Chương 17: Sinh sản cách ly

Edit + Beta: Vy Vy - Đại Mao Mao

Cảnh tượng mà Tụng dự đoán không hề xảy ra, Chấp Lan lúc ngủ đặc biệt ngoan ngoãn, ngoan đến nổi một chút động đậy cũng không có, yên lặng nằm sát trên ngực hắn, Ngay cả nhịp thở cũng thuận theo nhịp tim lên xuống của hắn một cách lạ thường.

Vật nhỏ này tựa như là một bộ phận mọc ra ngoài từ trái tim hắn, vốn đã lớn lên ở đó, giống như sự cộng sinh, không có bất kỳ phản ứng đào thải nào.

Tụng ngủ cũng rất an ổn, một đêm không mộng.

Cho đến khi bình minh lặng lẽ tiến đến, ánh nắng ấm áp bị rèm cửa sổ chắn lại tạo thành từng lát cắt, từng tia sáng vàng rực rỡ chiếu thẳng vào phòng ngủ, vừa vặn rơi trên mi mắt của Tụng.

Tụng bị nóng tỉnh, thiếu chút nữa còn cho rằng mình đang ôm cái lò lửa trong lòng, Tối qua Chấp Lan uống thuốc hạ sốt xong thì nhiệt độ cơ thể hạ xuống mức bình thường, qua một đêm, thuốc hết tác dụng nhưng cơn sốt vẫn không giảm.

Tụng cẩn thận giơ tay lên, dùng đầu ngón tay xoa xoa vùng da ở gáy cậu, ánh mắt tối sầm: Nóng quá, còn nóng hơn hôm qua, không thể tiếp tục như thế này được.

Sự đυ.ng chạm như có như không của Alpha khiến Chấp Lan rụt cổ một cái, cái miệng nhỏ nhắn hắt ra một luồng khí nóng: "Đừng... ngứa..."

“Đứng dậy, tôi đưa cậu về nhà,” Tụng nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào má nhóc con để đánh thức chú chim đang ngủ say.

Chấp Lan mơ mơ màng màng mở mắt ra, câu nói đầu tiên chính là: "Chú ơi, nửa tiếng hết rồi ạ?”

Tụng bất lực xoa xoa đỉnh đầu cậu: “Trời đều sáng rồi, đồ ngốc.”

Chấp Lan vẫn cứ một mặt mê man, cậu bò ra khỏi chăn ấm, chậm rãi mặc quần áo và giày, phản xạ hình cung quay vanh mặt trăng hai vòng mới quay trở lại bộ não nhỏ của cậu.

“Đêm qua cháu ngủ ở đây sao ạ?”

"Ngủ cùng với chú?!"

"Chú không... không có đưa cháu về phòng ngủ đó ạ?"

Tụng đem dây giày bị thắt lộn xộn của cậu mở ra rồi buộc thành nút gọn gàng, nghiêm túc trêu chọc cậu: “Nửa đêm có một con thú dữ xuất hiện, tôi phải cứu cậu trở về.”

“Câu nói dỗ con nít này, cháu mới không tin đâu,” Chấp Lan thấp giọng lẩm bẩm, đắc ý dán lên người Tụng, mặc dù bề ngoài chú trông rất hung dữ nhưng cuối cùng vẫn để cậu qua đêm ở phòng ngủ của mình.

Cái này gọi là gì ta? Đúng, miệng cứng lòng mềm.

Chấp Lan ôm lấy cánh tay của Tụng, dụi má vào cơ bắp săn chắc của hắn, cảm thán chú Tụng ngoại trừ lòng mềm thì chỗ nào cũng cứng hết.

"Mau đi rửa mặt đi, bây giờ tôi đưa cậu về viện nghiên cứu." Tụng ngồi xổm trước mặt Chấp Lan, giúp cậu chỉnh trang dây áo khoác, đồng thời đem mũ trùm trùm lên lại, để tránh khi ra ngoài bị gió thổi lạnh.

“Buổi tối về không được sao ạ?” Chấp Lan cuống lên.

Tụng nắm lấy cổ áo cậu, đẩy người vào phòng tắm: “Thuốc hạ sốt vô dụng rồi, trễ thêm chút nữa là nóng hỏng đầu luôn đấy. Cậu cho rằng mình còn có thể ngốc hơn được nữa à?”

Chấp Lan không tình không nguyện rửa mặt xong xuôi, Tụng vừa hay từ bên ngoài quay lại, quỳ xuống quay lưng về phía cậu nói: "Lên đi, tôi cõng cậu về."

Chấp Lan biết mình không thể trái ý, đành phải cẩn thận trèo lên lưng Tụng, tìm góc độ thoải mái để nằm xuống, Tụng ôm lấy chân cậu, dễ dàng cõng cậu trên lưng sải bước ra khỏi cửa.

Trên đường về, con vẹt nhỏ lại bắt đầu tụng kinh: "Chú ơi, lúc ngủ con có ngáy không ạ?”

“Con nói mà, sao có thể ngủ ấm áp như vậy, hóa ra hai người ngủ còn hiệu quả hơn chăn điện nữa.”

"Đợi đến mùa đông rồi, cháu có thể chuyển qua ngủ chung với chú được không ạ?”

Phải nói, Chấp Lan chính là một con vẹt nhỏ lo trước lo sau, nhanh như vậy đã tìm được cách sưởi ấm trong mùa đông cho mình rồi, Tụng nhịn không được đáy lòng sung sướиɠ, khóe môi khẽ cong, cố ý bắt lấy chân của cậu đảo tới đảo lui.

Chấp Lan bị dọa sợ ôm chặt cổ Alpha, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn hỏi: "Chú, cháu có nặng lắm không? Chú mệt chưa ạ?"

“Không mệt,” Tụng tăng tốc độ: “Đừng nói chuyện, ăn một họng gió sẽ làm cơn sốt nghiêm trọng hơn.”

“Gió cũng ăn được ạ?” Chấp Lan tò mò há to miệng, hướng gió cắn hai miếng, cái gì cũng không cắn được, thất vọng nằm xuống, nhỏ giọng nói: “Chỗ nào có gió lạnh ăn được chứ.”

“Chỉ là một cách nói mà thôi,” Tụng cảm thấy mình đã dùng hết kiên nhẫn hơn ba mươi năm của bản thân dành cho chú chim nhỏ này, trầm giọng nói “Đừng nghịch ngợm nữa, đội mũ lên đi.”

Chấp Lan vòng tay qua cổ Tụng, lắc lư theo bước chân của hắn, đột nhiên hôn lên má Tụng một cái, xúc cảm nhẹ nhàng như lông chim phớt qua, rất nhanh liền thu lại, cái gì cũng chưa từng xảy ra.

“Chú, chú đối với cháu thật tốt,” giọng nói trong trẻo theo gió thu bay đi không để lại dấu vết.

Tụng không trả lời, lại bước nhanh hơn: Có độc, nửa bên mặt này sắp không còn nữa rồi.

Thời điểm bọn họ đến tòa nhà chính của viện, tiến sĩ Dư tình cờ mới lên làm, ông cách một con đường phủ đầy lá rụng, liến mắt liền nhìn thấy mái tóc dài đặc trưng của Tụng.

“Tụng,” Tiến sĩ Dư chạy nhanh tới, nhận thấy trên lưng Tụng là Chấp Lan, con chim nhỏ lông xanh đội mũ trùm đầu, lộ ra phần má nhỏ đỏ bừng lạ thường, thoạt nhìn có gì đó không ổn.

"Chuyện gì vậy?" Tiến sĩ Yu lo lắng nâng mũ của Chấp Lan lên và đưa tay chạm vào trán cậu.

Lừa đứa con cưng quý giá của người ta về nhà làm việc nặng nhọc, còn làm cho đứa nhỏ bị bệnh, Tụng tự biết mình sai, lương tâm cắn rứt mà ho hai tiếng, thành thật giải thích tình hình với tiến sĩ Dư:

"Sốt bình thường, không có triệu chứng gì khác. Bắt đầu từ chiều hôm qua rồi. Tôi có cho em ấy uống thuốc hạ sốt nhưng sáng nay lại sốt trở lại.”

"Hôm qua đã bị ốm à? Cậu cũng không sớm đưa về đây, làm bậy!" Tiến sĩ Dư mở cửa phòng nghiên cứu, nhanh chóng dẫn hai người vào văn phòng.

Tiến sĩ Dư trên đường gọi hai cuộc điện thoại, thúc giục nhân viên y tế đến ngay, hầu hết các nhà nghiên cứu ở Viện Ba Châu đều sống trong ký túc xá trong viện, chưa tới mười phút, hai bác sĩ mặc áo khoác trắng đeo khẩu trang tiến đến bế Chấp Lan ra khỏi lưng Tụng.

Sau khi bác sĩ đưa Chấp Lan đi khám, Tụng vẫn ở trong phòng làm việc của Tiến sĩ Dư để cùng ông chờ kết quả: “Có lẽ chắc không sao đâu, hôm qua em ấy không có chỗ nào khó chịu.”

Tiến sĩ Dư vẫn còn tức giận, đi tới đi lui, thổi râu mép trừng mắt: “Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện thì thôi đi, đến cả cậu cũng vậy à? Phát sốt có nhiều loại, không phải không có triệu chứng nghĩa là không sao cả, nếu không chữa trị kịp thời, chuyện lớn xảy ra, Cậu nói ai là người sẽ chịu trách nhiệm đây hả?”

Tim Tụng nghe vậy run lên, nỗi bất an trong lòng hắn càng trở nên trầm trọng hơn, thái độ chân thành xin lỗi Tiến sĩ Dư: “Là tôi bất cẩn, thật sự xin lỗi.”

Tiến sĩ Dư thở dài, nhìn về hướng bác sĩ và Chấp Lan vừa rời đi, trầm giọng nói: "Sức khỏe của Chấp Lan không tốt. Báo cáo sức khỏe của Viện Hoa Hạ cho thấy các giá trị không mấy lạc quan."

“Tại sao?” Tụng nghi hoặc nói: “Với thực lực của Hoa Hạ, nuôi một con chim nhỏ hẳ không có vấn đề khó khăn gì mới phải.”

Tiến sĩ Dư lắc đầu: “Không phải vấn đề nuôi dưỡng, mà là do khuyết thiếu bẩm sinh.”

Đồng tử Tụng co rút mạnh, hắn nắm chặt tay vịn ghế, đầu ngón tay sắc nhọn xuyên qua bề mặt sơn, để lại một vết hằn nông.

Tiến sĩ Dư nheo mắt nhớ lại: “Theo hồ sơ của căn cứ, cha mẹ của Chấp Lan đã già lắm rồi, sớm đã qua tuổi sinh sản, nhưng vẫn phải đảm nhận nhiệm vụ nhân giống đời sau. Bọn họ hơn năm mươi tuổi mới sinh ra quả trứng này, lúc đó sức sống của quả trứng cực kỳ yếu ớt, Hoa Hạ bấy giờ gần như là dốc hết tất cả những gì mình có để cứu nó. Việc Tiểu Lan có thể thành công từ trong trứng chui ra đã là một kỳ tích rồi."

“Tại sao?” Tống cảm thấy mình bị Chấp Lan lây bệnh rồi, chỉ muốn hỏi thật nhiều, thật nhiều câu tại sao, hắn không hiểu tại sao con vẹt nhỏ của hắn lại bị xác định là yếu ớt như vậy.

"Trong số những loài có nguy cơ tuyệt chủng, dòng họ Tử Lam đứng đầu danh sách. Khi đó, thú nhân Tử Lam trưởng thành duy nhất trong thời kỳ sinh sản cũng chỉ có cha của Chấp Lan. Cậu ấy có thể sinh ra bao nhiêu đứa con, sẽ quyết định liệu loài này có thể tiếp tục tồn tại trên thế giới hay không."

Tiến sĩ Dư ánh mắt thâm trầm, nhìn chăm chú vào Tụng: “Cậu nên biết, giữa các loài khác nhau sẽ có sự cách ly sinh sản, cho dù cùng huyết thống, nếu may mắn sinh ra con cháu thì cũng khó xác định được huyết thống thuộc về loài nào. Mẹ của Chấp Lan là loài Bataan, vì vậy cho dù hai vợ chồng họ có tiếp tục sinh con cả đời thì xác suất sinh ra một con họ Tử Lam thuần chủng cũng không đến 5%.”

Tụng nói không nên lời, mặc dù sinh ra ở Viện nghiên cứu Ba Châu, nhưng lại bị trục xuất từ

rất sớm, nên không được tiếp xúc với những nội tình này, hắn không thể hiểu được những khó khăn mà thú nhân quý hiếm phải gánh chịu để sinh ra con cháu.

Tiến sĩ Dư ngồi lại vào bàn, lấy hồ sơ của Chấp Lan từ trong két ra, cẩn thận xem xét, trên mặt dần dần hiện lên một nụ cười hiền lành:

“Cha mẹ của Chấp Lan cũng coi như là khá may mắn, cũng rất vĩ đại. Trong hơn ba mươi năm nay, họ đã nhân giống ra hai con Tử Lam thuần chủng, nâng tổng số loài này từ 2 lên 4. Chấp Lan và anh trai của cậu ấy đều là báu vật của toàn thể nhân loại.”

Tống lặng lẽ tiêu hóa tin tức, đột nhiên phát hiện ra mấu chốt, trong lòng kinh ngạc: “Tiểu Lam cũng phải gánh chịu chuyện này sao?”

Tiến sĩ Dư ngẩng đầu lên, khẳng định nói: "Tất nhiên."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Cha Tụng: Lật bàn (ノ=Д=)ノ┻━┻Nằm mơ đi! Vợ tôi chỉ có thể đẻ trứng cho tôi thôi!

Tiến sĩ Dư: Tỉnh mộng đi, mấy người bị cách ly sinh sản!

Mọi người yên tâm, sẽ có phương pháp khoa học để giải quyết những vấn đề này, Tiểu Lam sẽ không theo bước cha mẹ, con chim nhỏ ngốc nghếch chỉ cần chuyên tâm được cha Tụng chiều chuộng là đủ rồi, trong kẹo không có thủy tinh, mọi người có thể ăn mà không cần lo lắng.