Chương 6: Lửa trại và rượu ngon

Edit + Beta: Vy Vy - Đại Mao Mao

Lễ cúng tế thần Ceres kéo dài khoảng hai tuần, với sự giúp đỡ của mọi người, tất cả trái cây trong trang viên Vụ Nguyệt đều được hái xong, được Tụng chế thành chất lỏng lên men và cất giữ trong thùng gỗ sồi.

Thông qua việc bảo quản bằng gỗ sồi trân quý, thu được tannin mềm mại, vanilin và chất eugenol, trong khi vẫn giữ được hương vị trái cây tươi và đậm đà. Đây là lĩnh vực chuyên môn của Tụng.

Bất quá, bởi vì tư tâm mà hắn đã để lại một cây anh đào, quả trên cây này trưởng thành chậm hơn những cây khác, phần lớn vỏ vẫn còn màu vàng xanh, cẩn thận ước tính còn hơn một tháng cho kỳ đậu quả, vì vậy hắn để lại làm thức ăn cho Tiểu Lam Mao.

Dưới sự cho ăn không ngừng nghỉ của Panda và chú Tụng, Chấp Lan thực sự đã tăng cân rất nhiều, một lớp thịt mềm mọc lên trên bắp chân mỏng như que lanh của cậu, từ đôi chân chim gầy còm biến thành chân của một cậu bé bình thường.

Để báo đáp ân tình của chú Tụng, Chấp Lan làm việc càng thêm chăm chỉ, không chỉ giúp hái trái cây mà còn hỗ trợ hắn hoàn thành một số quy trình nấu rượu.

Tụng cũng không ngại đưa người theo tùy tùng nhỏ này, tham gia vào lĩnh vực mình yêu thích, còn Tụng vốn luôn ít lời lại trở nên nói nhiều hơn.

Hắn kể cho nhóc con nghe về văn hóa rượu vang trên khắp thế giới, giảng về phong cách rượu vang Bordeaux - Left Bank* , giảng về vị ngọt của từng nước rượu, vị rượu nồng đậm từ nho trắng khô, vị chua cay của cây thùa, đồng thời dạy cậu cách ép nho thành nước, cách nấu rượu, cách thưởng thức rượu, cách phối rượu nào với thức ăn.

* Left Bank là nơi phân loại rượu vang Graves đỏ và trắng khô, bao gồm 16 chateau Cru Classe, tất cả đều năm trong tên gọi Pessac-Leognan và sau đó là sự phân loại rộng rãi hơn của các điền trang tiểu tư sản, hiện nằm dưới sự bảo trợ của Alliance des Crus Bourgeois du Médoc.

Đối mặt với hệ thống kiến

thức mới phức tạp như vậy, bộ não nhỏ bé của Chấp Lan rõ ràng là không đủ dùng, nhưng cậu rất ngoan.

Giống như đang nói chuyện chéo vậy, Tụng là trêu chọc, thì cậu phụ họa, mặc kệ chú có nói gì thì cậu đều sẽ xuất hết bản lĩnh ra khen ngợi:

"Oa!”

"Thật là lợi hại!”

"Thì ra là như vậy!”

"Chú ơi, chú đỉnh quá đi!”

Chỉ cần chém gió thả rắm cầu vòng càng nhiều, thì càng có nhiều quả anh đào ăn, tâm cơ nhỏ bé của Chấp Lan rất có hiệu quả.

Khi mẻ nước nho nguyên chất đầu tiên cho vào thùng liền tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của rượu, lễ hội Ceres cuối cùng cũng đã chính thức đến.

Tất cả thành viên của Học viện Ba Châu huy động tổ chức tiệc lửa trại ở trang viên Vụ Nguyệt để mừng mùa màng bội thu, lúa thóc đầy kho.

Uống rượu cũng không phân biệt chủng tộc, giới tính, Tụng vì báo đáp công lao vất vả của mọi người trong nửa tháng qua, hứa sẽ cung cấp rượu và đồ ăn không giới hạn cho bữa tiệc này.

Một nhóm thú nhân quý hiếm uống say, phát điên vây quanh đống lửa trại, giải phóng bản thân. Nhím hình người biểu giật tóc phi tiêu, chim công thì nhảy điệu múa giao phối tao nhã mà linh động, còn ba anh em rùa cạn biểu diễn một màn người chồng người.

Ngay cả Tiểu Đậu cũng hòa mình vào đó, lôi kéo một người vượn tay dài nhảy điều Tango, trong khi Chấp Lan ngoan ngoãn ngồi bên đống lửa trại nướng khoai vì bị Tụng nghiêm cấm uống rượu.

Nguyên văn lời của Tụng là: “Trẻ con uống rượu cái gì, uống nước trái cây và sữa bò là được rồi.”

Sau khi Tụng bắt chuyện xong với bác sĩ Dư bọn họ, thời điểm đi tới, nhìn thấy nhóc con cầm một thanh gỗ, cẩn thận đâm những củ khoai lang mới nướng chín từ trong đống gỗ, dường như không biết phải bắt đầu từ đâu.

“Để nguội một lúc rồi hãy ăn”, Tụng giúp cậu lấy khoai lang ra, dùng lá cây bọc lại, nước mật từ trong củ khoai bị nướng ở nhiệt độ cao sẽ chảy ra ngoài theo vỏ, giống như mật ong hương thơm dụ người.

Chấp Lan tha thiết mong chờ nhìn củ khoai lang nóng hôi hổi,

vô thức nuốt một ngụm nước miếng, ngoan ngoãn đáp một tiếng: “Dạ.”

Dạ cái quỷ gì, rõ ràng là muốn ăn gần chết, còn giả vờ ngoan ngoãn như, hù dọa ai đó?

"Ai..." Tụng thở dài, hắn chịu rồi, chịu đựng nóng cẩn thận bóc lớp vỏ ra, để lộ phần thịt màu vàng cam phơi phơi trong không khí cho nguội rồi đưa tới bên miệng cậu.

“Cám ơn chú.” Chấp Lan cẩn thận từng chút một mở miệng cắn, khoai còn hơi nóng, cậu phù phù thổi nhẹ vài cái rồi lại tiếp tục cắn, không nhắm kỹ góc độ, cắn vào ngón tay của Tụng.

Tay Tụng run một cái, lông mày nhíu lại.

Răng nhọn của Chấp Lan cũng cảm thấy có gì đó khác với cảm giác mềm mại của khoai lang, cậu phản ứng lại, mình đã vô tình cắn phải tay người ta rồi.

Ông nội Mậu từng nói, là thú nhân, nhất định phải cố gắng tách mình ra khỏi bản chất hoang dã của giống loài, cắn người và đánh người là không đúng, đó là những việc mà loài hung dữ và man rợ mới làm.

Chấp Lan cảm thấy vô cùng áy náy nên cẩn thận đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ đầu ngón tay của hắn để bày tỏ lời xin lỗi chân thành.

Liếʍ là một cách hiệu quả để thể hiện tình bạn thân thiết giữa các loài động vật, Chấp Lan cảm thấy mình đã làm rất tốt, nhưng chú Tụng lại tức giận, còn nổi nóng với cậu.

Lông mày hắn càng nhíu càng sâu, khí tức xung quanh trở nên cuồng bạo, hắn trực tiếp đem củ khoai lang thu về, biểu tình dữ dằn, lời nói ra cũng thô bạo hung ác, giống như đang to tiếng với Chấp Lan:

"Rượu vang đỏ sắp hết rồi. Cậu xuống hầm rượu lấy mấy chai đi. Nhanh lên."

Chấp Lan bị tiếng hét của hắn làm cho bối rối, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy chấp hành nhiệm vụ, cậu quay đầu lại khó hiểu nhìn hắn một cái rồi đi về phía hầm rượu.

Sau khi Chấp Lan rời đi, Tụng ném củ khoai lang bị gặm mất một mẩu sang một bên, bàn tay hẫy còn đang run rẩy không ngừng

Răng của nhóc con này có phải có độc không? Một chất độc cực mạnh làm tê liệt thần kinh của con mồi.

Nước bọt cũng có độc, nếu không thì tại sao làn da bị cậu liếʍ lại cứ nóng rát như vậy, như bị ngọn lửa thiêu đốt, vừa nóng vừa ngứa.

Tụng thậm chí còn bắt đầu đặt câu hỏi về chủng loại của Chấp Lan, liệu nhóc con này có thực sự là tộc Tử Lam không? Tổ tiên của gia đình Tử Lam không phải là một con vẹt ngoan ngoãn và hàm hậu sao? Làm thế nào một con vẹt lại có năng lực săn mồi như vậy?

Chấp Lan không biết hành động lấy lòng của mình đối với Tụng có ảnh hưởng gì, cậu đi dọc theo con đường mờ mịt, ánh sáng loang lổ chiếu xuống bức tường ngoài của hầm rượu và phòng ủ rượu, thoạt nhìn có chút dọa người.

Chấp Lan nhát gan bước nhanh hơn, hai ba bước chạy vào hầm rượu dưới lòng đất, mùi trầm hương của thùng gỗ sồi tràn ngập trước cửa, và các phân tử rượu được ủ trong không khí bao trùm lấy cậu, Chấp Lan chỉ cảm thấy có chút say say, như thể đang say rượu. .

Rượu thành phẩm trong thùng trống rỗng, những chai rượu vang đỏ được Tụng niêm phong trước cũng không còn đủ, Chấp Lan không thể làm gì khác hơn đành phải tự mình rót đầy những chai rỗng.

Trên những chiếc kệ rượu bằng gỗ chắc chắn, những hàng thùng gỗ sồi được sắp xếp ngay ngắn, tổng cộng có ba tầng, nhìn không thấy điểm cuối.

Mình nên rót thùng nào đây? Đây là một nan đề không nhỏ.

Chấp Lan muốn ra ngoài gọi Tụng đến hỏi, nhưng cậu vẫn nhớ tới bộ dáng hung thần ác sát vừa rồi của hắn, chỉ là không cẩn thận cắn có một cái, cũng không đến nổi tức giận như vậy chứ?

Tuy rằng không biết chú Tụng tại sao lại tức giận, nhưng Chấp Lan chắc chắn, tạm thời không chọc tức chú ấy sẽ tốt hơn.

Chấp Lan dạo quanh hầm rượu hai lần, chai thủy tinh rỗng trong tay kêu leng keng, cuối cùng đứng trước một thùng gỗ sồi.

Vỏ của thùng gỗ sồi này được chạm khắc một số hoa văn, giống như một loại vật tổ cổ xưa nào đó, và các cạnh được bịt kín bằng những chiếc vòng vàng, thoạt nhìn rất là lợi hại.

Chính là mày rồi, Chấp Lan đặt miệng thủy tinh vào nắp rượu rồi vặn van, rượu màu hồng ngọc chảy ra, nhanh chóng đổ đầy một chai thủy tinh, cậu nhanh chóng lấy nút gỗ sồi bịt lại rồi lấy chai khác ra tiếp tục đổ đầy.

Chấp Lan ngâm nga một giai điệu nhẹ nhàng, nhanh chóng rót đầy mười bình rỗng, vừa định đóng van lại thì lại gặp rắc rối.

Cái van vặn kim loại trên thùng rượu này có lẽ đã trải qua mấy năm đằng đẵng, có phần rỉ sét, lúc mới mở ra phải tốn chút sức, bây giờ lại bị kẹt lại, căn bản không thể đóng lại được.

Rượu không ngừng chảy ra ngoài, Chấp Lan sốt ruột đến đau lòng, đành phải chạy về tủ rượu bên kia cầm đến một đống chai rỗng, hấp ta hấp tấp đổ đầy hơn mười bình. Mãi đến tận khi lượng rượu trong thùng gỗ sồi cạn kiệt không còn rượu chảy ra nữa mới thở phào nhẹ nhõm cho đến khi và.

Hô, vẫn ổn vẫn ổn, không lãng phí nhiều quá.

Chấp Lan tìm một chiếc xe đẩy nhỏ trong hầm rượu, mang những chai rượu đó đến chỗ lửa trại, thấy rượu ngon lại được mang đến, thú nhân nhanh chóng vây quanh lại đem đóng rượu trên xe phân chia sạch sẽ, sau đó quay người tiếp tục uống thả ga.

"Oa, rượu này ngon thật, thật dịu!"

"Cậu cũng không xem xem rượu do ai nấu ra, tay nghề của lão Tụng còn phải bàn cãi à ?"

"Sướиɠ. Tôi chưa bao giờ được uống loại rượu nào ngon như vậy."

Một con cò quăm trắng ném chai rượu cho Tụng, lớn tiếng chào hỏi: "Cảm ơn lão Tụng nhá. Rượu này sảng khoái quá, đến đây, cụng ly cái nào.”

Tụng bắt lấy chai, có chút khó giải thích được, tay nghề và độ tuổi của đống rượu đỏ này giống hệt nhau, làm sao có hương vị nào khác được.

Anh rút nút chai ra uống một ngụm, ba giây sau, sắc mặt thay đổi.

"Tiểu Lam Mao! Lại đây!" Tống hai mắt thâm trầm, khí tức cuồng bạo, toàn bộ khuôn mặt đều sa sầm.

“Đây đây đây, đến rồi đến rồi!” Chấp Lan không biết chuyện gì xảy ra, cậu chạy đến trước mặt Tụng, đặt hai tay đặt trước ngực, ngoan ngoãn nhìn hắn:

"Chú, chú có dặn dò gì sao?”

"Cậu lấy rượu gì vậy?" Tụng nhìn trừng mắt nhìn cậu, giọng điệu nham hiểm, một tay nắm lấy cằm Chấp Lan, xách cả người cậu lên.

"Rượu... Trong tủ rượu không có rượu, cho nên cháu...cháu liền lấy mấy bình không rót một chút.”

Chân Chấp Lan lơ lửng trong không trung, mắt cá chân trắng nõn không ngừng đạp động, cậu nắm chặt lấy cổ tay Tụng, muốn nức nở nhưng cổ họng nghẹn cứng khó phát ra âm thanh.

Lần đầu tiên, Tiếu Lam Mao trải qua nỗi sợ hãi bị một kẻ săn mồi hung bạo chi phối, chiếc cổ mỏng manh của cậu bị móng vuốt của kẻ săn mồi bóp nghẹt, gần như ngạt thở, đôi mắt chứa đầy hơi nước.

Cậu nghẹn đỏ mặt, khàn giọng cầu xin hắn: "Xin...xin lỗi, là cháu đã làm sai gì sao?”

“Cậu đã rót bao nhiêu rồi?” Tụng cố gắng duy trì lý trí nhưng đôi mắt đỏ ngầu lại bại lộ hắn đang nóng nảy.

Chấp Lan trong cổ họng phát ra một tiếng nức nở khàn khàn, nước mắt lớn chừng hạt đậu lộp bộp rơi xuống, “Van... van bị kẹt không đóng lại được... sợ lãng phí... rót hết rồi... cháu đã rót hết rồi."

Tụng đột nhiên khép đầu ngón tay lại, khuôn mặt đột nhiên tiến lại gần, lộ ra răng nanh lóe sáng lạnh lẽo, như muốn xé chú chim yếu đuối này thành từng mảnh:

"Thùng rượu đó là di vật do sư phụ dạy tôi ủ rượu để lại. Toàn bộ hầm rượu cũng không bằng nó, cậu rót hết rồi?"

Đâu chỉ là sư phụ, nên nói là cha, ông để lại di vật cuối cùng liền qua đời, Tụng đột nhiên có ý định gϊếŧ người.

"Xin...cháu xin lỗi...Chú...cháu biết sai rồi..." Chấp Lan nghe vậy càng khóc dữ dội hơn, nước mắt không bị kìm lại liền lộp bộp rơi xuống. Tiếng khóc thảm thiết của câik đã thu hút những người xung quanh .

Khi bác sĩ Dư quay đầu lại, ông nhìn thấy Tiểu Lam Mao đang bị Tụng bóp cổ, giống như cảnh gϊếŧ gà, ông sợ đến mất trí, một đường điên cuồng chạy tới, thở không ra hơi nói:

"Chuyện gì vậy? Cậu buông ra, mau buông ra! Sắp bóp chết rồi!”

Bác sĩ Dư vặn mạnh cổ tay Tụng, Tụng nhắm mắt bình tĩnh lại vài giây mới buông cổ Chấp Lan ra.

Tiểu Đậu cũng nghe thấy tiếng động chạy tới, đúng lúc nhìn thấy Chấp Lan rơi khỏi tay hắn, anh hét lên một tiếng “Trời ơi”, dùng tốc độ 100km/h chạy đến đỡ lấy Chấp Lan đang ngã xuống.

“Cậu nói gì đi, rốt cuộc là chuyện gì? Thằng bé chọc giận gì cậu rồi?” Bác sĩ Dư lo lắng hỏi.

Người ta là cục vàng của Viện nghiên cứu Hoa Hạ vừa tới chỗ ông chưa được bao lâu, thì suýt nữa bị bóp cổ chết, nếu chuyện này bị bại lộ, sẽ liên quan đến một sự cố lớn ở cấp độ ngoại giao.

Tụng vẫn đang điều hòa lại hơi thở, lông mày nhíu chặt dần dần thả lỏng, khi hắn mở mắt lần nữa, màu đỏ tươi trong mắt đã tản đi không ít, hắn cụp mắt lạnh lùng nhìn Chấp Lan trong ngực Tiểu Đậu.

Chú chim nhỏ thoát khỏi móng vuốt của kẻ săn mồi vẫn đang trong trạng thái hoảng sợ, đôi mắt mở to, sắc mặt tái nhợt, ôm cổ khóc thút thít không ngừng.

Tụng thở dài, cong đầu gối ngồi chồm hỗm lặng lẽ nhìn cậu.

Chấp Lan sợ đến toàn thân cứng đờ, co rúm lại trong vòng tay của hộ lý, viền mắt càng đỏ hơn, nhưng lại không dám khóc ra tiếng, chỉ có l*иg ngực vẫn còn phập phồng, như là cố gắng đêm hết mọi uất ức đều giấu vào lòng.

"Xem đi, cậu dọa đứa nhỏ thành thế này. Rốt cuộc là sao vậy?" Bác sĩ Dư không ngừng hỏi.

Hắn không muốn trả lời, duỗi tay ra, trực tiếp ôm lấy Chấp Lan từ trong ngực Tiểu Đậu đứng dậy đi về phía hắn ở.

Chấp Lan cứng đơ như khúc gỗ, sợ té ngã nhưng lại không dám vươn tay ôm lấy cổ người đàn ông nay, ngay cả dũng khí nhìn hắn cũng không có, chỉ có thể cuộn thành một đoàn, vùi mặt vào quần áo của Tụng, lén lút cọ rơi nước mắt.

“Ai…” Cảm nhận được chút ấm áp ướŧ áŧ trước ngực, Tụng lại thở dài, cố gắng nói thả chậm âm điệu để dỗ dành cậu:

“Không trách cậu, đừng khóc.”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Lam Mao: Ông nội Mậu, con biết "bắt nạt" là gì rồi??? Cíu con.

Cha Tụng: Nuôi một con nhóc ngốc nghếch như vậy có ích gì, trực tiếp ăn là được rồi.

Đừng mắng hắn ta, hắn đang đau lòng đấy ?乛v乛?