Edit+ Beta: Vy Vy - Đại Mao Mao.
Bầu không khí ngưng trệ trong giây lát, cả tiến sĩ Dư và Tụng biểu tình đều rất kỳ lạ.
Tiến sĩ Dư hoảng sợ, ông chợt nhận ra nếu Chấp Lan phân hóa thành Omega, cậu bé sẽ trở thành vợ/chồng chuyên riêng của Tụng, các tuyến của cậu sẽ chỉ bị pheromone của Tụng chi phối và dẫn dắt, cũng chỉ có thể phát tình với một Alpha duy nhất.
Nói cách khác, Chấp Lan chỉ có thể đẻ trứng cho một mình Tụng.
Một vấn đề to bự mới nằm chình ình trước mặt tiến sĩ Dư: Tụng rõ ràng là không muốn để Chấp Lan đẻ trứng cho viện nghiên cứu, tạm thời không nói đến vấn đề cách ly sinh sản giữa hai người nên giải quyết thế nào, nếu song phương chịu trách nhiệm sinh con, có một bên từ chối thực hiện chức trách thì ông cũng không thể cứ ấn đầu để hai người họ làm cái này cái kia đúng không?!
Đây chẳng phải là đem bảo vật quốc gia trở thành “Tư hữu hóa” rồi à?
Tiến sĩ Dư lau mồ hôi lạnh trên trán, chỉ có thể tự an ủi mình bằng một khả năng khác: Giữ vững! Không được hoảng sợ, Chấp Lan vẫn còn một nửa xác suất phân hóa thành Alpha, một Alpha cấp S cấp cao, tỷ lệ sinh sản hàng đầu!
Thẻ cào này rơi vào tay tiến sĩ Dư, chỉ có hai lựa chọn: giải đặc biệt và chúc bạn may mắn lần sau——
Nếu Chấp Lan phân hóa thành Alpha đỉnh cấp, mọi người sẽ vui mừng, cả nước sẽ ăn mừng. Viện Bá Châu và Hoa Hạ sẽ nhận được kinh phí nghiên cứu khoa học khổng lồ. Tương lai vài thập kỷ tới trọng tâm của họ trong sẽ chuyển sang sứ mệnh nhân giống của tộc Tử Lam.
Nếu Tiểu Lan phân hóa thành Omega...
Tàn rồi, mọi thứ đều tàn rồi, Cảm ơn bạn đã tham gia, thân ái quyết thắng, không hẹn ngày gặp lại.
Cái trước là thành tựu lớn, cái sau là tai họa lớn, thủ phạm lại chính là Alpha trước mặt ông.
Tụng vẫn chưa ý thức được mình đã gây ra họa gì, nên giả vờ bình tĩnh nói:
"Lão Dư, tôi chỉ muốn biết, cái mệnh đề xác suất 50-50 này, chúng ta có quyền tự lựa chọn không?”
Lời nói của hắn càng khiến Tiến sĩ Dư hoảng sợ hơn, thân già run rẩy một cái, não nề nói:
"Rất tiếc, một khi bắt đầu phân hóa, không có ngoại lực nào có thể dẫn dắt nó. Đây là một xác suất hoàn toàn ngẫu nhiên. Các nhà sinh vật học gọi nó là Disymmetrical flower, một đóa hoa hoàn toàn đối xứng, lại bị coi là hoa trong gương.” (?)
Tụng kinh ngạc: “Không phải ông vừa mới nói gen của Tiểu Lan có thiên hướng thiên về Alpha sao?”
Tiến sĩ Dư dở khóc dở cười: “Vốn dĩ là vậy, nhưng Tiểu Lan hiện tại đang ở trạng thái Disymmetrical flower, khuynh hướng di truyền sẽ hoàn toàn bị vô hiệu hóa, tuyến thể của cậu ấy chỉ có thể phục tùng quy tắc mới mạnh mẽ hơn thôi.”
Tụng xoa xoa huyệt thái dương căng đau, trầm giọng nói: “Nói cách khác, xác suất phân hóa của em ấy là 5-5?”
Tiến sĩ Dư thở dài: "Cậu có thể hiểu là 5-5, hoặc có thể là 9 - 1, hoặc 10 -0, hoàn toàn là ngẫu nhiên. Cả cậu và tôi đều không thể đoán trước hay kiểm soát được. Cậu hiểu chưa?"
Thế là tấm thẻ cào này đã rơi vào tay Tụng, tâm trạng hiện tại của hắn còn rối bời hơn cả người chồng đứng bên ngoài chờ vợ sinh con.
So với câu hỏi đứa trẻ là trai hay gái, tình huống mà Tụng phải đối mặt rõ ràng phức tạp hơn gấp 10.000 lần.
Nếu Chấp Lan phân hóa thành một Alpha, cùng lắm thì hắn cũng hưởng niềm vui làm cha, dùng pheromone để nuôi con và hoàn thành trách nhiệm người cha của mình.
Nếu là Omega... mọi chuyện lại phức tạp hơn rồi.
Bạn lữ độc quyền?
Không phải giống vợ nhặt à?
Mấu chốt là hắn đã sớm nhận định là nhặt về.
Tụng cảm thấy đầu đau như búa bổ, đây là cảnh tượng mà hắn không bao giờ ngờ tới. Tạo hóa rốt cuộc là rảnh đến mức nào mới mở ra cánh cửa cho giống loài tương đồng một cánh cửa, con trai hay vợ hai chọn một? Làm người ai làm thế?
Tụng bày tỏ thắc mắc: "Lão Dư, tại sao hoa trong gương, một mặt là cha con, mà mặt khác lại là phối ngẫu? Cái này rất không hợp logic.”
Khi nhắc đến lĩnh vực chuyên môn của mình, tiến sĩ Dư lại trở nên tràn đầy năng lượng, ông vẽ lên bảng trắng trong phòng thí nghiệm, vẽ hai hình trừu tượng, thoạt nhìn như một cây đại thu cành lá xum xuê, và một một cây hoa hồng có hai nhụy hoa giao nhau.
Tiến sĩ Dư nâng kính lên, chỉ vào hình vẽ trên bảng trắng và nói:
"Ngược lại, nó lại cực kỳ phù hợp với logic sinh học. Hoa trong gương giống như gợi ý mà tạo hóa ban tặng cho mọi sinh vật. Ngài ấy muốn dùng điều này để nói với chúng ta rằng quy luật nguyên thủy của quá trình tiến hóa và sinh sản là sự kế thừa và tiếp nối, mặt khác là sự dung hợp và tái sinh."
“Huyết thống và gen được truyền từ cha sang con, bao gồm cả tinh thần tín ngưỡng, thể hiện một khía cạnh của kế thừa, mà sự kết hợp giữa vợ chồng để tạo nên sự sống mới là sự kết hợp thiêng liêng nhất”.
“Dừng, ông là nhà khoa học, đừng có dài dòng văn tự quá.” Tụng vuốt mái tóc dài, lộ ra thái dương sắc bén:
"Ông chỉ cần nói cho tôi biết, hiện tại tôi có thể làm gì cho em ấy?”
Tiến sĩ Dư im lặng nhìn hắn, một lúc sau mới nói: “Hạt giống này là do cậu gieo, việc tưới nước, bón phân, cắt tỉa và chăm sóc tiếp theo cũng chỉ có cậu mới có thể hoàn thành.”
“Về phần cuối cùng sẽ mọc ra đại thụ hay hoa hồng, chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, hiện tại chưa thể nói được gì.”
Một tiếng răng rắc vang lên, tay vịn của ghế trong phòng bị bàn tay hung ác của chim lớn đánh gãy.
Thế nào gọi là kinh hỉ?
Chính là đây!
"Ý ông là... Tiểu Lam Mao thuộc về tôi?"
Tiến sĩ Dư vẻ mặt kinh hãi: "Cái gì mà thuộc về cậu!”
"Chỉ là tạm thời nhờ cậu chăm sóc thôi! Thông thường, thời gian phân hóa giới tính là ba đến bốn tháng. Giai đoạn này Tiểu Lan rất cần pheromone của cậu. Tôi sẽ bàn bạc với hộ lý của cậu ấy, đồng thời chúng tôi cũng sẽ liên hệ với trung tâm Hoa Hạ bên kia, để Tiểu Lam ở lại trong trang viên cậu một thời gian."
"Cậu phải đảm bảo cung cấp đủ tín tức tố cho cậu ấy mỗi ngày. Chúng tôi sẽ đưa cậu ấy trở lại viện để kiểm tra định kỳ, không có vấn đề gì chứ?"
"Không thành vấn đề..." Tụng vẻ mặt khó có thể hình dung, hắn chỉ nghe nói mỏ quạ, ngàn lần không ngờ tới tới mỏ vẹt cũng có thể thành lời tiên tri.
Câu: "Chờ mùa đông đến, cháu có thể chuyển tới ở cùng chú không?” của Tiểu Lam Mao.
Vốn chỉ là nằm mơ giữa ban ngày nhưng giờ lại trở thành hiện thực.
Ngày hôm nay xảy ra hàng loạt chuyện quá sức tưởng tượng, Tụng cảm thấy mình cần một chút thời gian để tiêu hóa.
"Chú, chú còn ở đây sao!”
Lúc này, Chấp Lan vừa mới khám xong, từ phòng siêu âm màu trở về, được nhân viên y tế đỡ đi, đặt trở về giường bệnh, đưa tay nắm lấy cánh tay của Tụng lắc lắc:
"Chú, chú có gì ăn không? Cháu sắp đói chết rồi!”
Nhân viên y tế đưa tờ giấy khám mới cho Tiến sĩ Dư, vui vẻ báo cáo: “Suy đoán của ngài hoàn toàn chính xác. Siêu âm màu cho thấy có dòng máu chảy bất thường ở sau gáy và mô mới đang được hình thành. Nồng độ hormone trong mẫu máu cũng chứng minh điều này.”
Tiến sĩ Dư cầm tờ bài kiểm tra, ngón tay hơi run lên: "Quả thực là như vậy..."
Khả năng tiếp thu của Tụng dường như cao hơn ông rất nhiều, trong nháy mắt đã thích ứng với thân phận mới, xoa xoa trán Chấp Lan, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngoan, đợi thêm một lát nữa. Đợi bọn họ bàn bạc xong, tôi dẫn em về ăn sáng.”
“Thật sao?” Chấp Lan chớp chớp đôi mắt trong veo ướt nước, áp gò má nóng bừng của mình vào mu bàn tay của Tụng cạ cạ, giọng nói dinh dính mười phần ỷ lại: “Cháu muốn ăn ngũ cốc nho khô hạt dẻ, với cả táo giòn cơ.”
“Được, chúng ta bây giờ trở về.” Ngón tay của Tụng rơi trên đôi má hồng hào mềm mại của nhóc con, nhẹ nhàng xoa xoa, ánh mắt dịu dàng.
Chấp Lan không để ý Tụng đang dùng từ "trở về".
Tụng biết, lần này hắn thực sự có thể đưa Chấp Lan về “nhà” rồi, lúc này hắn cuối cùng cũng chắc chắn rằng, cuộc gặp gỡ này là do tạo hóa ban ân cho mình.
Con cú khổng lồ cô đơn bấy lâu nay đã nhặt được một chú chom non, chú chim ấy quý giá không gì sánh bằng, một tâm hồn thuần khiết và mềm mại nhất trên thế gian, nhưng lại mỏng manh đến mức chỉ có thể đặt trên đầu quả tim mà che chở.
(P/s: thế mà chap đầu anh bóp cổ tg nhỏ không ra gì…hối hận chưa!! Xém mất vợ rồi anh ơi) Tầm nhìn rộng lớn của thú săn mồi liên tục bị thu hẹp, dần dần trở nên hẹp đến mức chỉ có thể chứa được vật nhỏ này, còn con đường phía sau vật nhỏ này dài ngắn ra sao, Tụng không thể nhìn rõ, cũng không muốn đoán.
Con đường vô định phía trước, Tụng chỉ muốn nắm lấy tay vật nhỏ này, bảo vệ em ấy một đời bình an, hay là không có con đường nào thì đây chỉ là con đường bình yên về nhà.
Tụng quyết định không xoắn xuýt hai mặt gươn nữa, đây không phải là câu hỏi trắc nghiệm, cũng không cần rạch ròi cái nào tốt cái nào xấu.
Dù là đại thụ hay bông hồng thơm ngát đều đáng để dùng tâm mong đợi.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: [Viên Bà xã đáng yêu] đã rớt ra, có nên nhặt bảo vật này hay không: [Có]/[Không]
Thân thiện nhắc nhở: Đặc tính của bảo vật này là phải nhặt và ràng buộc, sau khi nhặt không thể ký thác/vứt bỏ/tiêu hủy được, sẽ bị trói chặt cả đời.
Cha Tụng (tim phấn khởi, tay run run): Tôi chọn... bên trái ←_←