Chương 13: Chia sẻ phòng ngủ.

Edit + Beta: Vy Vy - Đại Mao Mao

Khi Chấp Lan đẩy cửa trang viên Vu Nguyệt ra, cách thời gian “Đi làm” mười giờ của cậu đã qua nửa tiếng, hôm nay cậu đi làm muộn

Mặt trời còn chưa lên mọc đỉnh, ánh nắng xuyên qua hàng rào cửa sắt phía sau Chấp Lan chiếu vào sân vườn, cái bóng thẳng đứng tình cờ rơi xuống bên cạnh cậu, giống như một cái l*иg, khốn trụ Tiểu Lam Mao đáng thương

Cảnh tượng này cùng tâm cảnh của Chấp Lan ăn khớp đến bất ngờ, bởi vì ông chủ đang đứng trên con đường đá cách đó không xa nhìn cậu với vẻ mặt khó coi.

Lần đầu tiên cậu đến muộn, còn bị ông chủ bắt tại chỗ, nhìn tư thế này có vẻ sẽ không bỏ qua cho cậu, Chấp Lan chóp mũi đau xót, cậu muốn hát tặng cho bản thân một bài hát: Nước mắt sau song sắt.

"Chú... Xin lỗi, sáng nay cháu có việc phải làm ở viện nên đã đến muộn." Chấp Lan chạy đến chỗ hắn, cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi.

Tụng nuốt lửa giận cả một đêm cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết, nhãi con đầu tiên là về sớm, tiếp đến lại đến muộn, hoàn toàn không coi hắn ra gì.

Hắn vốn dĩ muốn nghiêm khắc răn dạy cậu vài câu, nhưng nhóc con này lại có thái độ nhận lỗi không tệ, giọng điệu khi gọi hắn là chú cũng không tệ, lập tức xoa dịu một nửa cơn giận của hắn.

Tiểu Lam Mao hình như rất sợ hắn, bộ dáng run rẩy co rút có chút đáng thương, Tụng bắt đầu nghĩ lại, thái độ của hắn với cậu có phải quá nghiêm khắc rồi không.

“Ngẩng đầu lên, Alpha không cần phải cúi đầu trước bất kỳ ai,” Tụng tự cho là thái độ thân thiện đáp lại cậu, nhưng thực ra giọng nói trầm thấp vô hình chung lại tạo nên áp lực khó giải thích.

Đôi vai gầy của Chấp Lan run lên, cậu ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, viền mắt vốn trắng nõn lại hiện lên bầm đen nhàn nhạt, giống như một con mèo con vừa mới lăn lộn trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ dính chút bụi nhẹ, khiến người ta không nhịn được muốn giúp cậu lau mặt.

Tụng mới vừa đưa tay ra, Chấp Lan theo phản xạ rụt người lại, nhưng tay còn lại của Tụng đã đỡ sau gáy cậu.

Móng vuốt sắc bén của chim săn mồi có thể dễ dàng tóm lấy con mồi nhỏ yếu, toàn bộ đầu của Chấp Lan không thể cử động, vô thức phát ra âm thanh như tiếng nghẹn ngào, như là đang cầu xin sự thương xót.

Đầu ngón tay ấm áp chạm vào mí mắt dưới của Chấp Lan, Tụng cố gắng dùng lực nhẹ nhàng xoa hai lần, nhưng vẫn không lau sạch được vết xám, vì thế nhíu mày chất vấn: “Buổi tối không ngủ cho sớm, còn làm gì?”

Chấp Lan cảm thấy đầu ngón tay Tụng càng ngày càng nóng, đốt cháy đến mí mắt của mình, run giọng nói: “Có.. có ngủ mà… chắc là cháu và Panda ở gần quá, nên bị anh ấy lây bệnh đó.”

Tụng bị cậu chọc tức đến bật cười, nhẹ nhàng túm lấy tóc sau đầu Chấp Lan, kéo cậu vào nhà: “Lần sau nhớ tìm lý do chính đáng chút đi, đừng ngu si đến mức tôi đều không đành lòng vạch trần cậu.”

“Thật mà…” Chấp Lan thấp giọng phản đối: “Panda nói thâm mắt có thể bị lây nhiễm.”

"Im miệng, không nói không ai bảo cậu câm đâu.”

Tụng một đường xách Chấp Lan về phòng ngủ của mình, ấn cậu ngồi xuống mép giường, xoay người lục trong tủ tìm kiếm một hồi, đem thẻ ngân hàng và điện thoại di động mới đưa cho cậu, hiếm thấy nói một đoạn dài:

"Chỗ này của tôi không có chấm công, nhưng cậu phải có ý thức tuân thủ nội quy, không được đi muộn về sớm, gặp phải trường hợp khẩn cấp có thể báo trước, đây là điện thoại di động cậu muốn mua, số của tôi được lưu trong đó, có việc thì báo cho tôi hay, nhắn tin hoặc gọi điện để nói.”

"Cảm ơn chú," Chấp Lan cẩn thận cầm lấy điện thoại, nhưng không giấu được sự hưng phấn bên trong mắt, trước khi thử chiếc điện thoại mới, cậu từ trong túi áo len móc ra một chiếc túi đóng gói nhỏ và đưa cho Tụng:

"Cái này là cho chú ạ."

"Cái gì?" Tụng có chút bối rối, lấy cái túi rồi liếc nhìn một cái, mặt trên giấy nhôm trống trơn, khi lắc sẽ phát ra tiếng sàn sạt, giống như một loại đồ uống dạng hạt đóng gói riêng lẻ nào đó.

Chấp Lan ửng hồng hai má, bày ra biểu tình cầu được khen ngợi: “Là trà tim sen, có tác dụng thanh hỏa, bổ gan. Chú, chú uống một chút thử xem.”

Đuôi lông mày Tụng run lên: “Cậu cảm thấy tôi nóng trong người?”

Chấp Lan nghe thành lý do thoái thác, nghiêm túc nói: “Panda nói hay nóng nảy, hay tức giận là biểu hiện của gan không tốt, cần phải thanh hỏa.”

Tụng muốn giận lại muốn cười, nhóc con bề ngoài thì ngoan ngoãn, lén lút chê bai tính khí của mình không tốt, lại còn không dám quang minh chính đại nói ra.

Tụng bóp lấy má thịt của Chấp Lan kéo kéo, trầm giọng nói: “Nếu cậu thông minh hơn một chút thì tôi cũng không cần nổi giận mỗi ngày rồi.”

Miệng chú vẹt nhỏ lông xanh bị kéo lệch, còn không quên ú ớ vẫn hát một giai điệu dân gian: “Không được bực, Không được bực, tức giận vì những chuyện nhỏ nhặt, quay đầu nghĩ lại chẳng đáng là bao, người khác bực nhưng tôi không bực, bực chỉ tổ thêm bệnh không ai hiểu.”

Tụng bị con vẹt ồn ào luyên thuyên này triệt để chọc cười, cảm động cậu đã dụng tâm chuẩn bị Trà Tâm Sen cho mình, cũng không có ý định tính toán đến những lỗi lầm nhỏ nhặt của tên nhóc này nữa.

"Chuyện đó nói sau. Cậu đi ngủ trước đi. Quầng thâm mắt khó coi chết đi được.”

Tụng ngồi xổm trước mặt Chấp Lan, duỗi duỗi thẳng mái tóc xanh mềm mại của cậu, cảm thấy tóc của đứa trẻ này quá dài, giống như một cây nấm nhỏ, dự định sẽ dành chút thời gian để cắt tóc cho cậu, lại kéo hai dây đai trên chiếc mũ len ra rồi chỉnh cho nó bằng nhau.

Theo Tụng, chơi đùa với vẹt nhỏ Tiểu Lan này là một hoạt động giảm stress rất hiệu quả, hiệu quả hơn bất kỳ loại trà nào.

"Chú, cháu có thể thử điện thoại mới trước được không?" Chấp Lan mắt tràn đầy mong đợi.

“Miễn bàn.” Tụng lấy tay mò xuống bắp chân của Chấp Lan, cởi giày cho cậu, đem nhóc con nhét vào chăn rồi nói: “Ngủ đi, hai tiếng nữa tôi sẽ gọi cậu.”

Tụng xoay người rời đi, giúp cậu đóng cửa lại, phòng ngủ lập tức trở nên tối đen, Chấp Lan nghe lời mà nhắm mắt lại, chóp mũi chạm vào chăn, ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, chính là loại nước hoa mà chú Tụng thường dùng, có mùi giống như là hương hoa nhưng không cách nào biết được cụ thể là loại hoa nào.

Tiểu Lam Mao không biết đây là mùi tín tức tố của Alpha, chỉ cảm thấy thật dễ chịu, vì vậy vùi cả mặt vào chăn tham lam hít hà mùi thơm thấm vào tận ruột gan.

Mười lăm phút sau, Chấp Lan cảm thấy sau gáy có chút nong nóng, giống như có một trái tim nhỏ đang mọc ở sau gáy, cách làn da mỏng manh không ngừng nhảy lên, cảm giác không quá mạnh nên cậu không để trong lòng, tiếp tục ru ngủ bản thân chìm vào mộng đẹp.

Một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, Chấp Lan vẫn đang ca tụng ân đức của chú Tụng, trong mắt loài chim, phòng ngủ chẳng khác nào một tổ chim được xây dựng tỉ mỉ, chỉ được chia sẻ cho phối ngẫu của mình và đàn con.

Chú Tụng đã dẫn cậu vào phòng ngủ hai lần, thậm chí còn sẵn sàng để cậu ngủ trên giường mình, điều này chứng tỏ đối phương coi cậu là một người gần gũi và đáng tin.

Con chim cái xinh đẹp đó dường như không có đãi ngộ như này, Chấp Lan cảm thấy cực kỳ vinh hạnh vì điều này, thậm chí còn thầm nghĩ:

Liệu chú Tụng có phải coi mình thành...chim con của chú ấy không?

Chấp Lan đột nhiên tỉnh táo lại, hai má trong nháy mắt hồng hồng, có chút không ngủ được.

Cậu ‘ve sầu lột xác’ trong một phòng thí nghiệm Hoa Hạ, khả năng phản ứng của loài chim khiến cậu xem nhà nghiên cứu Lâm Mậu, người mà mình nhìn thấy đầu tiên sau khi sinh ra, như người thân. Về phần cha mẹ ruột và anh trai của cậu, bọn họ ở Viện nghiên cứu khác châu lục với mình, 3 - 5 năm mới có cuộc gặp mặt chớp nhoáng, quan hệ thân nhân của bọn họ không thể nói là quá đạm bạc, cũng không phải rất thân thiết.

Nhà nghiên cứu Lâm Mậu tuổi tác đã lớn, chỉ có thể coi là ông nội của mình, trong lòng Chấp Lan luôn thiếu vắng vai trò của người cha, cậu chỉ gặp cha ruột tổng cộng có bốn lần, trong giai đoạn trưởng thành chưa bao giờ hưởng thụ qua cảm giác được cha bầu bạn, nên luôn có một khát vọng mãnh liệt về tình phụ tử.

Chú Tụng mạnh mẽ, có năng lực, có tính cách thâm trầm và nghiêm khắc của cha, biết tức giận, biết dạy cho mình nhiều nguyên tắc sinh tồn, lại từ những điều nhỏ nhặt thể hiện sự bao dung từ ái vô bờ bến...

Nghĩ tới đây, Chấp Lan vùi mặt vào chăn, không khỏi cười rộ lên:

Chú Tụng quả thật giống như một người cha.

Không muốn làʍ t̠ìиɦ địch nữa, mình muốn làm nhóc con của chú ấy.

Thiếu ngủ cuối cùng cũng bắt đầu chống trả, Chấp Lan ngáp một cái, mang theo ý nghĩ ấm áp này từ từ chìm vào giấc ngủ, cho đến khi rơi vào mộng, cậu cũng không nghĩ ra mấu chốt: Đối tượng có thể chia sẽ tổ, ngoại trừ vợ chồng và con cái, còn có một loại khả năng khác - vật nuôi trong nhà.

Tụng ở bên ngoài bận bịu một trận, đoán rằng Lam Điểu Nhỏ mình nuôi chắc đã ngủ rồi nên lặng lẽ đi về phòng ngủ. Hắn vừa mới làm việc ra mồ hôi nhễ nhãi, toàn thân dinh dính, chỉ muốn đi tắm cho mát mẽ, rồi thay một bộ quần áo khô thoáng khác.

Tụng tiến lại gần giường quan sát nhóc con đang ngủ say, thấy chỉ lộ ra cái đỉnh đầu xanh lam, miệng và mũi đều vùi vào trong chăn, Tụng hơi nhướng mày, nhẹ nhàng vén mép chăn lên, để lộ ra cái miệng nho nhỏ khẽ nhếch của Chấp Lan.

Alpha cấp cao sau khi vận động tỏa ra tín tức tố cực kỳ nồng nặc, mùi pheromone của Tụng cũng vì vậy mà càng rõ ràng hơn, nó có tên là Triumphator*, một loại hoa Lily xạ hương, nổi tiếng thế giới với mùi hương gợi cảm và quyến rũ.

Chấp Lan, một đứa trẻ ‘già đầu’ nhưng chưa phân hóa, hoàn toàn không cảm nhận được sức hấp dẫn của mùi hương này, vẫn thường lầm tưởng rằng chú Tụng đang xịt một loại nước hoa mát phô trương nào đó, Tụng cũng lười giải thích với cậu.

Chấp Lan trong giấc ngủ ngửi thấy hương thơm quen thuộc, chóp mũi hồng động động vài cái, toét miệng cười ngu ngơ. Trong tiềm thức, niềm tin và ỷ lại của cậu đối với Tụng đã vượt xa nỗi sợ hãi trong lòng, mùi hương của Tụng đối với cậu mà nói là một sự động viên, khiến những giấc mơ của cậu càng thêm ngọt ngào hơn.

“Ngủ có một giấc mà cũng có thể ngủ ngốc nghếch như vậy,” Tụng ghét bỏ liếc cậu một cái, đứng thẳng dậy, cởi chiếc áo đẫm mồ hôi của hắn, tiện tay ném lên tủ cạnh đầu giường ngủ, xoay người đi vào phòng tắm tắm.

Quần áo ướt đẫm mồ hôi của Alpha tỏa ra mùi pheromone nồng nặc, chóp mũi Chấp Lan vẫn luôn men theo nguồn gốc của mùi hương, cuối cùng cả khuôn mặt gần như kề sát tới bàn cạnh giường ngủ.

Trong giấc mơ, Tiểu Lam Mao khẽ cau mày, đưa tay gãi gãi cổ, như thể bị mùi hương đó kí©h thí©ɧ rồi gây ra một loại phản ứng gì đó, mạch đập sau gáy càng lúc càng rõ, nhiệt độ cơ thể tăng cao làm tăng tốc độc lưu thông máu cục bộ, da trở nên nóng và ngứa.

Chấp Lan ngủ không quá an ổn, lúc Tụng ra khỏi phòng tắm, nhóc con đã đem chăn đạp rớt xuống một nữa, toàn bộ phần thân trên nghiêng về mép giường, người sắp rớt xuống, Tụng vội vàng bế cậu lên đặt trở về giữa giường.

Chấp Lan theo bản năng ôm lấy cổ Tụng, khuôn mặt mềm mại của cậu dán vào cái cổ ấm áp của Alpha, Tụng cố ý lắc lắc cậu vài cái, Tiểu Lam Mao lập tức rầm rì vài tiếng khe khẽ.

Chấp Lan ngủ đến nóng hừng hực, khoảng cách quá gần khiến Tụng có thể ngửi được rõ ràng mùi thơm trên người nhóc con, vẫn là mùi anh đào, nhưng tựa hồ nồng hơn rất nhiều, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cho rằng sáng nay Chấp Lan đã ăn quá nhiều quả anh đào cho nên bị nhiễm mùi thức ăn.

Tụng kéo tay cậu từ trên cổ mình xuống, nhét cậu vào trong chăn, ngồi ở mép giường nhìn Tiểu Lam Mao lại ngủ say rồi mới quay người đi ra ngoài.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Thời kỳ phân hóa của Tiểu Lan sắp bắt đầu, và Alpha bé nhỏ của chúng ta sẽ bị hàng loạt hành vi cà rỡn của chú Tụng nuôi sai lệch! Một khi đã đặt chân lên con đường Omega không còn lối quay về.