Chương 14: Tiếp xúc bất ngờ.

Edit + Beta: Vy Vy - Đại Mao Mao

Ý định ban đầu của Tụng là để cho Chấp Lan ngủ trưa hai tiếng để bù đắp cho trận mất ngủ tối qua, ngủ nhiều quá tối lại không ngủ được, lại rơi vào một vòng luẩn quẩn.

Vừa đến giờ, Tụng vào phòng gọi Chấp Lan dậy.

“Thức dậy đi,” Tụng vỗ nhẹ vào má cậu, lòng bàn tay chạm vào nơi mềm mại và nhẵn nhụi, nhưng nhiệt độ có chút hơi cao, Tụng thu tay lại, cẩn thận quan sát Chấp Lan vẫn nhắm mắt, phát hiện hai gò má của cậu đỏ bừng một cách bất thường, khá giống phản ứng phát sốt.

Tụng đem người thả lại trên giường, lấy nhiệt kế kẹp vào nách cậu, Chấp Lan ngơ ngác ậm ừ hai tiếng rồi co rúm người lại vì nhiệt kế lạnh.

Tụng kiên nhẫn đợi mười phút, lấy nhiệt kế ra kiểm tra thì thấy nhiệt độ là 37,3°C, gần sát mức nhiệt độ tối đa của cơ thể bình thường, cũng không coi là thật sự phát sốt.

"Tiểu Lan, tỉnh lại đi." Hắn lại vỗ nhẹ vào má Chấp Lan, lần này dùng lực mạnh hơn một chút, đầu Chấp Lan bị bàn tay to lớn của Alpha làm nghiêng đi, mơ mơ màng màng dụi mắt.

"Ba ba, đừng đánh con..." Chấp Lan hiển nhiên còn chưa tỉnh lại, cũng không biết đã mơ thấy cái gì kỳ quái, dùng giọng nói dính nị ngọt ngào của trẻ con gọi "Ba ba", Tụng cha ở bên giường run tay một cái, thiếu chút nữa đem nhiệt kế trong lòng bàn tay bẻ gãy.

Vài phút sau, Chấp Lan cuối cùng cũng tỉnh táo lại, chậm rãi bò dậy, nghi hoặc nhìn Tụng: "Chú ơi, mấy giờ rồi ạ?"

“Cậu có thấy khó chịu chỗ nào không?” Tụng hỏi một đằng trả lời một nẻo, hắn áp lòng bàn tay lên trán cậu, kiên nhẫn cảm nhận nhiệt độ cơ thể Chấp Lan.

"Không có, sao vậy ạ?" Chấp Lan từ trên giường bò xuống, , tay chân lanh lẹ mà gấp gọn chăn, sau đó nhảy nhót vòng tới đầu giường đem gối chỉnh lại cho ngay ngắn, thoạt nhìn rất có tinh thần, ửng hồng trên mặt cũng rút đi hơn nửa.

“Không có gì,” Tụng cau mày liếc nhìn nhiệt kế, cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, có lẽ chỉ là chăn quá dày, đứa nhỏ ngủ phát nóng nên má mởi đỏ bừng như vậy.

“Hôm nay còn việc gì cần cháu làm không ạ?” Chấp Lan vẫn đang suy nghĩ về công việc của mình, đi làm muộn đã khiến cậu cảm thấy áy náy bất an, nếu lại tiếp tục trốn việc thì thật là hết nói nổi.

Tụng lắc đầu, ném quần áo trên tủ đầu giường vào giỏ đựng đồ giặt, định mang vào phòng giặt đồ: “Đi ăn gì trước đi đã, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi tập thể dục, cơ thể yếu ớt như vậy, có con chim cái nào nguyện ý sinh trứng cho cậu?”

“Vốn dĩ có mà, nhưng mà bị chú cướp rồi…” Chấp Lan lẩm bẩm bằng giọng chỉ mình cậu mới nghe được, rồi đi đến phòng ăn tìm đồ ăn.

Tụng đã chuẩn bị sẵn bữa trưa cho cậu, đặt vào hộp giữ nhiệt, Chấp Lan nuốt khan, cẩn thận mở hộp cơm ra. Đó là món chay đặc biệt của chú Tụng “Thịt viên chiên”, đậu phụ được nghiền và vo thành từng viên, chiên trong dầu thường cho đến khi vàng ruộm, mặt ngoài phủ một lớp hạt óc chó băm nhỏ và vừng đen, thơm lừng, hấp dẫn.

Chấp Lan không ngờ chú Tống lại chuẩn bị cho mình bữa ăn chu đáo như vậy, không khỏi cảm động đến nước mắt lưng tròng, nhanh chóng chén hết bát thịt viên, thêm rau củ, trái cây và sữa đi kèm, làm cho con vẹt nhỏ no đến chín phần, thoái mái ợ một tiếng.

Ăn xong, Chấp Lan nghỉ ngơi một lát, nhân cơ hội chải lông và xúc phân cho Đản Đinh, vừa mới ném phân mèo vào thùng rác bên ngoài, liền bị Tụng xách gáy kéo vào phòng tập thể hình.

“Bắt đầu từ hôm nay cậu sẽ tập thể dục với tôi.” Tụng cởϊ áσ sơ mi, lộ ra bộ đồ thể thao màu đen.

Thân hình của Tụng gầy nhưng rắn chắc, các cơ bắp trên tay và ngực cân đối khiến chiếc áo của hắn bị căng ra thành một vòng cung, phối hợp với mái tóc dài ngổn ngang, trông rất hoang dã và phóng túng, nếu đeo thêm dây xích vàng là có thể thành tên thu phí bảo kê trên đường phố rồi.

Chấp Lan hiển nhiên bị bộ dáng này của hắn dọa dẫm, cũng cởϊ áσ sơ mi, lộ ra chiếc áo ba lỗ trắng bó sát, Tụng quay lại nhìn cậu, có chút ghét bỏ nhận xét:

"Bạch trảm kê."

Chấp Lan co quắp che lấy l*иg ngực gầy gò của mình, cánh tay giống như sợi mì spaghetti không dày bằng cổ tay Tụng, làn da lộ ra trắng đến mức phát sáng, cộng với mái tóc xanh bồng bềnh, trông giống như một cây nấm có mũ màu xanh và toàn thân màu trắng——Tục xưng icon “khó chịu muốn khóc”*

**Nguyên raw: 蓝瘦香菇 - nhìn qua có vẻ như không có ý nghĩa gì, nhưng đây lại là cách nói trại đi của cụm từ "难受想哭".

蓝瘦香菇/Lán shòu xiānggū/

=> 难受想哭/Nánshòu xiǎng kū/

Cậu bĩu môi, nhỏ giọng phản đối: “Không nên tùy tiện đặt tên món ăn như vậy, rất đáng sợ.”

Tụng nhếch khóe môi dọa cậu: “Lỡ ngày nào đó có thiên tai, vừa hay đem cậu làm lương thực khẩn cấp.”

Chấp Lan hoảng rồi, nhanh chóng chọn quả tạ nhẹ nhất, giả vờ nhấc nó lên hai lần, trợn mắt nói: "Không, không được đâu, thịt vẹt có vị chua, chắc chắn không hợp khẩu vị của chú đâu."

"Ồ?" Tụng trải tấm thảm tập yoga ra, dự định thực hiện vài động tác khởi động cơ bản để giãn cơ trước, "Tôi không kén ăn, có thịt là được."

“Vậy cháu không tập nữa.” Chấp Lan hiếm khi bộc lộ tính khí, ném quả tạ sang một bên, nói với thái độ lành làm gáo vỡ làm muôi*: “Thịt ít cấn răng, cứ như vậy đi.”

*Lành làm gáo lỡ làm muôi: tận dụng những thứ tưởng như bỏ đi để không dùng vào việc này thì dùng vào việc khác; nghĩa bóng (thường dùng) là không sợ đυ.ng chạm, không sợ hỏng việc, sẵn sàng chấp nhận mọi tình huống, kể cả sự đổ vỡ.

“Ha, vậy cậu thử xem xem,” Tụng lần đầu tiên mỉm cười với Chấp Lan, nhưng lại mang theo một tia uy hϊếp hàm xúc, thanh tuyến trầm thấp khiến cho Chấp Lan run lập cập.

Tụng nửa quỳ trên thảm tập yoga, hai tay cầm con lăn, duỗi người về phía trước rồi tiếp tục cong người về phía sau, trong chu trình này, đôi tay cường tráng gánh trọng lượng của toàn bộ cơ thể, các đường cơ nổi lên căng cứng, chứa đựng một cảm giác tràn đầy sức mạnh.

Sau khi hắn thực hiện xong ba hiệp động tác, trên da đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, làn da màu mật ong óng ả và ẩm ướt, có thể so với đồ tráng men tinh xảo, áo ba lỗ bó sát bó lấy l*иg ngực càng lộ ra đường nét, mơ hồ có thể nhìn thấy đường viền cơ bụng như sô cô la được xếp ngay ngắn thẳng tắp.

Chấp Lan chết lặng, vì cả hai đều là nam giới, hình dáng cơ thể và hormone của chú Tụng đã đè bẹp cậu mấy con phố, loại chênh lệch quá lớn này khiến Chấp Lan sinh ra một số động lực khó giải thích được, cậu lại nắm lấy quả tạ và bắt đầu nghiên cứu một cách nghiêm túc.

“Không phải không muốn tập à?” Tụng vẫn giữ tư thế plank, ánh mắt sắc bén và nghiêm túc.

Chấp Lan giơ quả tạ nặng 5 kg lên, nặng nề thở hổn hển: "Thêm thịt cũng không phải để cho chú ăn đâu, cháu muốn rèn luyện năng lực tự vệ.”

"Được rồi, rất mong chờ ngày cậu có thể ngang sức với tôi."

Tụng dứt khoát đứng dậy, cầm lấy khăn lau mồ hôi, khởi động nóng người xong, hắn vẫy vẫy tay để thả lỏng cơ bắp, ngồi vào thiết bị thể dục ở bên cạnh, bắt đầu chinh phục thanh tạ cố định 50 kg.

Chấp Lan bị tư thế nằm đẩy của Tụng thu hút, liền ngồi xổm sang một bên nghiêm túc nhìn chằm chằm vào gò má người đàn ông, đếm nhịp đập theo tần số hơi thở của anh ấy.

“Chú ơi, nó sẽ không rơi ra chứ ạ?”

"Chờ cháu phân hóa xong, cháu có thể nâng cái này lên không?"

"Xà đơn bên cạnh dùng để làm gì vậy ạ? Chú có thể dạy cháu cách nâng không?”

Sự thật đã chứng minh, việc có một con vẹt nói nhiều ở bên cạnh khi tập thể hình, thực sự không phải là chuyện tốt gì, Tụng nín thở huy động sức mạnh cốt lõi của mình, nhưng chưa đầy năm phút, hắn liền bị âm thanh líu lo kia làm cho xì hơi.

Tụng từ máy Smith ngồi dậy, cau mày trầm giọng giáo huấn nhóc con: “Đem sức nói chuyện của cậu dùng cho tập luyện đi, đừng ở chỗ này quấy rối.”

Chấp Lan đã quen với việc bị hắn hung dữ, cũng đã nắm chắc bí kíp làm nũng, cậu lấy hết can đảm vòng tay qua chiếc cổ đẫm mồ hôi của Tụng, cạ cạ má vào mái tóc dài bên tai hắn, nhẹ nhàng nói: “Phải biết kết hợp tập luyện với nghỉ ngơi, cháu muốn chơi xà đơn đó, chú dạy cháu nha.”

Tụng cảm thấy mình đang ảo giác, mùi anh đào trên người nhóc con càng ngày càng đậm, khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, hắn có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thơm của Chấp Lan, như là đang tỏa ra từ làn da vậy, sau khi vận động nóng đổ mồ hôi liền bốc hơi vào không khí.

Nó giống như một quả anh đào sắp chín, sờ vào thì ngòn ngọt, nhưng cũng ẩn chứa vị chua nho nhỏ, không khiến người chán ghét, mà giống như chồng chất nhiều tầng vị giác, giống như vị chát và hậu vị ngọt ngào của rượu vang đỏ, tạo nên hương vị đầu và dư vị độc đáo của Chấp Lan.

Tụng đang tập trung suy nghĩ về các loại hành vi bất bình thường của nhóc con, chưa kịp đưa ra kết luận, Chấp Lan đã lên tiếng trước: "Chú ơi, chú tập thể hình đều phải xức nước hoa sao ạ?”

Tụng phớt lờ cậu, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Chấp Lan cử động chóp mũi, men theo vành tai của hắn ngửi ngửi, cho đến khi ngửi được sau gáy của Alpha, làn da được mái tóc dài che phủ, vẫn tản ra hơi ấm nồng nàn, cùng với mùi hoa nộng nặc, bị Chấp Lan hít vào trong phổi.

Chấp Lan liều lĩnh cúi đầu, chóp mũi vô tình chạm vào làn da dưới khe hở giữa mái tóc dài của Alpha, thành thành thật thật mà chạm một cái, xoa xoa mồ hôi trên mũi, cậu giống như bị bỏng, đột nhiên co rúm lại, thở gấp nói:

“Mùi thơm quá, làm cháu choáng váng.”

Tụng sững sờ trong giây lát, tuyến thể mẫn cảm nhất không phòng bị bị người khác chạm vào, khơi lên sự run rẩy sân tận linh hồn, đây là bản năng sinh học, bởi vì tuyến thể tương đương như trái tim thứ hai.

Vừa mong manh vừa nhạy cảm, đồng thời cũng cực kỳ quan trọng, chi phối huyết mạch của các loài.

Tuyến thể của Alpha và Omega khác nhau, trong quá trình đánh dấu, Omega là đối tượng tiếp nhận, tuyến thể của họ sẽ bị răng nanh của Alpha đâm thủng và tiếp nhận tín tức tố, vì vậy Omega bẩm sinh đã quen với việc bạn tình chạm vào sau gáy mình.

Alpha thì hoàn toàn ngược lại, các tuyến thể của họ không cần thực hiện bất kỳ chức năng tiếp xúc nào trong quá trình sinh sản, chỉ những kẻ yếu đuối bại trận trong tranh đấu mới bị kẻ địch cắn vào tử huyệt sau gáy như là một dấu hiệu sỉ nhục. .

Ngoại trừ một số ít loài dị tính có quan hệ AA ra thì không có Alpha nào cho phép người khác chạm vào tuyến thể của họ.

Vì vậy, hành vi liều lĩnh vừa rồi của Chấp Lan tương đương với việc cào mạnh vào sinh mạng Alpha, Tụng suýt chút nữa vì phản ứng căng thẳng mà tát bay cậu ra.

Sắc mặt của Tụng nhanh chóng tối sầm: Viện Hoa Hạ không có dạy giáo dục giới tính cho nhóc con này à?

Đứa nhỏ khờ này thậm chí còn không biết tuyến thể nằm ở đâu, lại còn dám tùy tiện chạm vào tuyến thể của Alpha, tìm chết cũng không biết tìm cách chết nào cho tử tế.

Tụng dùng hết ý chí của bản thân, mới miễn cưỡng chống lại kích động muốn dùng tay xé nát chim nhỏ này ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây không phải là nước hoa, mà là tín tức tố của tôi, cậu vừa chạm vào tuyến thể của tôi."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Lan: Hừ, chạm vào cũng sẽ không có thai (nhỏ giọng phản khảng)