Chương 11: Tai nạn tìm phối ngẫu.

Edit + Beta: Vy Vy - Đại Mao Mao

Đêm đó, Chấp Lan mất ngủ.

Nhân viên ‘chăn nuôi’ Tiểu Đậu chuẩn xác cảm ứng được sự bất thường của cậu: một đứa ngốc không tim không phổi cũng sẽ mất ngủ à? Tiểu Đậu ngàn lần không hiểu nổi.

Chấp Lan ở trên giường lăn qua lộn lại, Tiểu Đậu đến nhìn cậu ba lần, sữa óc chó, mật ong long nhãn, mặt nạ mắt hoa oải hương, các cách hỗ trợ giấc ngủ đều đã thử hết nhưng vẫn không có tác dụng.

Tiểu Đậu thành thật ở lại bên cạnh cậu, kiên nhẫn vỗ vỗ lưng dỗ dành Chấp Lan: "Sao không ngủ được? Trong lòng có chuyện gì à?"

Chấp Lan vùi đầu vào chăn, im lìm không lên tiếng.

Tiểu Đậu đã sớm nắm vững thủ đoạn dỗ dành con nít, vì vậy bèn dùng phương thức khác: “Không ngủ sẽ không cao lên được đâu, bí đao lùn sẽ không lấy được vợ, vậy thì sẽ không ai đẻ trứng cho em rồi.”

Những lời này vừa ra khỏi miệng, Chấp Lan cuối cùng cũng coi như có phản ứng, cậu xốc lên một gốc nhỏ chăn, lộ ra một đôi mắt to tròn ươn ướt, buồn bực nói: "Tiểu Đậu, cái kia... vụиɠ ŧяộʍ có nghĩa là gì vậy ạ? Anh có biết không?”

"Khụ... khụ..." Tiểu Đậu Đậu sặc nửa ngày thở không nổi, thật sự không hiểu là vị trưởng bối không đáng tin nào lại dạy cho Tiểu Lam Mao loại từ ngữ tục tĩu này.

Tiểu Đậu điều hòa hơi thở, nhẹ nhàng vuốt ve trán Chấp Lan: “Từ này không được hay cho lắm, em hiện tại không cần biết ý tứ của nó làm gì.”

“Dạ.” Chấp Lan lại chui vào trong chăn, không lên tiếng.

Tiểu Đậu có lý do nghi ngờ cậu đã được anh em Rùa cạn ở học viện Ba Châu dạy kỹ thuật thu mình đại pháp, bất đắc dĩ nói: “Nếu em thật sự không ngủ được, anh có thể nói chuyện với em một lát.”

Chấp Lan suy nghĩ một chút, lần thứ hai thò đầu ra: "Tiểu Đậu, ví dụ như hai người là vợ chồng, một người phát hiện người kia vụиɠ ŧяộʍ thì sẽ như nào ạ?"

Tiểu Đậu càng nghe càng hoảng sợ: “Lúc em tới Vụ Nguyệt giúp đỡ, ông chủ Tụng có cho em xem bộ phim truyền hình đạo đức gia đình nào à?”

“A?” Chấp Lan suy nghĩ một chút, cũng không có ý định nói ra sự thật, vì vậy ý tứ hàm hồ nói: “Hình... hình như có xem qua.”

Tiểu Đậu tức giận phàn nàn: “Ngày mai anh sẽ đi nói chuyện với chú ấy. Thứ như vậy làm sao có thể cho em xem được? Thật không đáng tin.”

Chấp Lan biết hỏi Tiểu Đậu sẽ không có kết quả gì, trong lòng có chút buồn bực, đành thành thật nhắm mắt giả bộ ngủ.

Tiểu Đậu nhẹ nhàng vỗ lưng Chấp Lan, ngâm nga những âm tiết đơn giản để ru cậu ngủ, Chấp Lan cố gắng hít thở chầm chậm, mí mắt thả lỏng, giả bộ một chút liền thật sự ngủ mất.

Tiểu Đậu thở dài, giúp cậu tém lại góc chăn, đứng dậy lên lầu đánh một giấc, dự định chờ khi trời sáng sẽ gọi điện thoại tới Viện Hoa Hạ để nói chuyện với ông Mậu về vấn đề giáo dục trưởng thành.

Tiểu Lan Mao như trang giấy trắng, đã bị người vô tình vẽ ra những nét vẽ lung ta lung tung, anh phải tìm cách khắc phục.

Chấp Lan ba giờ sáng mới an giấc, đến sáng hôm sau bị đồng hồ báo thức đánh thức, trên mặt đã xuất hiện hai quầng thâm to lớn, nếu cậu và Panda đứng cùng nhau sợ là sẽ không khác gì hai anh em ruột thịt.

Tắm rửa xong, Chấp Lan uể oải đi đến tòa nhà chính của Viện nghiên cứu, Tiến sĩ Dư gặp cậu ở cổng, liếc mắt là đã nhận ra sự bất thường của Chấp Lan, ân cần hỏi: “Tối qua cậu không có nghỉ ngơi tốt sao?”

Chấp Lan có chút hổ thẹn mà gật gật đầu: “Dạ, cháu xin lỗi, sẽ không ảnh hưởng tới buổi kiểm tra ngày hôm nay chứ ạ?”

Tiến sĩ Dư mỉm cười ân cần: "Không sao đâu. Hôm nay không có hạng mục kiểm tra nào cả. Phối ngẫu tương lai của cháu mới quay lại Viện ngày hôm qua. Bác dự định sắp xếp cho hai người gặp nhau trước."

Đôi mắt của Chấp Lan đột nhiên mở to: Chim mẹ! Chim mẹ có thể đẻ trứng cho mình đã trở lại!

Kinh ngạc qua đi, Chấp Lan đột nhiên cảm thấy có chút bất an, sau khi nhìn thấy một Alpha chất lượng cao như chú Tụng, lại nhìn lại chính mình: một trái bí đao thấp chủm, chân tay yếu ớt, không biết kiếm tiền, lại còn có một khoản nợ lớn, chỉ có thể dựa vào việc làm công ăn lương để trả nợ, ngoại trừ huyết mạch tương đối trân quý giá ra, có thể nói là vô dụng.

Chỉ như vậy liền đi xem mắt rồi, có triển vọng nào không?

Tiểu Lam Mao không có tiền đồ chưa lâm trận đã muốn rút lui.

"Hôm nay... nhất định phải gặp mặt sao ạ?" Chấp Lan yếu ớt nói.

"Đúng vậy, đã thu xếp xong rồi, bây giờ chúng ta đi tìm cô ấy thôi." Tiến sĩ Dư vỗ vai cậu, dẫn người vào tòa nhà chính.

Tầng thượng trong tòa nhà chính của viện có một không gian rộng rãi, bày bàn ghế và các loại hoa, cây xanh, là nơi để các nhà nghiên cứu thư giãn, cũng là nơi Tiến sĩ Dư sắp xếp một buổi hẹn hò cho họ. .

Tiến sĩ Dư đẩy cánh cửa kính của ban công trên sân thượng ra, Mễ Liên Na đã đợi sẵn ở bàn, cô đang khuấy một tách cà phê, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn về phía cửa.

Nghe tin hôm nay mình phải đi xem mắt, Mễ Liên Na đã cố tình thay đổi phong cách trang điểm của mình thành một người phụ nữ đàng hoàng, mái tóc xoăn sắc màu tươi được buộc thành đuôi ngựa, dùng một chiếc khăn cột đầu màu trắng quấn lại, một chiếc váy dài màu vàng nhạt trang nhã và thanh lịch kết hợp với một đôi giày bệt màu trắng, thoạt nhìn như một cô thiếu nữ nông thôn.

Tuy nhiên, Chấp Lan vừa nhìn đã nhận ra cô, như bị sét đánh sững người tại chỗ.

Tiến sĩ Dư ở phía sau Chấp Lan vẫy tay, mỉm cười giới thiệu: "Tiểu Lan, nhanh đến đây, đây là Mễ Liên Na, một thú nhân thuộc họ Mitchell, cấp A quý hiếm và là cô gái xinh đẹp nhất trong Viện của chúng ta."

Mễ Liên Na nhìn về hướng ánh mắt của Tiến sĩ Dư, cuối cùng cũng coi như gặp được đối tượng hẹn hò của mình, sau đó cô liền vui vẻ:

Hôm nay có chắc là buổi xem mắt không? Tại sao đối tượng lại là cậu bạn nhỏ đáng yêu như vậy?

Chấp Lan vẫn giữ nguyên vẻ mặt sửng sốt, mái tóc xanh bồng bềnh xõa tung như một cây nấm đội đầu, bao lấy khuôn mặt non nớt thanh tú, cả cái đầu thoạt nhìn nhỏ nhắn, nhưng trên má lại có một chút thịt, khuôn mặt trắng hồng đến mức khiến người ta không khỏi muốn véo một cái.

Mễ Liên Na cảm thấy tay mình có chút ngứa ngáy, ánh mắt cô dừng lại trên chóp mũi nhỏ của đứa nhỏ vài giây, tầm mắt đi xuống, đứa trẻ này đang mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng và quần jean màu xanh nước biển, để lộ mắt cá chân mảnh khảnh, đôi giày thể thao được đánh bóng sáng loáng, thấy thế nào cũng giống như một cậu bé vừa bước vào cấp hai.

"Tiểu Lan, đừng xấu hổ, sau này đều là người một nhà." Tiến sĩ Dư cười lớn, đẩy Chấp Lan đang choáng váng về phía trước.

Ông dường như không nhận ra sự khác biệt về ngoại hình giữa Chấp Lan và Mễ Liên Na, trong mắt người bản địa, việc kết hôn và sinh con của thú nhân quý hiếm không cần phải gắn liền với tình yêu. Cũng giống như động vật, chỉ cần các chủng tộc giống nhau và không có sự cách ly sinh sản thì chúng có thể ghép thành một cặp. Giống như hai con mèo hoàn toàn xa lạ, chỉ cần mèo cái động dục là chúng có thể giao phối dù chỉ gặp nhau lần đầu.

Nhưng rõ ràng người trong cuộc không hề nghĩ như vậy.

Chấp Lan trong lòng không ngừng đấu tranh*, nếu không có chuyện ngày hôm qua, cậu sẽ nghĩ rằng người bạn đời này thật xinh đẹp, dáng người đẫy đà gợi cảm, lại có sức quyến rũ độc đáo, thỏa mãn phần lớn trí tưởng tượng của cậu về phối ngẫu.

** Nguyên raw: 天人交战 : (thiên nhân giao chiến) hai phần đối lập trong nội tâm con người, giống như thiên thần với ác quỷ, phần con với phần người.

Mấu chốt là không có chuyện ngày hôm qua! Cô gái này rõ ràng là vợ của chú Tụng, tại sao lại trở thành đối tượng phối ngẫu của mình rồi?

Thế giới quan của Chấp Lan đang vỡ vụn từng mảnh từng mảnh, hóa thành tro bụi bay ra từ đỉnh đầu, vẻ mặt của cậu cũng vì vậy mà hoàn toàn dại ra, đôi mắt to màu xanh lam mở to, cái miệng nhỏ há ra hình chữ O, giống như một biểu cảm dễ thương và ngạc nhiên của một con búp bê.

Mễ Liên Na khẽ mỉm cười, lặng lẽ quan sát cậu bé trước mặt, thú nhân cực kỳ coi trọng màu tóc, màu tóc đẹp tương đương với những chiếc lông vũ lộng lẫy. Mái tóc xanh của Chấp Lan dưới cái nhìn của cô rất đẹp đẽ, có sức hấp dẫn riêng biệt, nhưng sự hấp dẫn này không phải là sự ngưỡng mộ từ người khác phái, mà như là nhìn thấy một bé con dễ thương cùng chủng tộc, lòng sinh trìu mến, chỉ muốn xoa xoa đầu cậu, véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

"Xin chào, em tên gì?" Mễ Liên Na chủ động bước tới, vì cao hơn Chấp Lan nên cô hơi nghiêng người, xoa xoa đỉnh đầu Chấp Lan, nở một nụ cười thân thiện.

“Em…” Chấp Lan cuối cùng cũng tỉnh táo lại, không quên phép lịch sự cơ bản, nhỏ giọng trả lời: “Em tên là… Chấp Lan, chào...chào chị.”

"Đều đứng đó làm gì? Nào, hai người ngồi xuống nói chuyện vui vẻ nhé. Tôi không làm phiền hai người nữa." Tiến sĩ Dư mỉm cười dẫn hai người ngồi vào bàn, quay người rời đi, đóng cửa sân thượng cho họ.

Ngay khi Tiến sĩ Dư vừa rời đi, Mễ Liên Na rõ ràng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không hề che giấu mà đánh giá cậu bé dễ thương trước mặt, nhẹ nhàng hỏi cậu: "Tiểu Lan, em bao nhiêu tuổi?"

“A?” Ánh mắt Chấp Lan chớp chớp, thoạt nhìn có chút thấp thỏm, cậu cố gắng bình tĩnh lại, cúi đầu thấp giọng nói: “Xin lỗi, vừa rồi em nghe không rõ, năm nay em 19 tuổi.”

Mễ Liên Na rất ngạc nhiên, cô không ngờ rằng đứa trẻ này chỉ nhỏ hơn cô năm tuổi, cô không hề dừng lại, đem nghi ngờ nói ra: "Trông em không giống...”

Chấp Lan lộ vẻ ngượng ngùng, đành phải nhắc lại lý do mà cậu đã giải thích với chú Tụng hai ngày trước: “Thời kỳ phân hóa của em đã bị trì hoãn rất nhiều, nồng độ hormone bất thường đã cản trở sự phát triển của em. Chỉ cần phân hóa hoàn tất, em có thể bước vào thời kỳ phát dục rồi.”

“Thì ra là như vậy a" Mễ Liên Na như có điều suy nghĩ gật gật đầu, ân cần hỏi: "Thời kỳ phân hóa bị trì hoãn quả thực sẽ ảnh hưởng đến sự tăng trưởng. Ngoại trừ tốc độ tăng trưởng chậm hơn, em có cảm giác khó chịu nào khác không?"

Chấp Lan thấy đối phương quan tâm tới mình, liền mím môi trầm ngâm chốc lát, mới ngẩng mặt lên, bất đắc dĩ cười với cô: “Không ạ, những phương diện khác em đều rất khỏe, cảm ơn chị.”

Trái tim Mễ Liên Na bị má lúm đồng tiền nho nhỏ ở khóe môi Chấp Lan làm cho mềm nhũn, thoáng nhìn thấy chóp tai nhỏ ẩn dưới mái tóc xanh, đỏ đến mức cô chỉ muốn đưa tay ra nhéo nhéo một cái, không khỏi tràn ngập tình mẫu tử.

Mễ Liên Na, giống như hàng ngàn ‘fan mẹ’ của Chấp Lan ở lục địa Hoa Hạ, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị chim nhỏ lông xanh dễ thương này bắt giữ, chỉ muốn trộm về nhà và tự mình nuôi dưỡng: một con chim con không thể lớn thật khiến người khác đau lòng, nếu như để cô nuôi, cô chắc chắn sẽ đem chim con này nuôi đến trắng trắng mập mập mới thôi.

"Em phải ngoan ngoan ăn cơm, bổ sung nhiều chất dinh dưỡng, mới có thể lớn nhanh được."

Giọng điệu của cô tựa như đang dỗ một đứa trẻ, nhưng Chấp Lan vốn được dỗ dành từ nhỏ lại rất hài lòng với câu này, ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vâng ạ, cảm ơn chị.”

Mễ Liên Na mỉm cười như một người mẹ hiền, hoàn toàn quên mất động cơ của cuộc gặp gỡ lần này, lần thứ hai dặn dò:

"Sau này trong viện có vấn đề gì thì có thể đến tìm chị. Nếu gặp phải phiền phức hoặc có người ức hϊếp em, đừng sợ, chị sẽ giúp em."

Chấp Lan một mặt sững sờ gật đầu một mặt có chút khó hiểu: Tại sao cuộc hẹn hò này lại khác với những gì ông nội Mậu miêu tả vậy?

Trước khi Chấp Lan rời khỏi Viện Hoa Hạ, nhà nghiên cứu Lâm Mậu từng dốc lòng dạy dỗ cậu: Tại thời điểm hẹn hò, phải chú ý đến dung mạo, vóc dáng và cử chỉ của đối phương. Trò chuyện sau, phải chủ động giới thiệu về tình huống cơ bản của bản thân, nhớ kỹ phải giữ thái độ khiêm tốn.

Nếu nhà gái có biểu hiện “má hồng hào, ngực như hươu chạy”, chứng tỏ đối phương thích mình, buổi hẹn hò cũng coi như đã thành công một nửa, có thể nói thềm về một số chủ đề chuyên sâu, tăng sức bồi dưỡng tình cảm.

Chấp Lan chợt nghĩ đến cảnh Mễ Liên Na và chú Tụng "ôm nhau", cảnh tượng lúc đó thực sự rất đỏ mắt, tim nè ngực nè đều đập mạnh, còn đập đến không nhẹ, hóa ra đây chính là "động tâm" mà ông nội Mậu nói tới.

Chấp Lan dao động: Nếu bọn họ là một cặp hàng thật giá thật, vậy còn chuyện của mình thì sao?

Nhưng cuộc hẹn hò này là một chuyện lớn, đại diện cho sự kỳ vọng tha thiết của ông nội Mậu và cả gia đình Hoa Hạ dành cho cậu, Chấp Lan có chút bướng bỉnh, do dự không biết có nên tiếp tục bồi dưỡng tình cảm với Mễ Liên Na hay không, cậu lo lắng đào chọt chọt tay dưới gầm bàn, thấp thỏm liếc nhìn đối phương một cái.

Khi Chấp Lan nhìn sang, Mễ Liên Na chính là đang nhìn cậu đầy tha thiết mong chờ, hai mắt tỏa ánh sáng, trong con ngươi có cảm xúc rõ ràng, thoạt nhìn bao hàm cả tình cảm, như là trìu mến, đau lòng, hoặc sủng nịch.

Chấp Lan hoảng hốt, cậu còn chưa nảy sinh tình cảm, sao cô ấy có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu?

Đối mặt với ánh mắt rực lửa của đối tượng hẹn hò, Chấp Lan một lần nữa rơi vào tình huống thiên nhân giao chiến*: Cảm tình thì có đó, nhưng tại sao có chút biến chất?

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Đậu: Tiểu Lan, buổi hẹn hò thế nào rồi? Nhà gái có xinh không?

Chấp Lan: Chiến váy dài màu vàng nhạt, mái tóc bồng bềnh, cô ấy nắm lấy tay em nói muốn làm mẹ mới của em (?_?)

Chờ Rap master hát~