Chương 7: Dùng thân gán nợ

Edit + Beta: Vy Vy - Đại Mao Mao

Tụng một đường ôm Chấp Lan trở về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, cởi giày và tất cho cậu.

Chấp Lan suốt dọc đường không dám cử động hay phát ra âm thanh, giống như một con búp bê xinh đẹp mặc người thao túng, chỉ có đôi mắt linh hoạt mới chứng tỏ được sức sống của cậu.

“Còn đau không?” Tụng dùng sức nâng cằm Chấp Lan lên, cẩn thận kiểm tra vết thương trên cổ cậu.

"Không còn đau nữa... thật ạ," Chấp Lan cố gắng hết sức để tỏ ra ngoan ngoãn, giống như mỗi lần xin thêm quả anh đào, cậu chỉ cần nói những điều chú Tụng thích nghe, là sẽ được đối xử tử tế.

“Ai dạy cậu nói dối?” Tụng cau mày, hung tợn nhìn chằm chằm vào cổ cậu.

Làn da của nhóc con này thực sự rất mỏng và yếu, thậm chí không dùng lực nhưng vẫn để lại những vết đỏ khủng khϊếp, làn da vốn trắng nõn mỏng manh lại bị bao phủ bởi những vết xanh tím, khiến lông mày hắn giật giật.

Hắn vừa hung dữ lên, Chấp Lan lại muốn khóc, hai mắt đỏ hoe, thấp giọng nói: “Chỉ đau một chút thôi… thật sự không sao đâu ạ.”

Tụng cảm thấy mình như già đi, chỉ muốn thở dài, đè Chấp Lan xuống giường, xoay người đi ra ngoài, mấy phút sau, hắn trở lại với hai bình thuốc.

“Ngẩng đầu lên, đừng nhúc nhích.” Tụng ngồi ở mép giường, xé một túi tăm bông, lạnh lùng nói.

Chấp Lan ngoan ngoãn nghe lời ngẩng đầu lên, để lộ vết bầm lốm đốm trên cổ. Bởi vì liên quan đến huyết thống nên chiếc cổ của cậu không tính là thon dài, nhưng lại rất mịn màng, trái cổ nho nhỏ không ngừng lăn lên xuống, lộ rõ

vẻ căng thẳng.

Một miếng bông gòn nhúng đầy dầu thuốc nhẹ nhàng bôi lên những vết ngón tay đó, mang đến xúc cảm lạnh lẽo.

Chấp Lan theo bản năng rụt cằm lại, lập tức bị Tụng trừng một cái, đành đàng hoàng ngẩng cổ lên, như cá bị cắn phải câu.

Sau khi Tụng bôi thuốc xong, quấn một lớp gạc mỏng quanh cổ, Chấp Lan nhanh chóng ngồi dậy, lục lọi trong túi một lúc, lấy ra một tấm thẻ đưa cho Tụng.

"Thật sự rất xin lỗi, chú. Cháu không biết thùng rượu đó đối với chú quan trọng đến thế, lại gây ra đại họa như vậy. Đây là tiền trợ cấp từ nhỏ của cháu, toàn bộ đều bồi thường cho chú có được không ạ?”

Chấp Lan chớp chớp mi, vẻ mặt áy náy mà nhát gan, thậm chí đôi môi còn hé mở đến múc nhỏ nhức, chỉ sợ lần thứ hai chọc chú Tụng tức giận.

Trong mắt Tụng, bộ dáng nhóc con quấn gạc quanh cổ kinh sợ lóng ngóng nhận lỗi, muốn đáng thương bao nhiêu thì có đáng thương bấy nhiêu, khiến hắn lập tức mềm lòng.

Người chết rồi không thể sống lại, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, đồ sư phụ để lại quả thực rất quý giá, nhưng mất cũng đã mất rồi, lại vì một vật cũ dùng để tưởng nhớ người thân, mà làm tổn thương đứa nhỏ trước mặt mình, mình quả thật mất trí rồi.

Huống hồ, rượu đó cũng không tính là bị lãng phí, chia sẻ với bạn bè thân thiết nhất, cũng coi như là tận dụng tối đa giá trị của nó.

Tụng mở miệng, vừa định tha thứ cho cậu, lại nổi lên ý xấu, nghĩ muốn dạy cho tên nhóc phá gia này một bài học.

Một quốc bảo thú nhân ở cấp bậc quý hiếm, tiền trợ cấp hàng năm ít nhất là sáu con số, Tiểu Lam Mao đã dành dụm tiền riêng hơn mười năm, liền dại dột như vậy mà lấy ra toàn bộ số tiền, chỉ vì một thùng rượu đỏ bị người khác uống cạn.

Nên nói cậu là tên ngốc? Hay tên ngốc là cậu?

"Cậu muốn đem toàn bộ số tiền trong thẻ ngân hàng này đền cho tôi à?" Tụng nhướng mày, nghiêm túc nhìn Chấp Lan.

Chấp Lan vừa thấy có hi vọng, càng thêm hưng phấn, không để ý đến vết thương trên cổ, liều mạng gật đầu: "Dạ! Cứ coi như cháu mua thùng rượu đó đi, được không?"

“Trong thẻ có bao nhiêu tiền?” Tụng đưa hai ngón tay kẹp lấy tấm thẻ ngân hàng, làm bộ rất có hứng thú.

"A?" Chấp Lan chớp chớp đôi mắt to không hiểu thế sự của mình, cúi đầu thấp giọng nói: "Cháu... cháu không biết. Ông nội Mậu nói có rất nhiều, mua một thùng rượu hẵng là cũng đủ đi.”

Tụng nhếch khóe môi, tận lực đè thấp cổ họng lạnh lùng nói: “Nhưng tôi không nhận ngoại hối.”

"A? Ngoại hối là gì ạ?" Chấp Lan lại bối rối.

Tụng cảm thấy bắt nạt cậu đến nghiện, cũng không biết Hoa Hạ đã nuôi dưỡng như thế nào, đem đứa nhỏ nuôi thành bộ dáng ngây ngô không biết thống khổ nhân gian, tứ thể bất cần, ngũ cốc bất phân* như vậy được.

*Nguyên raw: 四体不勤五谷不分- tứ thể bất cần, ngũ cốc bất phân: tay chân không siêng làm, ngũ cc khó phân bit.

Một đứa trẻ ngây thơ như vậy không thể sinh tồn ở thế giới bên ngoài, rất cần một trưởng bối nghiêm khắc dạy cậu đối nhân xử thế.

“Tiền của đại lục Hoa Hạ, không thể dùng ở Ba Châu được.” Tụng trả lại tấm thẻ cho cậu, làm bộ rất ghét bỏ.

"Không xài được ạ?"

Chấp Lan sắp khóc, cậu vốn cho rằng mình rất giàu, ít nhất có thể không lo cơm ăn áo mặc, không nghĩ tới tiền của cậu ở Ba Châu căn bản không dùng được. Nói cách khác, bây giờ cậu là một tên sa cơ lỡ vận, thậm chí còn không đủ tiền mua một quả anh đào.

Tụng bấm tay chỉ chỉ vào trán cậu: "Đúng, cho nên cậu phải dùng cách khác trả nợ."

"Trả... trả thế nào?" Chấp Lan vừa nghe nói còn cách khác để bù đắp những sai lầm mà mình đã gây ra, ngay lập tức phấn chấn tinh thần, cũng không còn xoăn xuýt về thân phận nghèo rớt mùng tơi của mình.

Tụng suy nghĩ một hồi, nghiêm túc nói: “Dùng sức lao động. Tôi sẽ nói một tiếng với bác sĩ Dư, kể từ bây giờ cậu sẽ đến chỗ tôi làm việc hàng ngày.”

"Được ạ!" Chấp Lan sảng khoái đáp ứng, có thể ở lại Vụ Nguyệt trang viên làm việc cậu cầu còn không được, làm việc ở đây cũng không quá vất vả, lại có quả anh đào để ăn, chú Tụng quả là người trong nóng ngoài lạnh, chưa bao giờ làm khó dễ cậu.

"Cháu phải làm những việc nào? Vẫn như trước sao ạ?" Chấp Lan vội vàng hỏi tới.

Tụng liếc nhìn cậu hai lần, sau đó lại mở cửa đi ra ngoài, khi quay lại, trong lòng đang ôm một quả cầu lông to màu trắng đang không ngừng giãy dụa.

Nhìn rõ ràng quả cầu lông đó là gì, Chấp Lan hai mắt dần dần mở to, đầy kinh hỉ, không khỏi kêu lên: "Mèo nguyên thủy! Chú, sao chú lại có một con mèo đó!"

Chẳng trách Chấp Lan lại kinh ngạc như vậy, ngày nay khi đại đa số sinh vật đã tiến hóa thành hình người, vẫn còn một số ít động vật vẫn giữ được hình dáng của tổ tiên, được gọi là động vật nguyên thủy.

Ngoài trừ các động vật như lợn, gia súc, cừu và gia cầm lấy thịt được gây giống và chăn nuôi nhân tạo quy mô lớn, loài động vật thủy tổ này chỉ chiếm 20% trên tổng dân số và cũng là nguồn tài nguyên xã hội khan hiếm, trong Viện Hoa Hạ cũng có một con chó nguyên thủy.

Chấp Lan rất ước ao bộ lông và móng vuốt nguyên bản của nó, nghĩ muốn thân cận hơn với nó, nhưng con chó đó có tính tình chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, thường rất hung dữ với cậu.

“Nó thích cào người nên đó giờ luôn nhốt nó trong nhà.”

Tụng đặt cục lông trong tay xuống đất, bất lực phủi đi đám lông dính trên người: “Nó tên là Đản Đinh, không biết tại sao, nhưng nó với tôi sống chung không hòa hợp lắm, từ giờ trở đi cậu phụ trách chăm sóc nó.”

"Đan Đinh? Là nhà thơ vĩ đại thời Phục hưng sao?"

Chấp Lan hai mắt tỏa sáng, cẩn thận đánh giá cục lông trắng, con mèo trắng lớn lười biếng ngẩng đầu lên, chán ghét liếc nhìn Tụng, lộ ra khuôn mặt núc ních thịt, sau đó cúi đầu liếʍ lông mình, chải chuốt bộ lông bị Tụng làm rối.

Trắng trắng, tròn tròn, Chấp Lan bị sự đáng yêu này mạnh mẽ đánh gục.

Tụng nghẹn họng, không để đếm xỉa đến sự khıêυ khí©h của con mèo ngu ngốc, thành thật giải thích với Chấp Lan: "Không phải Đản đó, mà là đản trong quả trứng."

Trứng, cậu thích nhất là trứng, tên hay! Chấp Lan lại bị sự đáng yêu này đánh gục lần hai.

Chấp Lan chân trần chạy ra khỏi giường, muốn sờ một cái, Đản Đinh quay đầu liếc nhìn Chấp Lan vài cái, sau đó nhìn Tụng, Hoàng thượng Mèo nhanh chóng dùng ánh mắt xoi mói nhìn lại một lần, cho ra một kết luận:

Nhóc con này nhìn có rất dễ bắt nạt, rất thích hợp làm nô ɭệ mới của ta.

Cái tên lông dài bên cạnh quá hung dữ, hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn.

Ai tốt hơn và ai tệ hơn, vừa nhìn đã rõ.

Vì thế Đản ĐInh chậm rãi đi tới bên cạnh Chấp Lan, trịch thượng nhảy lên đùi cậu, cuộn tròn thành quả bóng trên đùi hắn, ngáp dài.

Chấp Lan và Tụng đều bị sốc.

Tụng rất ngạc nhiên con mèo ngu ngốc này vốn rất kiêu căng lại thực sự chủ động thân thiết với người khác.

Chấp Lan vô cùng ngạc nhiên, con mèo trắng to tròn lại chủ động nhảy vào lòng mình, này quả thật là vinh dự lớn lao.

Đản Đình và cậu nhìn nhau, khịt mũi khinh thường: Nhìn cái gì vậy, còn không mau ôm trẫm.

Chấp Lan chuẩn xác get được nhu cầu của nó, cẩn thận từng li từng ti bế con mèo trắng to lớn lên, đầu ngón tay mò vào bộ lông rậm rạp, nhẹ nhàng chải lông cho nó.

Đản Đinh phát ra một âm thanh rừ rừ thoải mái: Không tồi, trẫm rất hài lòng.

Chấp Lan nhanh chóng hòa nhập vào thân phận nộ lệ của mình, tò mò hỏi thăm về tình hình của chủ nhân mới mình: "Chú ơi, tại sao gọi nó là Đản Đinh vậy ạ?"

Tụng bị câu hỏi này làm cho á khẩu, nhàn nhạt đáp: "Tùy tiện đặt.".

Chân tướng là gì Tụng không thể nói ra được: lúc hắn nhận nuôi con mèo ngốc nghếch này, nó đã bị thiến, vì để tưởng niệm nó mất đi bộ phận quý giá, nên đã đặt tên này.

Đản Đinh không phải là một nhà thơ gì cả, mà để tưởng nhớ hai trái trứng của nó, thuận tiện an ủi hai vật chỉ có thể làm trang trí.

“Là nam hay nữ ạ?” Chấp Lan tiếp tục hỏi.

"Là công, cũng không tính là nam, nó có chút lớn tuổi." Tụng ngữ khí có chút vô lực.

Chẳng những là công, mà còn là công công kìa.

Loại chuyện tàn nhẫn như vậy, tốt nhất đừng để nhóc con này biết.

Đản Đinh nhìn tụng nhe răng giận dữ: Không được bịa đặt ông đây nghe chưa, ai nói trẫm lớn tuổi?

Đôi mắt Chấp Lan sáng lên, mang theo vẻ nghiêm túc bướng bỉnh: "Chú đừng lo, cháu sẽ chăm sóc nó thật tốt."

Tụng thở dài, cảm thấy nhẹ nhõm: “Chải lông, tắm rửa, cho ăn, cắt móng tay đều là việc cậu cần làm, còn phải tiếp tục phụ giúp những việc trong hầm rượu, tôi sẽ kết toán lương cho cậu.”

"Dạ!"

Tiểu Lam Mao cứ như vậy mà đem mình bán đi mất, và trở thành "lao động trẻ em" thường trú của trang viên Vụ Nguyệt, ngoài việc phải ứng phó với chú Tụng tính tình nóng nấy, còn phải phục vụ một người con mèo tính khí cao quý.

Tuy nhiên, lúc này anh không nhận thức được sự tàn khốc của hiện thực, anh chỉ biết ôm con mèo trắng to lớn một cách vui vẻ.

Tụng nhìn bộ dáng tràn đầy nhiệt tình của nhóc con, lương tâm có chút bất an:

Đứa nhỏ này chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, thực sự là ngốc chết đi được.

Nhưng...ngốc một chút cũng không sao, có chút đáng yêu.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Lam Mao (quay số): Alo, ông nội Mậu ơi, Bá Châu không nhận ngoại hối nên con trở thành vô sản mất rồi ?д?

Cha Tụng (cắt đứt điện thoại): Anh nói không nhận là không nhận, ngoan ngoãn dùng thân gán nợ đi.