Chương 9: Cấm yêu sớm.

Edit + Beta: Vy Vy - Đại Mao Mao

Khi hai người gặp nhau hàng ngày, chắc chắn sẽ phát sinh những bất đồng dù lớn hay nhỏ, cho dù Chấp Lan có là một bé con mềm mềm nhát gan thì định lý này vẫn được áp dụng.

Bất đồng đầu tiên nảy sinh giữa người ‘lao động trẻ em’ và người sử dụng ‘lao động trẻ em’ chỉnh là về thói quen ăn uống của họ.

Thân là chủ nợ, chú Tụng coi như có lương tâm tốt, đảm nhận bữa trưa cho người lao động nhập cư Tiểu Lam Mao, tuy nhiên, bữa ăn đầu tiên mà hắn chuẩn bị khiến Chấp Lan sợ hãi.

Thực dơn ăn của chim vẹt là gì?

Trái cây, các loại hạt, rau, ngũ cốc.

Và thực đơn của thú săn mồi không phải là một thực đơn, nó là một danh sách săn gϊếŧ.

Những miếng bít tết áp chảo còn tơ máu, nội tạng động vật tanh nồng, thậm chí có cả lợn sữa, thỏ hoặc gia cầm nhỏ quay nguyên con.

Chấp Lan đang ngồi ở bàn ăn, cùng con lợn da vàng tươm dầu óng ánh mắt to trừng mắt nhỏ, thiếu chút nữa là thét lên thành tiếng.

“Không ăn ?” Tụng dùng dao cắt lớp da heo sữa giòn, xé phần thịt sườn non mềm nhất, đặt lên đĩa của mình.

Chấp Lan nơm nớp lo sợ mà nhỏ giọng kháng nghị: "Cháu... cháu có một người bạn, cậu ấy là thú nhận thuộc chi đồn.”

Tụng xiên một miếng thịt lên, chấm vào nước sốt, cho vào miệng nhai: “Ồ, bạn cậu là con lợn, thì sao?”

“Cho nên cháu không ăn được thịt heo.” Chấp Lan cúi đầu, không dám nhìn cảnh chú Tụng ăn cơm.

"Gà thì sao? Ăn được không?" Mùi thơm nồng của heo sữa quay vừa ra lò, Tụng thoạt nhìn rất hưởng thụ, trong thời gian ngắn đã ăn hết nửa con, vươn tay lấy cánh gà nướng muối trên một đĩa khác.

Chấp Lan ngẩng đầu lên, vừa hay thấy hắn dễ dàng bẻ đứt xương gà, răng nanh sắc bén ngậm lấy cánh, xé toạc da thịt, lẫn cả xương vụn cũng có thể dễ dàng nhai nát, miệng lớn nuốt chửng.

Toàn thân Chấp Lan cứng đờ, răng đánh lập cập, cánh tay truyền đến đau nhức dữ dội, giống như đôi cánh nhỏ của mình đã bị Tụng một miếng một miếng ăn mất.

"Gà... là cùng một họ với cháu, cũng không thể ăn...” Đầu Chấp Lan cúi càng lúc càng thấp, gần như sắp chui xuống dưới gầm bàn.

"Cậu quan tâm vẹt và gà cùng một họ làm gì?"

Tụng không phản đổi, hai ba miếng nuốt cánh gà vào bụng, rồi bắt đầu ăn món chính, một đĩa bít tết rib-eye* chín bốn phần.

* Rib eye là phần nạc lưng của bò, hay còn gọi là “sườn con mắt” hoặc gọi là scotch fillet, là phần thịt nạc lưng được xẻ từ xương sườn của con bò nhưng không bao gồm xương. Ở Mỹ, thuật ngữ nạc lưng rib eye thường chỉ riêng phần nạc lưng không có xương, trong khi ở một số nước khác, các thuật ngữ này có thể dùng lẫn lộn cho cả nạc lưng có xương và không có xương.

Con dao cắt xuống lớp thịt bên ngoài bị khét, để lộ phần thịt đẫm máu bên trong, vị umami đặc biệt của myoglobin* hòa quyện với mùi thơm đậm đà của bơ có thể khiến bất kỳ động vật ăn thịt nào cũng phải mê mẩn.

* Myoglobin là một protein liên kết với sắt và oxy được tìm thấy trong mô cơ của động vật có xương sống nói chung và ở hầu hết các động vật có vυ". Myoglobin có liên quan đến hemoglobin, cũng là một protein liên kết sắt và oxy trong máu, đặc biệt là ở các tế bào hồng cầu. Myoglobin là sắc tố mang oxy chính của các mô cơ - Wikipedia

Chấp Lan mở to mắt nhìn Tụng nuốt miếng thịt đẫm máu, những chiếc răng nanh lộ ra nhuốm máu đỏ tươi, khiến hắn trông càng dữ tợn và hoang dã.

"Còn sống... ăn xong sẽ không bị tiêu chảy sao?" Hầu kết của cậu lăn tròn, run giọng quan tâm ông chủ của mình.

“Bớt nói nhảm, tập trung ăn đi,” Tụng cau mày giơ tay nhìn cậu, rất không hài lòng với lễ nghi dùng cơm của cậu.

Chấp Lan cầm thìa khuấy đều bữa trưa, một bát ngũ cốc trộn với trái cây sấy khô và các loại hạt cắt nhỏ, rõ ràng là món ăn yêu thích của mình, đột nhiên không còn thơm nữa.

"Chú, chú là Alpha phải không ạ?" Chấp Lan thẳng thắn đặt thìa xuống, cảnh giác nhìn ông chủ của mình.

"Còn phải hỏi à? Tôi tưởng đã rõ ràng rồi.", Tụng nhanh chóng quét sạch chỗ thịt còn sót lại trên bàn, lau môi rồi tập trung giám sát bữa ăn của nhóc con.

Chấp Lan hai mắt sáng lên: “Có phải là ăn thịt thì có thể khiến cháu cường tráng giống như chú không?”

Tụng nhướng mày: “Đừng nói với tôi, cậu cũng là Alpha.”

Chấp Lan phồng má, lời thề son sắt: “Cháu là Alpha tương lai đó, chỉ là vẫn chưa phân hóa mà thôi.”

“Ồ?” Tụng tựa hồ không quá tin tưởng, “Cậu nhiêu tuổi rồi?”

Chấp Lan ngậm một thìa lớn ngũ cốc, nuốt hết rồi mới mở miệng nói: “Tháng sáu* vừa rồi vừa tròn 19 tuổi ạ.”

** Nguyên raw: 牧月- Được dịch từ tiếng Anh-Prairial là tháng thứ chín trong Lịch Cộng hòa Pháp. Tháng này được đặt tên theo từ tiếng Pháp prairie, có nghĩa là đồng cỏ. Đó là tên được đặt cho một số con tàu. Prairial là tháng thứ ba của quý mùa xuân. Nó bắt đầu vào ngày 20 tháng 5 hoặc ngày 21 tháng 5. Nó kết thúc vào ngày 18 tháng 6 hoặc ngày 19 tháng 6.

Lần này đến lượt Tụng ngạc nhiên, đôi má phúng phính như trẻ con, thân hình thấp bé và đôi mắt không rành thế sự này, nhìn thế nào thì nhóc Tiểu Lam Mao này cũng giống như chưa thành niên.

Nói nhóc con 14 tuổi thì còn ngại già, vậy mà là trẻ thành niên rồi?

Chấp Lan thấy Tụng vẻ mặt không tin, có chút luống cuống, đặt thìa xuống, từ trong ví lấy ra chứng minh thư do Hoa Hạ cấp cho mình, trên đó viết rõ ràng từng chữ:

Chấp Lan, thú nhân họ Chim

Chủng loài: Tử Lam, cấp S+++

Đứng thứ ba trong danh sách có nguy cơ tuyệt chủng.

Ra đời năm 2xxx trong cơ sở Viện nghiên cứu, được hưởng trợ cấp đặc biệt của quốc gia.

“Thực sự là thành niên rồi,” Tụng cầm chứng minh thư của Chấp Lan xem xét cẩn thận, như có điều suy nghĩ nói.

Chấp Lan tự tin nói: “Đúng vậy, ông Mậu nói rằng cháu trông nhỏ bé bởi vì quá trình phân hóa bị chậm trễ quá lâu và nồng độ hormone trong cơ thể không bình thường, ảnh hưởng đến sự phát triển của cháu.”

Tụng khẽ cười một tiếng: “Cậu là là vịt con xấu xí à?”

Chấp Lan trong mắt tràn đầy hy vọng, nhìn Tụng với vẻ ngưỡng mộ: “Sau này cháu sẽ giống như chú vậy, trở thành một Alpha mạnh mẽ, thật đó.”

“Cậu xác định mình có thể biến thành Alpha sao?” Tụng đùa giỡn nhìn cậu: Vịt con xấu xí chỉ có thể trở thành một con thiên nga trắng nhã nhặn hiền dịu, làm sao có thể trở thành một con đại bàng bay lượn trên bầu trời được chứ.

Chấp Lan nghiêm túc gật đầu: “Ông nội Mậu nói khả năng này là 90%, cháu tin tưởng kết quả xét nghiệm của ông ấy.”

Tụng nhíu mày, có một cảm giác nói không nên lời, giống như nhặt về một con mèo con mềm mại bị lưu lạc, rõ ràng là nuôi đến mức hài lòng, nhưng có người nói với hắn đó không phải là một con mèo, mà là một con báo con.

Hắn không biết nên cao hứng hay nên thất vọng, tóm lại là cực kỳ khó chịu.

Bởi vì hắn càng thích những chú mèo con dễ thương và quấn người.

Tụng xoa xoa đầu ngón tay, như là cơn nghiện thuốc lá đã cai từ lâu lại tái phát, hắn cau mày và bình tĩnh nói: “Thú nhân bình thường sẽ hoàn thành phân hóa trước 15 tuổi. Cậu đã 19 tuổi rồi, quả thực có hơi muộn."

Chấp Lan cất chứng minh thư đi, vui vẻ nhướng mày: "Đây chính là lý do cháu đến Viện Ba Châu. Phương diện nghiên cứu về xúc tác phân hóa của Tiến sĩ Dư làm rất tốt , ông ấy có thể giúp cháu."

“Ồ,” Tụng vẻ mặt ngơ ngác, không phân biệt được cảm xúc: “Sau khi phân hóa xong cậu sẽ quay về Hoa Hạ à?”

Chấp Lan hiển nhiên có chút hưng phấn: “Không ạ, cháu sẽ ở lại đây một hai năm, hoàn thành kế hoạch tìm phối ngẫu do Hoa Hạ viện sắp xếp. Đối tượng là một cô nàng Omega ở Viện Ba Châu, cháu muốn cô ấy sinh cho cháu một quả trứng, một quả là đủ rồi ạ.”

Sắc mặt của Tụng càng đen hơn: nhóc con lông còn chưa mọc đã nghĩ đến chuyện đẻ trứng rồi, não đúng là bị chó ăn rồi.

Chấp Lan cảm nhận được sự không hài lòng của hắn, vội vã lấy lòng chủ nợ: "Chú, chú đừng lo lắng, mặc kệ con ở đây bao lâu, cũng sẽ qua giúp chú làm việc."

Nghe vậy, Tụng không còn bất mãn nữa, nhưng vẫn nhăn mặt hung ác nhìn cậu: “Nợ còn chưa trả xong, cậu không có quyền quyết định đi hay ở.”

“Dạ!” Chấp Lan trịnh trọng cam đoan: “Cháu nhất định sẽ chăm chỉ làm việc.”

"Được rồi, cậu ăn xong trước đi."

Tụng xoa xoa mi tâm, cảm thấy hơi hao tổn tinh thần, mọi chuyện nằm ngoài dự đoán của hắn, có loại du͙© vọиɠ chiếm hữu khó cùng ham muốn thống trị khó giải thích được, hắn không thích lời giải thích vừa rồi của nhóc con chút nào.

Phân hóa có thể có, đẻ trứng gì gì đó, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Tụng nhanh chóng tìm ra lời giải thích hợp lý cho du͙© vọиɠ chiếm hữu của mình: đợi cậu ấy lớn thêm chút nữa đi, chú chim nhỏ hắn nuôi, không thể yêu sớm được, sẽ gây tổn hại đến sức khỏe thể chất và tinh thần của.

Chấp Lan một ngụm lớn giải quyết xong ngũ cốc, sau đó ngoan ngoãn dọn bàn, đi vào bếp rửa bát. Đản Đinh lắc lư đi từ phòng khách đến, tựa vào bắp chân cậu nằm sấp xuống, "gru gru" một tiếng, khen ngợi đầy tớ ngoan ngoãn.

Chấp Lan dùng nước sạch rửa bát đĩa, thấp giọng hỏi chú mèo: “Đản Đinh, thật không hiểu tại sao chú Tụng lúc nào cũng tức giận.”

“Meo meo!” Đản gia khinh bỉ: Con quái vật tóc dài không có đức hạnh, đừng để ý hắn.

Trong phòng ăn, Tụng vẫn đang chìm trong tâm trạng chán nản, hắn vò rối mái tóc dài ngang vai, dùng tay không bóc vỏ tách hạt một nắm lớn quả óc chó, vẫn không giải quyết được vấn đề, vì vậy đứng dậy đi đến phòng ủ rượu tìm cái gì đó để làm.

Với sự phụ trợ của Tiểu Lam Mao, các đơn hàng trong khoảng thời gian này đã hoàn thành vượt mức mong đợi, Tụng không có việc gì làm, đành đến nhà kho tìm một túi đậu nành, ngâm nước và định làm một mẻ sản phẩm đậu nành.

Protein từ đậu nành rất giàu axit amin và vitamin, có thể thay thế tốt các chất dinh dưỡng trong thịt, bồi bổ cơ thể cho trẻ gầy.

Dù mèo con đột nhiên biến thành một con báo nhỏ nhưng vẫn rất đáng yêu và dính người, còn có thể làm gì đây? Tiếp tục nuôi lớn chứ sao.

Nếu muốn trở thành một Alpha mạnh mẽ, không thể chỉ ăn trái cây được.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Cha Tụng hung ác thì hung ác, nhưng vẫn rất cưng con trai.