Edit + Beta: Vy Vy - Đại Mao Mao
"Không được," Tụng trầm ngâm một lúc, sau đó dứt khoát từ chối Chấp Lan: "Cậu ngủ ở phòng khách, tôi đi dọn dẹp một chút.”
"Tại sao?" Chấp Lan mở to mắt.
Tụng không muốn trả lời câu hỏi ngớ ngẩn như vậy nên liền bắt nhóc con đang bám chặt ra khỏi lòng mình, quay người đi vào phòng ngủ phụ.
Căn phòng không sử dụng đã lâu đầy bụi bặm, lần cuối được sử dụng là cách đây mấy năm, Miêu Ngũ nghỉ phép liền ở tạm đây vài ngày.
Miêu Ngũ xem như là bạn thân của hắn, một con mèo hình người cấp S được sinh ra ở Học viện Ba Châu. Giống như hắn, cậu là một nam Alpha, quanh năm phục vụ trong quân đội. Cái con Hoa Nam Hổ kia một thân tật xấu, đi ngủ còn không quên mài móng, cái đầu giường đang yên lành bị cào nát cả ra, ngay cả mặt bàn cạnh giường cũng đầy vết xước.
Đúng là chủ nào tớ náy, đức hạnh của Đản Đinh chính là đúc từ khuôn chủ nhân cũ của nó mà ra.
Tụng khịt mũi ghét bỏ: Động vật họ mèo với con nít thật khó nuôi mà.
Không đúng, con nít cũng rất dễ nuôi, con vẹt nhỏ của hắn cũng khá ngoan, ngoại trừ việc hơi lắm mồm.
Tụng xoa xoa thái dương trướng đau, ung dung thong thả bắt đầu tiến hành công tác dọn dẹp. Mái tóc buông xõa trên trán che khuất tầm nhìn, Tụng để ra một tay túm tóc đẩy ra sau tai, choáng váng trong giây lát.
Tiểu Lam Mao muốn ngủ với hắn, Tụng thật không ngờ tới, khi đó phản ứng đầu tiên của hắn là từ chối, không phải hắn không muốn tiếp nhận sự gần gũi và ỷ lại của đứa nhỏ này, mà là hắn không có cách nào lẩn tránh thiên tính của bản thân.
Giống như Miêu Ngũ, Tụng không thể kiểm soát hành vi của mình khi đang ngủ, thân là loài họ Diều, tính cảnh giác quá mức nhạy bén cùng phản ứng căng thẳng là bản năng khắc sâu trong máu. Những chiếc lông dài trên đầu tổ tiên của hắn có thể cảm nhận chính xác những chuyển động dù là gió thổi cỏ lay, ngay lập tức sẽ sản sinh ra phản ứng dữ dội, và Tụng cũng vậy.
Lúc tỉnh táo còn không thể hoàn toàn khống chế được bản thân chứ đừng nói đến lúc ngủ?
Tụng bỗng hiểu được câu nói kinh điển nổi tiếng của một anh hùng nào đó tên Tào trong lịch sử: “Gϊếŧ người trong mộng”. Chim và Diều có bản chất tương tự nhau, nếu ngủ cùng nhau, Tiểu Lam Mao liều lĩnh vô tình đυ.ng vào một bộ phận mấu chốt nào trên người hắn, Tụng nghiêm túc nghi ngờ rằng mình sẽ thực hiện một vụ gϊếŧ người trong mơ.
Không, là gϊếŧ chim.
Vì để không nhìn thấy cảnh máu bắn tung tóe tại chỗ, Tụng chỉ có thể cúi đầu và nghiêm túc lau dọn.
Chấp Lan trong phòng ngủ chính hoàn toàn không nhận thức được tính nguy hiểm này, cậu vẫn đang xoắn xuýt: Tại sao chú Tụng bằng lòng đem giường ngủ chia sẽ cho mình nhưng lại không bằng lòng ngủ với mình chứ.
Chấp Lan khi còn bé từng xem một bộ phim tài liệu khoa học và giáo dục, kể về thói quen sinh hoạt của tổ tiên loài chim, con chim lớn trong tổ sẽ dùng đôi cánh của mình để bảo vệ chim con, giống như một chiếc chăn bông ấm áp, còn dùng mỏ chải lông cho chim con, kiểu chăm sóc tỉ mỉ và ân cần này, chim nhỏ Tiểu Lan cũng rất muốn.
Chấp Lan trên giường lăn qua lộn lại mà cân nhắc, nhưng với chỉ số IQ có hạn của mình, cậu làm sao cũng không nghĩ ra được biện pháp để được ngủ ở đây, cho đến khi Tụng dọn dẹp xong trở về, Chấp Lan vẫn chưa nghĩ ra được cách nào hiệu quả và khả thi.
"Tôi nấu cháo trắng cho cậu, ăn một chút rồi hẵng ngủ." Tụng khoanh hai tay đứng bên giường, cẩn thận quan sát sắc mặt Tiểu Lam Mao, nhìn thấy ánh mắt của cậu đảo qua đảo lại, trong lòng có chút yên tâm:
Rất tốt, rất có tinh thần, không bị sốt đến ngu người là được.
Thô hán chăm con, chính là tùy hứng như thế.
"Bị sốt thì không thể tắm được, lát nữa bưng chậu nước nóng lau người." Tụng giải thích lần nữa, tìm một chiếc áo phông sạch trong tủ ném cho cậu rồi quay lại bếp để canh lửa.
Sau khi mọi việc xong xuôi, hắn đẩy nhóc con vào phòng ngủ thứ hai, Tụng cũng vọt vào nhà tắm, không ngờ hắn chân trước vừa ra khỏi phòng tắm, Chấp Lan chân sau đã ôm một chiếc gối lớn xuất hiện ở cửa phòng ngủ.
Tiểu Lam Mao mặc một chiếc áo phông của Tụng, vạt áo lỏng lẻo dài đến tận đùi non, để lộ hai chân trắng nõn nhỏ nhắn, chiếc gối ôm trước ngực che gần hết khuôn mặt, khiến cậu giống như một con búp bê đồ chơi tinh xảo.
Chấp Lan gõ gõ vài cái cửa liền mở ra, nhỏ giọng nói: "Chú ơi, phòng ngủ kia có chút... cháu sợ."
“Có chút gì?” Tụng kéo khăn tắm trên cổ ra, cánh tay giơ lên chống trên ván cửa, đem Chấp Lan chặn ở ngoài: “Sợ cái gì?”
“Có chút khủng bố…” Chấp Lan nuốt nước miếng, run rẩy nói: “Phòng đó giống như là có dã thú ở qua, ván giường bị cào hư rồi.”
Tụng đối với lý do mà Chấp Lan đưa ra từ chối hiểu, nhưng vẫn giữ chặt cửa, bình tĩnh nói: “Bên trong hiện tại không có dã thú, cậu có gì phải sợ.”
"Rất đáng sợ, để cháu vào trong một chút đi mà, năn nỉ chú đó.”
Thấy làm nũng không có tác dụng, Chấp Lan hơi chuyển động con mắt, khom người chui vào dưới cánh tay của Tụng, hai ba bước chạy đến bên giường, cấp tốc bò vào trong chăn, động tác nhanh nhẹn đến mức không nhìn ra là người đang bị bệnh.
“Về phòng cậu mà ngủ, nếu không thì lập tức trở về viện nghiên cứu.” Chim lông dài rất không hài lòng khi bị con vẹt nhỏ chơi xấu, kéo Chấp Lan ra khỏi chăn, làm điệu bộ muốn đánh đòn cậu.
“Chỉ ở lại một lát thội ạ, trước khi ngủ cháu nhất định sẽ về.” Chấp Lan chớp chớp đôi mắt to ươn ướt, tiếp tục phóng ra những làn sóng ánh sáng đáng thương: “Thật mà, chỉ một lát thôi.”
Tụng trong nháy mắt nhẹ dạ, hắn vừa mới buông tay ra, con chim nhỏ liền lanh lẹ chui vào trong chăn, trong đôi mắt ươn ướt mang theo cảm kích không thôi: “Cám ơn chú ạ.”
“Chỉ nửa tiếng,” Tụng bất đắc dĩ bước lên mép giường, Chấp Lan lập tức né sang một bên, đem một hơn nửa giường nhường cho hắn, còn mình thì cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, ôm một chiếc gối lớn trong tay, như là đang ấp trứng.
Tụng biệt nữu nằm ở bên cạnh Chấp Lan, sau đó đưa tay kéo nửa chăn trên người hắn đắp cho cậu, chợp mắt nghỉ ngơi.
Chấp Lan tinh thần tỉnh táo, không biết từ nơi nào lấy ra chiếc điện thoại di động mà Tụng mua cho mình, ghé sát vào Alpha thì thầm: "Chú ơi, chú dạy cháu chơi cái này đi ạ."
Tụng nhắm mắt lại, duỗi lòng bàn tay ra, chạm vào nhiệt độ trên trán nhóc con, lạnh lùng nói: “Miễn bàn, hiện tại cậu cần phải nghỉ ngơi.”
Chấp Lan thuận thế nắm lấy cổ tay Tụng, như đang chơi trò chơi, dùng lòng bàn tay của hắn che mắt mình lại, che lại rồi thả ra, trong miệng lẩm bẩm câu gì đó: "Tiểu Lan đâu mất rồi? Ai da, Tiểu Lan ở đây nè!"
Sau đó cậu đưa bàn tay kia lên mũi, dùng chóp mũi nóng hổi do sốt cao vây quanh lòng bàn tay Tụng, cuối cùng cầm nó bưng kín miệng mình, quệt mồm cười ngốc nghếch, đôi môi mềm mại cọ tới cọ lui trong lòng bàn tay của Alpha, chơi vui nhẹ nhàng cắn cắn hai cái.
Tụng đột nhiên mở mắt ra, nhưng lại hoàn toàn không nói chuyện, cánh tay vẫn bảo trì thả lỏng hoàn toàn, tùy ý Chấp Lan sờ mó, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm gì, hắn cố gắng hết sức nhắm mắt làm ngơ trước khung cảnh ấm áp trước mắt, và thậm chí còn muốn đoạt lại quyền điều khiển tay của mình.
Lại bị một con vẹt có độc cắn, cái tay này sắp dùng không được nữa rồi.
Thật tê, thật nóng, là một cái tay bị phế.
Chấp Lan tỏ ra vô cùng thích thú với trò chơi trẻ con này, đối với cậu mà nói, có thể được nằm chung giường và chơi trò chơi trước khi đi ngủ với “cha” là cảnh tượng chỉ tồn tại trong mơ của cậu.
Chấp Lan từ trước đến nay chưa từng cảm nhận được, thậm chí còn chưa từng mong đợi, không ngờ nó lại đột nhiên trở thành hiện thực, hạnh phúc đến nổi vượt quá sức tưởng tượng của mình, so với cả việc ăn được quả anh đào ngọt còn muốn thõa mản hơn.
Con vẹt nhỏ thích thú trèo lên trên, cố ý hôn vào lòng bàn tay Tụng một cái, đưa lòng bàn tay to lớn của Alpha đặt trên viền mắt mình, chớp chớp mắt thật nhanh dùng lông mi gãi ngứa cho hắn.
Tụng đã bước vào trạng thái thầy chùa nhập định, trong đầu thầm đọc đi đọc lại các bước pha chế cocktail phức tạp, cố gắng phớt lờ cảm giác mềm mại nóng bỏng ở lòng bàn tay.
Nhưng hắn càng cố lờ đi thì cảm giác đó càng rõ ràng hơn, sự mềm mại từ Chấp Lan thấm vào từng lỗ chân lông của hắn, theo mao mạch đi vào động mạch, cuối cùng nương theo nhịp đập của trái tim mà len vào tận sâu trong trái tim.
Vì vậy mà cả trái tim cũng trở nên mềm mại và nóng bỏng.
Chấp Lan ngốc ngếch lại nhiệt tình ỷ lại, tựa như chấc kịch độc, khiến Tụng cảm thấy chất độc đã thấm vào tận xương tủy, vô phương cứu chữa.
Chỉ vật nhỏ ngu ngốc như vậy mới coi một con chim ăn thịt bản chất hung bạo là nơi trú ẩn an toàn mà nó có thể dựa vào.
Chấp Lan chơi hơn mười phút, cuối cùng cảm thấy buồn ngủ, theo bản năng của một chú chim non, cậu bò vào vòng tay của con chim lớn bên cạnh.
“Chú ơi,” cơn buồn ngủ của chim con ập đến so với con nít còn nhanh hơn, Chấp Lan phút chốc mắt mở không lên, vòng cánh tay gầy gò mềm mại ôm lấy eo Tụng, vùi mặt vào ngực hắn, mơ mơ màng màng nhỏ giọng nói, “Chú, còn có mười phút... cháu còn có thể ở lại thêm mười phút nữa..."
Ở khoảng cách gần như vậy, có thể nghe thấy hơi thở đốt cháy trái tim và lòng ngực.
Không đợi Tụng kịp phản ứng, Chấp Lan nhắm mắt lại, nhanh chóng im lặng.
Tụng không nói gì, đưa tay dịch chuyển gối mình, tiến lại gần Chấp Lan một chút, thuận tiện hắn ôm cậu, cánh tay tê dại của Tụng khẽ giật giật, ôm lại chú chim non mềm mại.
Nói lời phải giữ lời, nói cho nhóc con nửa tiếng là nửa tiếng, không thể nuốt lời.
Mười phút còn lại dường như dài vô tận, đủ để Tụng hồi tưởng thật lâu.
Hồi tưởng tuổi trẻ thăng trầm của mình, về người thân Lão Nhạn đã mất của hắn, về những người bạn đến rồi đi trong đời hắn, những năm tháng đối chọi với Đản Đinh, và cuối cùng là những trải nghiệm đa dạng khi đối diện với bản chất của mình.
Tụng căm hận thiên tính của mình, không muốn bị bản năng khống chế, hắn không có dã tâm gì cả, cũng không bao giờ muốn tận dụng sức chiến đấu ưu việt trong huyết thống mà cùng nhập ngũ với Miêu Ngũ.
Chim săn mồi vốn hung hãn, nhưng thứ khiến nó lưu luyến không phải là bầu trời bao la, mà là một tổ ấm để trở về.
Tụng chỉ muốn giữ lại Xưởng rượu Vụ Nguyệt mà Lão Nhạn để lại cho mình, chăm sóc thật tốt con mèo già Đản Đinh mà Miêu Ngũ giao phó cho hắn, sống như một người bình thường.
Nhưng bây giờ, trong hang ổ của mình lại có nhiều thêm một vị khách nhỏ, điều này trở thành một bất ngờ trong sinh mệnh của hắn.
Con chim nhỏ này tuy yếu đuối và ngốc nghếch, nhưng lại khiến Tụng muốn kiềm chế tính nóng nảy của mình, vì cậu ấy mà trở nên dịu dàng đi một ít, thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ là đã hành động.
“Chưa hết…thời gian… cháu không đi đâu…” Con chim nhỏ đang ngủ say nói mớ, cánh tay ôm lấy Tụng siết chặt, trông mềm mại vô lực như vậy.
Tụng dùng ngón tay cái cùng ngón tay trỏ ước chừng cột sống của chú chim nhỏ, muốn ghi lại từng chi tiết quá trình trưởng thành của chú chim nhỏ, cánh tay và bắp chân mảnh khảnh này, sẽ từ từ dài ra sao?
Khuôn mặt nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay này, tương lai sẽ hiển hiện ra khí chất oai hùng của một Alpha sao?
Con chim nhỏ chỉ cao tới ngực mình, sau khi phân hóa có phải sẽ trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất không?
Tụng lặng lẽ nghe tiếng hít thở của Chấp Lan, dần dần sinh ra cơn buồn ngủ, giơ tay tắt đèn tường, ôm chú chim lông xanh nhỏ vào ngực, chậm rãi nhắm mắt lại.
Kệ đi, tối nay cứ ngủ như thế đã.
Sẽ không làm cậu ấy bị thương đâu, làm sao mà nỡ chứ.
----
Tác giả có lời muốn nói:
Cú (xiao): Cú lớn à?
Không, không, không, nguyên mẫu của cha Tụng không phải là đầu mèo đó được, hắn rất uy nghiêm, tính cách lạnh lùng không thể phá vỡ!
Mọi người có thể đoán được cha Tụng là họ gì phải không?