Chương 10: Không nên nhìn.

Edit + Beta: Vy Vy - Đại Mao Mao

Ngày hôm sau trên bàn ăn, có thêm một đĩa thịt lợn áp chảo giống hệt món của Tụng được bày trước mặt Chấp Lan, cậu bối rối nhìn Tụng:

"Chú ơi, ông nội Mậu nói cháu không thể ăn thịt vì sẽ bị khó tiêu."

Tụng rưới một ít muối hồng lên trên, “Ăn thử xem, không phải thịt.”

Chấp Lan tò mò cầm dao, cắt ra phần da màu nâu sẫm của miếng bít tết, khác với những gì cậu dự đoán, không có máu đỏ tươi chảy ra, mặt cắt là một chất rắn màu vàng nhạt chỉnh tề, bóc lên hương thơm nóng hổi, thoạt nhìn rất ngon.

“Đây là?” Chấp Lan mở to mắt kinh ngạc.

Tụng cắt đĩa thịt thật của riêng mình: “Một loại đồ chay, có thể mô phỏng hương vị và hình thức của thịt, được làm làm từ đậu”.

"Thật lợi hại!" Chấp Lan trong mắt lắp đầy những ngôi sao nhỏ ngưỡng mộ, cậu xiên một miếng "thịt" bỏ vào miệng, mùi thơm tinh khiết của đậu nành thấm trong dầu, tạo ra một hương vị mới lạ, dai dai và mịn màng trên răng.

"Ừm... ngon quá đi!" Chấp Lan không nhịn được cắn một miếng lớn, cơ bản là kết thúc bữa trưa cùng lúc với Tụng.

Tác phẩm của hắn được nhóc con khen ngợi, Tụng gật đầu, khóe môi không khỏi nhếch lên.

"Dọn dẹp nhà bếp xong nhớ cắt móng tay cho Đản Đinh. Hôm qua nó lại cào tôi."

Tụng cau mày dặn dò, sau đó quay người đi ra ngoài giao hàng, Chấp Lan nhanh chóng thu dọn chén đũa, đặt vào bếp rồi vội vã đuổi ra cửa, đúng lúc thấy Tụng khởi động xe.

"Chú, chú có thể... đổi cho cháu ít tiền được không?" Chấp Lan lấy thẻ ngân hàng ra, kiễng chân đưa cho Tụng qua cửa sổ xe:

"Hôm qua cháu gọi điện cho ông nội Mậu, ông ấy nói có thể đến ngân hàng đổi tiền Ba Châu. Hình như gọi là... đổi ngoại tệ?"

“Cậu đổi tiền làm gì?” Tụng đột nhiên tăng cảnh giác: Chẳng lẽ tên nhóc con này muốn chuộc thân à?

Chấp Lan căn bản không nghĩ đến việc chuộc thân này, mà còn hào hứng nói: "Panda ngày hôm qua dạy cháu mua sắm trực tuyến. Cháu muốn mua một chiếc điện thoại di động và đăng ký thẻ ngân hàng ở Ba Châu để có thể mua đồ chơi trên mạng cho Đản Đinh. ”

“Ồ,” Tụng cầm lấy thẻ ngân hàng, biểu tình rõ ràng không vui: “Biết rồi, tôi sẽ mua giúp cậu một chiếc điện thoại di động.”

Đản Đinh Đản Đinh, suốt ngày chỉ biết lấy lòng con mèo ngốc đó, có thể có chút tiền đồ tý được không?

Tụng tối sầm mặt lại nhấn ga, chiếc xe bán tải màu đỏ gầm lên như một con chim dữ lao ra khỏi cửa như một cơn gió, Chấp Lan đứng bên đường vẫy tay chào tạm biệt thì đột nhiên bị hít một ngụm lớn khói ô tô, ngồi chồm hổm xuống ho khan không ngừng.

Chú lại giận nữa rồi, sao hay nỗi giận quá vậy?

Chấp Lan dọn dẹp nhà bếp, thấy Đản Đinh đang phơi nắng dưới giàn nho, liền nhẹ nhàng gọi nó: “Đản Đinh, lại đây, anh phải cắt móng cho em, nếu không chú Tụng lại tức giận.”

“Meo?” Ông Đản mười phần xem thường: Tên kia tức gì thì liên quan gì đến trẫm?

Con mèo trắng lớn trở mình, tiếp tục trải thành bánh mèo, tận lực tắm nắng, Chấp Lan đành phải đi tới bế nó lên, bế đến ghế dài an ủi:

"Cả hai chúng ta đều phải ngoan ngoãn, để chú không nổi giận nữa."

Ông Đản nhăn mặt thở phì một cái, nhe hai chiếc răng nanh: Tên nô tỳ ngu ngốc không có tiền đồ.

“Chú ấy dữ với anh, em cũng dữ với anh,” Chấp Lan miễn cưỡng cầm bàn chân của Đản Đinh lên ấn vào phần thịt trong lòng bàn chân, để lộ móng vuốt sắc nhọn, cậu cẩn thận dùng bấm móng tay cắt bỏ phần móng trên, lại dùng giũa móng cẩn thận giũa lại.

"Các người chỉ biết bắt nạt ta..."

“Meo?” Mèo ú lương tâm trỗi dậy, từ bi liếʍ mu bàn tay Chấp Lan, an ủi nói: “Ngoan, không oan ức, Trẫm thương ngươi nhất.

Những mấu gai nhỏ trên lưỡi mèo lướt trên tay mang đến cảm giác nhồn nhột, Chấp Lan rụt tay lại, nhỏ giọng nói: "Hy vọng chú có thể bớt tức giận, lớn tuổi hay nổi nóng không tốt cho gan chút nào.”

Tuổi tác không hề nhỏ – Đản Đinh trợn mắt nhìn cậu, quay đầu sang chỗ khác giả vờ thâm trầm, Chấp Lan cắt móng cho mèo xong, ôm lấy con mèo trắng ấm áp tựa vào ghế nằm, rất nhanh liền ngủ thϊếp đi.

Không biết qua bao lâu, tiếng động cơ của chiếc xe bán tải đánh thức Chấp Lan, cậu vẫn chưa ngủ đủ giấc nên bĩu môi, trùm mũ áo khoác lên đầu rồi tiếp tục ngủ gật.

Tụng bước xuống ghế lái, dùng lực mở cửa xe bên cạnh rồi hét vào trong xe: “Mau lên”.

"Cám ơn nha, Lão Tụng."

Ghế phụ lái bị mở ra, một cô gái trang điểm lộng lẫy bước ra, nàng mặc một chiếc quần dài bó sát gợi cảm, mái tóc cuộn sóng màu da càm cùng hồng nhạt, dung mạo lộng lẫy, vung tay nhấc chân đều tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc.

Tụng vừa rồi đã bị mùi nước hoa của cô trên xe xông đến muốn ngất xỉu, thái độ khá thiếu kiên nhẫn, cau mày chỉ về hướng cổng trang viên: “Đến nơi thì nhanh đi đi, đừng nói nhảm.”

“Này, không hiểu phong tình,” Mễ Liên Na nháy mắt đưa tình với hắn: “Em lâu lắm mới quay về đây, anh một chút cũng không nhớ em à?”

Tụng vẻ mặt u ám quay về, xem ra một chút cũng không muốn để ý đến nàng ta chút nào.

"Tiễn Phật tiễn đến Tây Phương, không mấy anh tiễn em về Viện nghiên cứu đi? Hai chúng ta đi dạo?"

Mễ Liên Na giẫm lên đôi giày cao gót hình chữ T, nhanh chóng đuổi theo Tụng, gót giày lại bị khe hở trên đường đá kẹp lại, cơ thể cô theo quán tính ngã về phía trước, rơi thẳng vào người Tụng, theo bản năng ôm chầm lấy cổ hắn để giữ thăng bằng, trong miệng phát ra tiếng thét kinh hãi: “Ui cha!”

Giọng nữ cao vυ"t hoàn toàn đánh thức Chấp Lan, câụ không vui nhăn nhăn mũi, vén mũ trùm đầu lên nhìn về phía phát ra âm thanh.

Vừa nhìn một cái liền khó tin, xuyên qua kẽ hở cũng giàn nho, Chấp Lan nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm tỉ mỉ đang ôm chú Tụng của mình, là loại tư thế ôm nhau không thể tách rời. Bộ ngực đầy đặn của chị gái xinh đẹp bị ép vào lưng chú Tụng, bộ ngực trắng nõn sắp tràn ra, hai đầu tóc dài xoắn lấy nhau, cổ giao nhau, khung cảnh mơ hồ, ám muội.

Trong mắt loài chim, quàng cổ là một loại tương tác rất thân mật giữa vợ chồng, còn thân mật hơn cả hôn, thuộc về tiếp xúc tương đối tư mật, không thể bị người ngoài nhìn thấy.

Chấp Lan chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tiểu Lam Mao chưa trải sự đời lập tức sợ hãi, vô thức nắm chặt ngón tay, nhéo nhéo đuôi Đản Đinh.

"A! Meo, meo, meo!" Đản Đinh bị nhéo đánh thức miệng không ngừng kêu, lông lá toàn thân dựng đứng, nhe răng nhếch miệng dạy dỗ Chấp Lan vài câu: Tên hỗn xược! Tên đần độn!

Mễ Liên Na nghe thấy động tĩnh dưới giàn nho, quay đầu nhìn sang, chiếc ghế dài bị những dây leo xanh tươi bao quanh, chỉ có thể nhìn thấy một đường nét mơ hồ, không cách nào nhìn thấy toàn cảnh.

"Là ai?" Mễ Liên Na vịn lấy cánh tay Tụng miễn cưỡng đứng vững, nhanh chóng sửa lại kiểu tóc rối bù của mình.

Sắc mặt Tụng đã trở nên xấu xí đến cùng cực, mùi hương nhân tạo của đối phương tràn ngập trên lưng và cổ hắn, hô hấp khó khăn cảm thấy đầu váng mắt hoa, trong lòng cực kỳ buồn bực.

Mễ Liên Na và Tụng là người quen cũ, cô sớ đã quen bộ mặt cọc cằn của hắn, cố ý trêu chọc: “Anh sẽ không vụиɠ ŧяộʍ sau lưng em đó chứ?”

"Là con mèo của tôi," Tụng kìm nén cơn giận đáp lại cô. Mễ Liên Na tuy không làm cho người ta thích, nhưng vẫn là một người bạn cũ. Cô cũng là thành viên của Viện Ba Châu, là một thú nhân giống chim. Ngoại trừ cử chỉ buông thả, thích nói đùa quá trớn, nhưng làm người cũng khá tốt, có thể coi là ấm áp và vui vẻ.

Chuyện xảy ra hôm nay hoàn toàn là ngẫu nhiên, Mễ Liên Na cách đây không lâu được cử đến Viện nghiên cứu Việt Cảng tham dự một hạng mục nghiên cứu về giá trị sinh lý của thú nhân Omega giống cái, hôm nay vừa vặn trở về, đứng chờ bến xe buýt ở sân bay lại là đường về nhà của Tụng, Mễ Liên Na thì nhìn thấy chiếc xe bán tải màu đỏ quen thuộc, vẫy vẫy tay cản hắn lại, đi nhờ xe về Viện Ba Châu.

Chấp Lan, người đang ở dưới giàn nho không biết nội tình, cậu vẫn đang đắm chìm trong sự bàng hoàng của cảnh tượng vừa rồi, khi nghe thấy chị gái xinh đẹp nói "vụиɠ ŧяộʍ sau lưng", trái tim chợt nhảy lên một nhịp.

Chấp Lan không biết “vụиɠ ŧяộʍ” nghĩa là gì, nhưng vô cớ lại sinh ra chút chột dạ, cậu ấn vịn theo nghĩa đen của mặt chữ lý giải, trộm ở đây nghĩa là đem người vụиɠ ŧяộʍ về giấu trong nhà mình.

Chú Tụng từ tay Tiến sĩ Dư và Tiểu Đậu đem mình đoạt về nhà, đưa cậu vào trang viên để làm việc, có vẻ khá giống với lý giải từ ‘vụиɠ ŧяộʍ’ này.

Chấp Lan lập tức hoảng sợ, chẳng lẽ chú Tụng vụиɠ ŧяộʍ bị vợ phát hiện rồi?

“Suỵt,” Chấp Lan nhẹ nhàng vuốt ve chờm lông sau gáy Đản Đinh, dùng giọng nói the thẻ xoa dịu nó, sau đó dùng trùm mũ che đầu lại, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ trên ghế tựa để giảm thiểu cảm giác tồn tại.

Cậu không thể để vợ chồng chú Tụng phát hiện ra mình được, nhất định không được, sẽ gây ra mâu thuẫn gia đình.

Tụng tiễn Mễ Liên Na ra khỏi cửa, nhanh chóng bước vào nhà tắm rửa, mùi nước hoa còn lưu lại trên người hắn thêm một giây nữa, hắn càng cảm thấy khó chịu thêm một giây.

Chấp Lan nghe thấy tiếng đóng cửa, kiên nhẫn đợi thêm mười phút nữa, sau đó rón rén bò lên, xác nhận chú Tụng đã vào phòng tắm, liền men theo lối đá lẻn ra khỏi cổng trang viên, trở về nơi mình ở.

“Sao hôm nay lại về sớm vậy?” Khi Tiểu Đậu mở cửa cho cậu, vẫn có chút bối rối.

Chấp Lan còn chưa kịp trả lời, liền chạy ùa vào phòng tắm, vặn vòi nước, điên cuồng rửa mắt, tạt một lượng lớn nước lạnh lên khuôn mặt mềm mại, nổi một trận da gà.

Tiểu Đậu đứng ở cửa phòng tắm, vẻ mặt nghi hoặc hỏi cậu: “Em đang làm gì thế?”

Chấp Lan rửa mất năm phút, cuối cùng dừng lại, quay người lại đáng thương nhìn hộ lý của mình, trên má vẫn còn đọng giọt nước như pha lê:

"Ông nội Mậu nói nhìn cái không nên mắt sẽ bị nổi mụt lẹo, nhất định phải rửa mắt cho sạch." (p/s: hồi nhỏ ba mẹ tui cũng hay hù v nè :D )

Tiểu Đậu càng khó hiểu: “Em đã thấy cái gì không nên thấy à?”

Chấp Lan cúi gầm mặt im lặng, liều mạng lắc đầu.

Không được nói, nhất định không được nói.

Tại trang viên Vụ Nguyệt, khi Tụng ra khỏi phòng tắm đã là nửa tiếng sau, thật vất vả mới rửa sạch mùi nước hoa chết tiệt kia, mới cảm thấy cả thể xác và tinh thần khoan khoái.

Hắn mặc quần áo đi ra ngoài tìm con mèo béo ú của mình cùng nhóc mèo con, tiếng ồn ào dưới giàn nho vừa rồi có lẽ là từ bọn họ mà ra.

Mặt trời đã lặn, dưới giàn nho có phần tăm tối, con mèo già khó chịu vẫn nằm đó, nằm thành chiếc bánh quẩy hình mèo, nhưng lại không thấy tung tích nhóc mèo con dễ thương kia đâu cả.

“Tiểu Lam Mao?” Tụng thử gọi cậu vài lần đều không có phản hồi, hắn cau mày nói:

Nhóc con đi đâu rồi? Về nhà rồi à?

Tụng trở về phòng, tìm chiếc điện thoại di động mới mua cho Chấp Lan, sau khi sạc pin, hắn nhanh chóng thiết lập các chức năng khác nhau, lại lưu số của mình vào danh bạ, lúc nhập tên, hắn có chút do dự.

[Cha Tụng]

Tụng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới đặt tên này, thoạt nhìn có vẻ uy nghiêm của một trưởng bối, đồng thời cũng làm nổi bật sự gần gũi giữa hai người, cha hiền con thảo, quá tốt.

Sau khi thoát khỏi danh bạ, Tụng nhớ ra nhóc con nói muốn mua sắm online nên giúp cậu tải phần mềm, đăng ký tài khoản, cuối cùng nhập số thẻ ngân hàng của mình vào phương thức thanh toán.

Hắn không hề giúp Chấp Lan rút tiền, tiền riêng của nhóc con cũng chỉ có bấy nhiêu, chẳng thà giữ cưới vợ đẻ trứng, tuy rằng hắn có chút không vui nhưng đứa trẻ dù sao cũng sẽ trưởng thành, những chuyện này chắc chắn dĩ nhiên phải trải qua.

Làm xong tất cả những chuyện này, Tụng càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, trong lòng dâng lên một nỗi buồn của người già neo đơn*.

**Nguyên raw: 空巢老人 - Chỉ người lớn tuổi có những người con đã trưởng thành và không còn sống cùng ba mẹ mình nữa.

Nhóc vô ơn, cha đối với con tốt như vậy, về nhà cũng không nói với cha một tiếng, càng ngày càng ngang ngược.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Cha Tụng: Liều mạng tắm rửa, rửa đi mùi nước hoa chết bầm.

Tiểu Lam Mao: Liều mạng rửa mắt, rửa đi những hình ảnh không phù hợp với trẻ em.

Giai đoạn tình yêu phải đợi Tiểu Lan Mậu phân hóa, cậu bây giờ vẫn là con dâu nuôi từ bé của bố Tụng, vịt con xấu xí sẽ hóa thiên nga trắng.