Chương 18: Dẫn dụ tuyến thể.

Edit + Beta: Vy Vy - Đại Mao Mao

Qua một lúc lâu, Tụng không nói nữa, chỉ có những đường gân xanh nổi trên mu bàn tay chứng minh sự tức giận bị đè nén trong lòng hắn.

Tay ghế bị móng vuốt sắc nhọn của hắn bào thành mùn cưa, không tiếng động không báo hiệu, âm thầm dâng lên từng đợt sóng ngầm.

Lời nói của Tiến sĩ Dư "Bọn họ là báu vật của xã hội loài người" triệt để chọc giận hắn, hắn hoàn toàn không cho rằng câu nói này có lý, mà dưới gốc nhìn của hắn, cách nói này hoang đường đến nực cười.

Chấp Lan là một sinh mệnh sống, không thuộc sở hữu của bất kỳ ai, mặc dù em ấy non nớt hồn nhiên, thậm chí có chút ngốc nghếch nhưng em ấy nên có quyền lợi và mong muốn cá nhân của mình, có thể tự do lựa chọn con đường mà mình muốn.

Mà không phải là bị giam giữ trong viện nghiên cứu, được sử dụng như một cỗ máy sinh sản chỉ để duy trì nòi giống.

Tụng muốn gϊếŧ người, đúng, ý trên mặt chữ, gϊếŧ người.

Gϊếŧ hết lũ ngu xuẩn tự cho mình là lòng dạ từ bi xây dựng viện nghiên cứu để bảo vệ loài thú nhân hiếm hoi nhưng thực chất chúng bóp méo ý nghĩa tồn tại của sinh mệnh, đem đầu đuôi triệt để đảo ngược này.

Tiểu Lan chỉ mới 19 tuổi, mềm mại hơn quả anh đào, bị buộc phải rời bỏ quê hương, đến lục địa xa lạ này để hoàn thành cái gọi là sứ mệnh nhân giống.

Cơ thể em ấy yếu ớt như vậy, tựa hồ chỉ cần một cơn gió cũng có thể dễ dàng bị phá hủy, nhân loại lại muốn thúc tiến phân hóa của em ấy, nhổ cây con ra khỏi đất, đặt chúng vào thế giới tàn khốc bên ngoài nhà kính.

“Tôi không đồng ý với cách làm của ông,” Tụng dùng hết ý chí và sự kiềm chế còn sót lại, mới có thể dùng khẩu khí ôn hòa nhã nhặn biểu đạt thái độ của mình.

"Hả?" Tiến sĩ Dư đóng tập hồ sơ lại, khó hiểu hỏi: "Cậu không đồng ý chuyện gì?"

Tụng đồng tử màu đỏ tươi, lạnh lùng nói: “Tiểu Lan không thể như cha mẹ em ấy, bị các người nhốt trong viện nghiên cứu, cả đời chỉ biết đẻ trứng.”

Tiến sĩ Dư nhìn ra cảm xúc quá khích của hắn, liền an ủi: “Đừng lo, kết quả xét nghiệm khuynh hướng di truyền của Tiểu Lan cho thấy khả năng trở thành Alpha là rất cao nên cậu ấy không cần phải chịu đựng nỗi đau khi sinh con. Đó thuộc về trách nhiệm của Omega.”

Những đường gân trên trán Tụng thình thịch nhảy lên, hắn ta gần như nổi điên: "Có gì khác nhau sao? Tại sao mấy người có thể đem quy tắc nực cười này định nghĩa là trách nhiệm vậy?”

Tiến sĩ Dư trì hoãn tốc độ nói, kiên nhẫn thuyết phục Tụng: “Cậu cũng là thú nhân quý hiếm, sao lại cảm thấy cách làm này vô lý chứ? Viện đang tìm mọi cách trợ giúp bọn họ sống tiếp, để con cháu của họ tiếp tục sinh sôi, để loài này có thể tiếp tục tồn tại trên thế giới. Như vậy thì sai chỗ nào?”

Tụng hít một hơi thật sâu, trầm giọng gằn từng câu từng chữ:

"Sai --- quá --- sai!”

"Một cuộc sống như cha mẹ của Chấp Lan hoàn toàn không thể gọi là "sống". Sở nghiên cứu chỉ coi họ như những cỗ máy sinh sản để làm phong phú thêm bảo tàng gen di truyền và danh sách chủng loài của nhân loại mà thôi.”

"Không biết nói lý!" Tiến sĩ Dư cũng mất bình tĩnh, tranh luận lý lẽ với hắn: "Bảo vệ các loài quý hiếm là một mục đích cao cả. Chúng tôi đã cống hiến cả cuộc đời mình cho việc này. Tôi không cho phép cậu nói xấu niềm tin cả đời của tôi và niềm tin cả đời của tất cả các nhà nghiên cứu như vậy."

Không khí như tràn ngập tia lửa điện, vừa chạm vào lập tức bốc cháy, lúc hai người còn chưa phát sinh tranh chấp nghiêm trọng hơn thì nhân viên y tế đã đẩy cửa văn phòng ra, cắt ngang cuộc trò chuyện không vui này:

"Tiến sĩ, tình huống có chút phiền toái, phiền ngài tới xem một chút"

Tiến sĩ Dư cau mày, lập tức đứng dậy đi theo bác sĩ ra ngoài, Tụng lập tức bình tĩnh lại, khẩn trương theo sát họ.

Trong phòng khám, Chấp Lan nằm trên giường bệnh, trên người dán đầy các miếng dán điện từ để theo dõi các chỉ số sinh lý, máy móc lớn bên giường phát ra tiếng ong ong nặng nề, nhưng cậu lại xem như không có chuyện gì, quấn lấy y tá bên cạnh tán gẫu:

"Chị gái ơi, thứ này lạnh quá, chị có túi chườm nóng để sưởi ấm không ạ?”

"Không có cũng không sao ạ, có thể rót cho em một cốc nước ấm được không? Em cảm ơn chị."

"Còn phải dán bao lâu nữa ạ? Em chưa ăn sáng nữa, ở đây có bánh quy không chị? Em muốn ăn lót dạ chút chút.”

Y tá cuống cuồng nhìn chằm chằm vào các trị số trên máy móc, căn bản không rản có thời gian để ý đến yêu cầu của chú chim nhỏ này, chỉ mặc cậu nói huyên thuyên như hài độc thoại.

Nhìn thấy Tụng từ ngoài cửa đi vào, biểu cảm trên mặt Chấp Lan càng thêm sinh động, nụ cười kéo dài từ khóe môi đến đuôi mắt, hưng phấn bật dậy khỏi giường bệnh: “Chú, chú còn chưa đi sao ạ?”

Tụng đen mặt bước nhanh đến bên giường, đẩy cậu nằm trở lại giường: “Thành thật chút, đừng nhúc nhích.”

Bác sĩ đưa vài mẫu đơn cho tiến sĩ Dư và nhanh chóng báo cáo: “Tiến sĩ, sơ đồ cấu tạo máu và kết quả chụp CT đều ở đây. Số lượng bạch cầu và tế bào trung tính nằm trong phạm vi bình thường, có thể loại trừ trường hợp nhiễm trùng đường hô hấp và viêm phổi. Siêu âm màu ổ bụng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, chúng tôi cũng kiểm tra bạch huyết của cậu ấy, đều không có dấu hiệu nhiễm trùng.”

** Bạch huyết: Hệ thống Lympho (Hệ Bạch Huyết) là một phần cấu thành nên hệ thống huyết quản. Được cấu thành bởi tế bào Lympho, mạch Lympho, hạch Lympho và tổ chức hoặc cơ quan Lympho phi hạch Lympho (ví dụ amidan, tặng tỳ và tuyến ức). Chức năng chủ yếu của tuyến Lympho là lọc và chống lại sự xâm phạm của các độc tố và vi khuẩn từ bên ngoài, đồng thời cũng tạo lên các Bạch huyết.

"Không có viêm nhiễm?" Tiến sĩ Dư đỡ mắt kính cẩn thận xem xét phiếu xét nghiệm, phát hiện Chấp Lan không có dấu hiệu của bệnh lý nào khác ngoại trừ bệnh thiếu máu nhẹ.

"Nhiệt độ cơ thể của cậu ấy là bao nhiêu?" Tiến sĩ Dư xoa xoa thái dương, tiến lại gần để quan sát dữ liệu thời gian thực trên thiết bị.

Vẻ mặt bác sĩ khá là nghiêm túc“38,7 độ, vẫn đang tăng dần.”

Tiến sĩ Dư nâng lưng Chấp Lan, đỡ cậu dậy và nhẹ nhàng hỏi: "Chấp Lan, cháu có thấy chỗ nào khó chịu không? Chính là hơi khác so với bình thường một chút thôi."

Chấp Lan vẫn nắm tay Tụng không buông, chớp mắt suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Cháu cảm thấy sau cổ mình như có vật gì lạ cứ đập liên hồi.”

Đồng tử của Tiến sĩ Dư co rút lại, ông sững sờ hồi lâu, như hiểu ra điểm mấu chốt, ông đột nhiên cười rạng rỡ, quay sang nhân viên y tế:

"Hướng kiểm tra sai rồi, không phải bệnh lý sốt cao, mà là dấu hiệu phân hóa! Gửi mẫu máu còn lại đi xét nghiệm nội tiết tố, hiện tại các cậu lại đưa cậu ấy đi siêu âm gáy."

Chấp Lan bị bác sĩ và y tá dựng dậy, vẻ mặt nghi hoặc: "Ông Dư, ông vẫn chưa làm cho cháu xúc tác nào mà? Tại sao lại có dấu hiệu phân hóa được ạ?”

Ý cười trên mặt ông Dư muốn giấu cũng không giấu được, rõ ràng vừa rồi như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, đảo mắt liền thay đổi, ông cười nói: “Ông cũng không biết, thằng bé ngốc này, cháu đã cho chúng ta một bất ngờ lớn đấy.”

Tụng đứng bên tay phải Chấp Lan sớm đã bị đông cứng tại chỗ như pho tượng, vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ nên làm sao để ngăn cản tiến sĩ Dư thúc đẩy phân hóa cho Chấp Lan, thậm chí hắn còn bắt đầu cân nhắc việc bắt cóc bảo vật quốc gia rồi tìm một nơi vắng vẻ nào đó ẩn náu.

Tụng không muốn nhìn thấy nhóc con đi theo con đường giống như bố mẹ mình, mặc kệ em ấy phân hóa thành Omega hay Alpha đi nữa, đều không được.

Tụng chỉ muốn vật nhỏ này có một cuộc sống bình thường, lớn lên không chút ưu phiền, bất luận là chọn bạn đời hay sinh con, em ấy đều có thể thuận theo trái tim mình, thuận theo tự nhiên.

Ai có ngờ nhóc con này không nói một lời liên bắt đầu phân hóa?

Tụng càng muốn gϊếŧ người rồi.

Sau khi Chấp Lan được đưa đến phòng siêu âm màu, Tiến sĩ Dư và Tụng vẫn tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiến sĩ Dư cẩn thận quan sát sắc mặt Tụng, nhẹ nhàng nói: "Ừm... có chuyện gì đặc biệt xảy ra với cậu ấy trong mấy ngày ở trong trang viên của cậu không? Tôi cho rằng Tiểu Lan đột nhiên xuất hện dấu hiệu phân hóa, nhất định là có nhân tố dẫn dụ nào đó.”

Liên quan đến sức khỏe của Chấp Lan, dù Tụng có tức giận đến đâu, cũng phải dằn lòng xuống trước thành thật trả lời: “Mọi chuyện vẫn bình thường về phương diện ăn uống tôi đều tỉ mỉ chăm sóc em ấy, khối lượng công việc vừa phải, cũng không làm em ấy bị mệt.”

Tiến sĩ Dư im lặng một lúc lâu, sau đó mở to mắt và hưng phấn nói: "Tôi biết rồi!"

Tụng bị giọng nói đột ngột khuếch đại của ông làm phiền, cau mày khó chịu: "Ông biết gì?"

Tiến sĩ Dư lục lọi trong két một lúc, lấy ra một cái túi đựng hồ sơ ố vàng, nhanh chóng lật qua lật lại, đến một trang nào đó thì dừng lại, sau đó mở túi đựng hồ sơ của Chấp Lan ra và cẩn thận so sánh hai tài liệu.

"Đúng rồi! Đúng rồi!" Tiến sĩ Dư đã gần bảy mươi tuổi, nhưng sự nhiệt tình của ông đối với lĩnh vực nghiên cứu thú nhân quý hiếm vẫn không hề suy giảm, ông luôn nỗ lực 120%. Ông đưa ngón tay lướt qua hai trang hồ sơ, xác nhận lại lần nữa, hưng phấn đến mức run rẩy:

"Số gen: brs-0895330321, số gen: brb-0895278934, giống nhau, là như nhau!"

Tụng bối rối, nhìn chằm chằm vào ngón tay run rẩy của Tiến sĩ Dư và hai tập tài liệu, thắc mắc: "Ông rốt cuộc là đang nói gì vậy?”

Tiến sĩ Dư hít sâu ba hơi để điều chỉnh tâm trạng, mới có thể ổn định lại cảm xúc, sau đó đặt hai tập hồ sơ lên

đưa cho Tụng xem:

"Đây là hồ sơ của cậu và Tiểu Lan. Bốn chữ số đầu tiên trong số gen của các cậu giống nhau, chứng tỏ thời cổ đại xa xôi không thể khảo chứng nào đó, các cậu có cùng một loài tổ tiên loài chim."

“Cho nên?” Tụng vẫn không hiểu, hắn và Chấp Lan đều là người giống chim, tổ tiên của họ đương nhiên là loài chim rồi, chuyện này có gì đáng ngạc nhiên?

Tiến sĩ Dư kiên nhẫn giải thích: “Mối tương quan này là động lực xúc tác lớn nhất đối với Chấp Lan.”

" Giữa các phân loài cùng loài, thường thường xảy ra những phản ứng hóa học kỳ diệu. Đây là một hiện tượng bí ẩn mà ngay cả các nhà sinh vật học cũng không thể giải thích được. Nó giống như một cánh cửa mà Tạo hóa để lại cho quá trình tiến hóa của các loài, cho phép các loài tương đồng tồn tại hàng trăm triệu năm sau tìm thấy được nhau, cậu và Tiểu Lan chính là chứng minh cho câu nói này.”

"Đang giảng cái gì vậy?" Tụng gần như bị nhà khoa học Frankenstein làm cho phát điên, hắn chỉ muốn mau lẹ tìm ra nguyên nhân dẫn đến sự phân hóa của nhóc con, căn bản không muốn cùng tiến sĩ Dư thảo luận chuyên ngành học thuật này.

Thấy hắn không kiên nhẫn, Tiến sĩ Dư đành phải rút lại bài phát biểu dài đã chuẩn bị sẵn và nói thẳng vào vấn đề: “Chính cậu là người đã ảnh hưởng đến Chấp Lan, khiến cậu ấy có dấu hiệu phân hóa.”

Cách nói này vừa mơ hồ vừa nguy hiểm, Tụng bất đắc dĩ đỡ trán: "Ông có thể nói hết một lần được không vậy?"

“Để tôi nghĩ xem nên diễn đạt thế nào,” Tiến sĩ Dư gãi mái tóc bạc, dừng lại một lúc rồi chậm rãi nói:

“Chúng ta tạm gọi mối liên hệ mà tôi vừa đề cập đến là mối quan hệ cổ xưa đi. Nếu giữa hai người có mối quan hệ cổ xưa thì có một khả năng nhỏ là pheromone cấp cao của một bên sẽ có hai ảnh hưởng hoàn toàn khác nhau đối với bên còn lại.”

"Xác suất này còn thấp hơn 1/10.000, các nhà sinh vật học gọi hai tác dụng này là dẫn dụ và kí©h thí©ɧ."

“Đây là một mệnh đề chọn một trong hai, nói một cách đơn giản là như này, cậu có pheromone Alpha cấp cao, nếu cậu có ảnh hưởng kí©h thí©ɧ đến Chấp Lan, cậu ấy sẽ phân biệt thành một Alpha cùng cấp bậc với cậu, giống như là một loại kế thừa từ cha mẹ cho con cái.”

"Cùng là Alpha cấp S giống tôi sao?" Sắc mặt Tụng rốt cục dịu xuống một chút, hắn mỉm cười:

Nhóc còn này sẽ phân hóa thành Alpha cấp S? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy vui.

Tiến sĩ Dư dừng lại rồi nói: “Còn có một khả năng là, cậu đã tạo ra ảnh hưởng dẫn dụ đối với cậu ấy. Tuyến của cậu ấy bởi vì cậu mà sinh ra, chúng sẽ tự nhiên phân hóa thành omega có khả năng tương thích cao với cậu, giống như một loại…được làm riêng cho cậu ?”

“A?” Tụng khó hiểu: “Ông nói làm riêng cái gì?”

Tiến sĩ Dư cũng chợt nhận ra có gì đó không ổn, vẻ mặt có chút kỳ quái: "Làm riêng... một người phối ngẫu Omega chỉ dành riêng cho cậu?"

---

Tác giả có lời muốn nói:

Mệnh đề chọn một trong hai: Muốn có con trai hay vợ?

Cha Tụng (lau mồ hôi): Kí©h thí©ɧ như vậy à?

Người đưa thư: Xin chào anh Tụng, đây là người vợ được làm riêng cho anh, vui lòng kiểm tra.

Người đưa thư: Tôi muốn sao biển (Ngoan?˙?˙?)