhiên sẽ không cho phép người khác xâm phạm tín ngưỡng của mình:

"Tôi không biết cậu làm cách nào mà lừa gạt được Tiểu Lam, nhưng chuyện hôm nay cậu nhất định phải cho tôi một lời giải thích."

“Lừa gạt cái gì?” Chấp Lan trợn mắt, trầm giọng hỏi Tiểu Đậu bên cạnh.

Tiêu Đậu cân nhắc tìm từ, kiên nhẫn giải thích cho cậu: “Lừa gạt là một loại lừa gạt cấp độ nhẹ, vì để đạt được mục đích của mình, dùng thủ đoạn hèn hạ, cố ý dẫn dắt người khác.”

“Ồ,” Chấp Lan gật đầu như đã hiểu, khẳng định: “Chú Tụng không có lừa em, chú ấy rất tốt, còn thoa thuốc cho em nữa.”

Tiêu Đậu có chút nói không nên lời, quốc bảo mà anh vất vả nuôi lớn, chính là ví dụ điển hình rất dễ bị lừa, người khác làm cậu bị thương, nên bôi thuốc cho cậu là chuyện bù đắp hiển nhiên, nhưng trong mắt cậu, đó lại trở thành một hành động đối xử tử tế.

Bị bán còn giúp người khác đếm tiền, không lừa em thì lừa ai nữa hả?

Hộ lý lo lắng đến muốn hói cả đầu, chân thành nói: “Sau này em phải tự bảo vệ mình, đừng để bị thương nữa, nếu không anh cũng không biết phải nói sao với ông nội Mậu.”

"Dạ, em sẽ không bị thương nữa đâu. Lần này nhất định phải giấu ông nội đó, Tiểu Đậu tốt." Chấp Lan sờ sờ cái cổ đau nhức của mình, nở một nụ cười ngây thơ, sau đó lại an ủi hộ lý của mình.

Hai người bên này thì vui vẻ hòa thuận, nhưng phía Tiến sĩ Dư và Tụng thì đang đối đầu nhau, cả hai đều không chịu nhượng bộ.

"Cậu ấy yếu đuối như vậy, chỉ là một con chim ngoan chỉ ăn đồ chay, sao cậu còn muốn ức hϊếp người ta?" Thấy dùng vũ lực không thành, Tiến sĩ Dư chuyển sang chính sách nhẹ nhàng, cố gắng lay động hắn.

Tụng cụp mắt xuống, khi ngước lên lần nữa, đồng tử lóe lên ánh sáng sắc bén dữ tợn, lạnh lùng nói: “Đây là thiên tính của tôi, không phải ông không biết.”

Tiến sĩ Dư nghẹn họng, lẩm bẩm: "Cậu..."

“Em ấy trông rất ngon…”

Tụng lè đầu lưỡi, chậm rãi liếʍ khóe miệng, răng nhọn hiện ra có ánh sáng lạnh lẽo: “Bạo lực khát máu, cố chấp hẹp hòi, đó là thiên tính của tôi, ban đầu mấy người cũng bởi vì điều này, mới đuổi tôi ra khỏi Viện nghiên cứu, không phải sao?”

Bác sĩ Dứ ngay lập tức mất đi động lực trước đó, thấp giọng nói: "Rõ ràng là cậu đã... thay đổi rất nhiều..."

Tụng lạnh lùng cười mỉa mai: "Thay đổi không được, bản chất tà ác đã khắc sâu trong gen và xương máu, thay đổi kiểu gì?"

Tiến sĩ Dư im lặng, dường như đang nhớ lại điều gì đó, trên mặt có chút hổ thẹn, cũng không muốn truy cứu sự việc vừa rồi.

Bên đống lửa trại cách đó không xa, những thú nhân vẫn đang ca hát cười đùa, Chấp Lan vô thức bắt đầu ngâm nga theo giai điệp của họ, hoàn toàn không nghe thấy cuộc trò chuyện.

Mãi đến khi bàn tay to lớn của Tụng đặt lên đầu cậu và kéo cậu trở về.

“Từ giờ Tiểu Lan Mao sẽ giúp tôi làm vườn. Là cậu ấy tình nguyện,” Tụng đối diện với ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của Tiến sĩ Du, mặt đầy vẻ mặt kiêu ngạo “Anh có thể làm gì được tôi?”

Chấp Lan gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy, đúng vậy, lao động là vinh quang. Cháu muốn phụ chú Tụng quản lý trang viên, dù sao cũng gần như vậy, sẽ không làm chậm lịch trình của Viện sắp xếp đâu ạ.”

Đối diện với ánh mắt chân thành và trong suôys của Tiểu Lam Mao, Tiến sĩ Dư và Tiểu Đậu nhìn nhau:

Quốc bảo của đại lúc Hoa Hạ lại đến chỗ chúng ta làm công? Còn là làm công cho loài chim săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn?

Bảo vật được chăm chút nuôi nấng lại chạy đến làm “lao động trẻ em” cho người khác? Để lãnh đạo Hoa Hạ biết được thì phải làm sao ?

Tiểu Đậu nháy mắt, cố gắng ra dấu với Chấp Lam: Tiểu Lam, nếu bị hắn ta bắt cóc, thì mau nháy mắt một cái.

Chấp Lan nháy nháy mắt, nghiêng đầu nhìn bọn họ: “Không thể được sao?”

"Không được!" Tiểu Đậu và Tiến sĩ Dư đồng thanh hét lên.

"Tôi nói được là được, sẽ không để lạc thằng nhóc đâu, mấy người có thể yên tâm.”

Tụng đè lại đỉnh đầu Chấp Lan, như diều hâu bắt gà mà kéo cậu sang bên mình, dù cực lực che giấu nhưng vẫn không giấu được tâm tình của mình.

Trên khuôn mặt mạnh mẽ mà tuyệt đẹp, mỗi nơi đều viết hai chữ lớn: Sảng khoái.

Không cần bắt cóc, không cần đe dọa, chỉ cần vài quả anh đào là hắn đã có thể lừa một quốc bảo ngoan ngoãn theo mình về nhà.

Còn điều gì thú vị hơn chuyện này nữa chứ?

Nhưng Tụng rất nhanh liền phát hiện ra: Còn.

Dưới sự nỗ lực lừa gạt của chú Tụng, chú chim nhỏ bắt đầu sự nghiệp lao động trẻ em của mình.

Mỗi buổi sáng, sau khi ăn sáng xong tại viện, cậu có hai tiếng để theo Tiến sĩ Dư tiến hành xúc tác giới tính, nhiệm vụ này trước mắt vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị sơ bộ, chủ yếu các hạng mục kiểm tra thể chất và một số bài kiểm tra đơn giản, cực kỳ nhẹ nhàng.

Đúng mười giờ sáng, Chấp Lan sẽ xuất hiện ở trang viên Vụ Nguyệt, hốt shit của Đản Đinh, chải lông, đổ thức ăn và nước uống, sau đó đi ra vườn cây ăn quả tưới nước, nhổ cỏ, và cắt lá tỉa cành.

Tụng trên cơ bản đều làm việc trong hầm rượu, hoặc kiểm tra dò xét mấy thùng ủ trong hầm, làm xong mấy việc này, hắn thỉnh thoảng sẽ lái xe ra ngoài để giao hàng hoặc mua nguyên liệu, phần lớn thời gian còn lại thì ở trong trang viên.

Kể từ khi Chấp Lan xuất hiện, trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của anh xuất hiện một hoạt động thú vị - giám sát nhóc con làm việc.

Sau khi Tháng Quả nóng bức trôi qua, là Tháng nho* mùa thu dễ chịu, làm xong việc ở xưởng rượu, Tụng lấy ghế xếp ra, chợp mắt dưới giàn cây nho.

*Nguyên raw: 葡月- Vendémiaire: Mỗi tháng trong năm của lịch cộng hòa có tên gọi thể hiện trạng thái thời tiết của tháng đó, ví dụ tháng 12 trong lịch Gregory được gọi là tháng băng tuyết (nivôse), hoặc thể hiện thời điểm quan trọng của nông nghiệp, ví dụ tháng 9 trong lịch Gregory được đổi thành tháng nho (vendémiaire).

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu vào mặt, Tụng có chút không kiên nhẫn, quay vào nhà mang theo một cặp kính râm rồi mới ngả lưng xuống ghế.

Thông qua kính râm, có thể không kiêng kị mà quan sát nhóc con đang làm việc.

"Bé Vui Vẻ, mau ngủ đi. Gió không thổi, mây không trôi, trời xanh yên tĩnh, chim không bay, cũng không hót..."*

*Đây là bài đồng dao 3 chữ, rất được nhiều trẻ nhỏ yêu thích vì dễ học dễ nhớ.

Chấp Lan ngâm nga một giai điệu nhẹ nhàng, đem đống cỏ dại dưới giàn nho nhổ lên, ném chúng sang con đường đá bên cạnh, đợi lát nữa sẽ quét.

Một quả cầu lông trắng đi dọc theo con đường, vòng qua đống cỏ dại và đi đến cạnh Chấp Lan, là một con mèo béo ú linh hoạt , Đản Đinh phóng thân nhảy một cái, ngồi xổm trên một cọc gỗ gần đó, ngoắt ngoắt cái đuôi, muốn nhìn xem nô ɭệ của mình đang làm gì.

“Meo,” nhìn thấy thành quả lao động của Chấp Lan, con mèo trắng lớn nheo mắt phát biểu cảm nghĩ: Làm không tệ, con ngoan.

Chấp Lan nhìn nó cười ngọt ngào, tiếp tục hát một câu du dương: “Mèo con, mèo con tỉnh dậy rồi, vuốt vuốt râu liếʍ liếʍ lông, dụi dụi mắt duỗi duỗi người, mèo con mèo con nhìn quanh quanh…”

“Hắt xì,” Ông Đản đây không vui chút nào, bày ẻ mặt dữ tợn: ấu trĩ.

Con chim nhỏ màu xanh và con mèo trắng lớn cứ như vậy ngươi một câu ta một câu, như là đang trò chuyện rất vui vẻ. Ông chủ Tụng, đang theo quan sát bọn họ qua chiếc kính râm, nhếch khóe môi, tâm trạng tựa hồ rất tốt, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên tay cầm gỗ của ghế tựa, đánh nhịp theo nhịp hát của Chấp Lan.

Giọng hát của Tiểu Lam Mao trong trẻo, có chút thanh âm trẻ con, liên tục truyền vào ống tai, giống như một chiếc chổi nhỏ mềm mại, cào cào lỗ tai vừa giòn vừa ngứa, rất thoải mái.

Thì ra đây là niềm vui của nuôi vẹt à.

Đợi Chấp Lan làm việc xong, Tụng gọi cậu lại, đút cậu ăn những quả anh đào mà anh đã rửa trước đó như một phần thưởng cho sự chăm chỉ của cậu.

Chấp Lan không chỉ lo ăn cho mình mà còn không quên chủ nhân, bước nhanh vào nhà mang cá khô ra cho Đản Đinh.

Cẩn thận cắt bỏ đầu, đuôi và nội tạng của cá bột, rắc một ít lá húng quế, ướp rồi phơi nắng cho thơm, là do Chấp Lan tự tay làm, rất được lòng hoàng thượng.

Tụng lấy anh đào cho cậu ăn, cậu thì đút Đản Đinh ăn cá khô, chuỗi thức ăn được sắp xếp một cách có trật tự.

Hoàng thượng kén cá chọn canh lại rất hài lòng với cống phẩm mà nô ɭệ dâng lên, vừa nhai vừa kêu gừ gừ, không nhịn được mà dụi đầu vào lòng bàn tay Chấp Lan: Meo, gru gru, ngon quá.”

Tụng nhìn thấy Đản Đinh thân thiết với Chấp Lan như vậy, thực sự có chút khó hiểu, động cơ ban đầu khi hắn nhận nuôi con mèo già này rất đơn giản: kiềm chế tính khí hung bạo của mình.

Hắn sinh ra với dòng máu chim săn mồi thuần chủng, thường không thể khắc chế được thiên tính bạo ngược trong bản chất của mình. Tàn bạo, khát máu và bắt nạt kẻ yếu đều là bản năng mà hắn khó có thể kiềm chế, việc nuôi một con mèo yếu đuối bên cạnh có thể rèn luyện khả năng tự chủ và rèn luyện tính kiên nhẫn của hắn.

Nhưng hắn với Đản Đinh chung đυ.ng lại không được hòa thuận, con mèo ngu ngốc này trước sau như một, cao cao tại thượng, giống như người đầu sông kể cuối sông vậy, hai sinh vật kiêu ngạo lại chung sống với nhau, không ai chịu cúi đầu trước đối phương. Kết quả có thể tưởng tượng được.

Chấp Lan xuất hiện đã phá vỡ thế bế tắc, ngay cả một con mèo như Đản Đinh cũng có thể bị cậu ta khuất phục, cam tâm tình nguyện dùng cái đầu cao quý của mình để đón nhận sự vuốt ve của tên nhóc này, quả thực là thần kỳ.

Tụng không khỏi có chút ghen tị, nhưng cũng không biết là ghen tị với nhóc con hay là ghen tị với Đản Đinh.

Nói chung có chút khó chịu..

Đản Đinh ăn đủ đồ ăn nhẹ, ngáp dài, nhảy lên đùi Chấp Lan, “meo” hai tiếng, ra hiệu cho nô ɭệ xoa bóp cho mình.

Chấp Lan nhanh chóng ra lệnh, vuốt ve cằm và bụng nó một cách điêu luyện, sau đó ngân nga giai điệu vừa hát xong: "Vỗ vỗ móng vuốt, meo, meo, tập thể dục buổi sáng, meo meo..."

Đôi tai xù lông của Đản Đinh động đậy, mặc dù cảm thấy có chút trẻ con, nhưng lại quyết định chịu đựng con vẹt nhỏ ồn ào này, ai bảo tên nô tài này ngoan ngoãn như vậy? Nô tài ngoan ngoãn như vậy thật không dễ tìm nên Đản Đinh rất hài lòng.

Tụng bị bỏ qua một bên lại càng bất mãn: Nhóc con rõ ràng là mình gạt tới, dựa vào cái gì phải hầu hạ con mèo béo này?

Chờ chút, còn không phải là do mình sắp xếp à?

---

Tác giả có lời muốn nói:

Cha Tụng (tức giận như cá nóc): Mát xa ca hát, anh đều muốn.

Chính thức phun tào: Cha Tụng, anh thân là chim dữ, uy nghiêm vứt ở đâu rồi??