Chương 33: Phượng Ấn

Sau khi Mộc Thanh Tà chết, Bái Ngọc Giáo chuyển sang đối địch với Mộ Dung Uyên. Mộ Dung Viêm nhân cơ hội phái Cam Hiếu Nho đến Cô Xạ Sơn tiến hành trấn an, nhưng tín nhiệm của Bái Ngọc Giáo đối Mộ Dung thị đã rơi xuống đáy cốc. A Phi mặc dù miễn cưỡng đáp ứng ở lại Cô Xạ Sơn, nhưng thái độ đối với vương triều vẫn hết sức tiêu cực.

Mộ Dung Viêm cũng không thèm để ý, y một mặt điều binh đến Cô Xạ Sơn bảo vệ Bái Ngọc Giáo, một mặt âm thầm chỉ thị Dương Liên Đình thu dụng thương binh. Dương Liên Đình ở dưới chân núi Cô Xạ Sơn bố trí một doanh trại, thu dụng tất cả những binh sĩ bởi vì chiến thương mất đi năng lực chiến đấu, nhưng lại không có nhà để về.

Một số ít dân chúng cũng ào ào quyên góp quần áo, lương thực, đồ dùng, doanh trại thu dụng dưới chân núi rất nhanh liền thu dưỡng hơn ngàn người. Hơn ngàn người này, đối với Dương Liên Đình đương nhiên mang ơn vô cùng, mà triều đình trong khoảng thời gian ngắn chưa có phân công nhiệm vụ cho họ, bọn họ đương nhiên thành sinh sống ở Cô Xạ Sơn.

Thời gian lâu dài, nhóm người này từ từ dung nhập vào trong giáo chúng Bái Ngọc Giáo.

Bởi vì Bái Ngọc Giáo bội phản, tình thế của Mộ Dung Uyên đột ngột biến chuyển, vẫn chống đỡ được nhưng đã sa vào lúng túng.

Ôn Thế lòng nóng như lửa đốt, nhưng chiến sự với Tây Tĩnh đánh một trận là mấy tháng, hắn căn bản vô pháp bứt ra. Viện quân của Tây Tĩnh liên tục được bổ sung, áp lực với hắn càng lúc càng lớn.

Dù chỉ là một bóng dáng mơ hồ, nàng vẫn nhìn một cái liền nhận ra y. Đó là người duy nhất đời này kiếp này nàng không bao giờ nhận sai, cho dù ở trong thiên quân vạn mã, vạn tên cùng bắn, dìm nước hỏa công. Giang sơn như họa cũng không bì kịp một cái ngoảnh đầu nhìn lại của y.

Nàng ở cửa thành xuống ngựa, bước nhanh lên tường thành: "Chủ thượng? Ngươi tại sao lại ở đây?"

Mộ Dung Viêm đứng quay lưng về phía đông, nói: "Lại đây, đi cùng ta một chút."

Tả Thương Lang chậm rãi đến gần y, sau cuộc chiến tường thành đã bị khói lửa hun cháy, nhìn lướt qua cũng có thể thấy tàn tích của máu và lửa lưu lại. Ngày gần hoàng hôn, ánh mặt trời dần tối, tường thành sừng sững giống như một bức họa cuốn cổ xưa đồ sộ. Y đứng bên trên tường thành, mặt hướng ra vạn dặm non sông, tay áo xoay tròn, sợi tóc tung bay, đẹp rực rỡ tựa như thơ.

"Hôm nay trên triều, phe Tiết Thành Cảnh đã đồng ý để ta tạm thời thay thế vị trí Yến vương, làm việc của một thiên tử." Y chậm rãi nói. Tả Thương Lang quỳ rạp xuống đất: "Chúc mừng chủ thượng... Không, chúc mừng bệ hạ!"

Mộ Dung Viêm cười nhạt một tiếng, nói: "Đứng lên đi." Ngừng lại một chút, y hỏi: "Lần này, ngươi ở Ngư Dương, có nhìn thấy nàng không?"

Tả Thương Lang giật mình, bỗng nhiên nhớ tới từ "nàng" này là chỉ ai, nói: "Chủ thượng thứ tội, chúng ta xuất binh vội vàng, sau khi vào thành Yến vương cùng thái tử liền trốn đi, thuộc hạ mặc dù đuổi theo truy kích, nhưng cũng không nhìn thấy Khương cô nương."

Mộ Dung Viêm lặng im nhìn lên trời cao, thấy bầu trời đầy ráng mây: "Không trách ngươi. Chẳng qua hôm nay đi qua Chương Văn Điện, nhớ tới một chút chuyện xưa. A Tả, ta đột nhiên có chút nhớ tới nàng."

Tả Thương Lang không nói gì, nàng biết rõ Mộ Dung Viêm cũng không cần nàng phải đáp lời. Y nói y có chút nhớ nàng ấy, nhưng đâu thể nào lại chỉ có một chút? Nàng quan sát phía ngoài thành, chỉ thấy từng dãy núi kéo dài, khắp nơi đều là sắc thu.

Người trong lòng ở ngay cạnh, người ngay cạnh lại ở xa tận chân trời. Tưởng niệm là thứ hư vọng không thể cho ai biết, ngay cả với cơn gió cũng không thể giãi bày.

Mùng sáu tháng mười một, đúng là ngày hoàng đạo hiếm gặp.

Mộ Dung Viêm đăng cơ ở Tấn Dương, lấy hiệu là Đại Vương (*), danh nghĩa thay mặt cha nhϊếp chính. Tiết Thành Cảnh cùng Cam Hiếu Nho đứng sau lưng y, giúp y cùng tế thiên. Tả Thương Lang đứng ở giữa đám triều thần, nhìn y mặc phục trang pha lẫn màu đỏ và đen, miện quan rủ xuống, đai lưng bạch la, màu vàng phủ tới đầu gối, nghi lễ long trọng và nghiêm trang càng thêm tôn lên vẻ thiên hạ vô song.

(*) Chữ "đại" trong tên hiệu của Mộ Dung Viêm là chữ 代 nghĩa là thay thế, thay mặt như trong từ "đại diện" ấy mọi người nhé, không phải chữ đại 大 trong nghĩa to lớn.

Mộ Dung Viêm sau khi lên ngôi, chuyện đầu tiên chính là phong cho Cam Hiếu Nho làm hữu thừa tướng, cũng hạ chiếu phế truất thái tử, phế trừ hậu vị của Lý thị, giáng hai người xuống làm thứ dân. Đồng thời lại lần nữa viết thư cho Mộ Dung Uyên, bảo chỉ cần ông ta tru sát yêu hậu, phế trừ thái tử, y sẽ nguyện ý bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn chính lại cho ông ta.

Mộ Dung Uyên tức giận đến mức xé nát bức thư ngay tại chỗ, ném nghiên mực trên bàn vỡ nát, mực tung tóe hết lên những kẻ bên cạnh.

Ngay tối hôm đó, Mộ Dung Viêm chính thức chuyển từ phủ Tiềm dực quân đến ở trong Yến Vương Cung. Tân vương đăng cơ, đại xá thiên hạ, hơn nữa giảm tô miễn thuế, trong khoảng thời gian ngắn, từ Tấn Dương đi về phía tây đến Tiểu Kế Thành, thế nhưng cũng dính chút không khí vui mừng.

Cung yến xong, Tả Thương Lang cùng Hứa Lang đều chuẩn bị rời đi. Vương Doãn Chiêu lại đặc biệt đến tìm nàng, nói: "Thiếu quân, bệ hạ có lệnh, bảo ngài tạm thời ở tại Nam Thanh Cung, chờ sau khi hết bận, bệ hạ sẽ lại ban thưởng phủ đệ khác."

Tả Thương Lang khẽ nhíu mày, nói: "Hiện thời ta dù sao cũng là ngoại thần, ngủ lại trong cung cũng có nhiều bất tiện..." Nàng chính là không thích lễ nghi trong cung quá phiền phức.

Vương Doãn Chiêu nói: "Thiếu quân, quân lệnh không thể làm trái. Huống chi Nam Thanh Cung vốn là chỗ ngoại thần ngủ lại, trước kia Ôn Soái còn ở đây, cũng thường xuyên ngủ ở trong cung, không sao cả."

Tả Thương Lang lúc này mới nói: "Vi thần lĩnh chỉ."

Vương Doãn Chiêu phái nội thị mang nàng đi đến Nam Thanh Cung, ông hiện thời nhậm chức Trung Thường Thị, trong cung nhân thủ không đủ, cơ hồ chuyện gì cũng đều phải tự tay điều phối, ngược lại thành người bận rộn.

Tả Thương Lang đi theo tiểu thái giám đến Nam Thanh Cung, hỏi: "Trong cung vì sao vắng lạnh như thế?"

Tiểu thái giám đốt đèn l*иg đi phía trước, phi thường cung kính: "Bẩm đại nhân, cung nhân cũ đều bị đuổi hết đi, hiện thời tất cả đều là người mới vào cung. Tiểu nhân cũng mới vào cung được một vài ngày."

Tả Thương Lang gật gật đầu, dù sao Mộ Dung Uyên tại vị hai mươi mấy năm, người nhận được ân huệ từ ông ta ở trong cung chắc hẳn không ít. Mộ Dung Viêm đương nhiên không tín nhiệm những người đó.

Đến Nam Thanh Cung, lại thấy màn gấm sa vĩ, lầu các xen kẽ. Tất cả đồ dùng bài trí đều dựa theo sở thích và phong cách của nàng ở phủ Mộ Dung Viêm. Tả Thương Lang rất cảm kích, nói với tiểu thái giám: "Chuyển lời tới Vương tổng quản, đã làm ông ấy hao tâm tổn trí rồi."

Đang nói chuyện, Mộ Dung Viêm từ bên ngoài đi vào, nói: "Xem ra trong này bố trí coi như cũng hợp tâm ý của ngươi."

Tả Thương Lang vội vàng quỳ xuống hành lễ, Mộ Dung Viêm nâng nàng dậy, tiểu thái giám đầu cũng không dám ngẩng lên, yên lặng lui ra.

Mộ Dung Viêm cùng nàng đến ngồi xuống cạnh án kỷ, nói: "Hôm nay mọi chuyện quá bận rộn, lại không kịp lo lắng được cho ngươi."

Tả Thương Lang nói: "Thuộc hạ cũng không phải là đứa trẻ, chủ thượng sao phải để ý tới ta." Nàng chưa kịp quen cách xưng hô, vẫn không có cách nào coi y là Yến vương.

Mộ Dung Viêm đương nhiên không để ý, nói: "Ta muốn tìm cho ngươi một vị trí trong triều, nhưng ngươi dù sao còn quá trẻ, lại là nữ nhi, quyền vị quá cao không thể phục chúng. Ngươi có chủ ý gì hay không?"

Tả Thương Lang rót trà cho y, nói: "Quan phẩm cao hay thấp, thuộc hạ chẳng hề để ý."

Mộ Dung Viêm nói: "Ta biết, nhưng nếu phẩm cấp quá thấp, sẽ làm ngươi khắp nơi bị người khác chế trụ, ngược lại bất lợi." Tả Thương Lang không nói gì, Mộ Dung Viêm thoáng trầm ngâm, nói: "Ta dự định cho ngươi chức hiệu úy hàm tứ phẩm, sau này sẽ chậm rãi thăng chức."

Tả Thương Lang hỏi: "Vậy chức vụ của Phong Bình là gì? Chỉ cần ta gặp hắn không phải quỳ là được." Vẻ ngây thơ của thiếu nữ nhất thời hiện ra không thể nghi ngờ, Mộ Dung Viêm bật cười, nói: "Được được được, ngày mai đem một vật cho ngươi mượn chơi, để cho ngươi tạm thời gặp ai cũng không cần quỳ."

Có lẽ là trong lời nói khi đó mơ hồ lộ ra vài phần sủng ái, khoảnh khắc ánh mắt hai người giao thoa, dường như có một chút lặng im trong chớp mắt. Ánh mắt vừa chạm vào lập tức rời ra, bầu không khí đột nhiên trở nên hơi lúng túng. Tả Thương Lang nói: "Cũng không còn sớm nữa, chủ thượng... Bệ hạ hôm nay đã thật là vất vả, không bằng sớm về cung nghỉ ngơi đi."

Mộ Dung Viêm đáp một tiếng: "Nhớ ngày mai phải lâm triều đấy." Nói xong, lại cười, "Trong triều cần chính cô nhắc nhở lâm triều cũng không có ai."

Tả Thương Lang tiễn y rời khỏi Nam Thanh Cung, đêm đó ánh trăng tuyết trắng, Vương Doãn Chiêu tiến tới khoác một chiếc áo choàng màu đen thêu chỉ vàng lên cho y. Y đi được vài bước, lại quay đầu lại, cười nói: "Trở về đi, ngươi ở đầu gió ngẩn người làm cái gì?"

Tả Thương Lang lúc này mới đứng dậy, nhìn y càng lúc càng xa, bóng dáng cao lớn không thể hòa vào trong những cây cối hoa lá sum suê xung quanh. Lúc nàng hoàn hồn trở lại, trước mắt đã trống không.

Sáng sớm hôm sau, Tả Thương Lang vừa mới rời giường, đã có cung nữ tiến tới hầu hạ. Nàng không có thói quen được người khác hầu hạ, liền tự mình chỉnh đốn ăn mặc. Đến lúc lên triều, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng. Nàng là tâm phúc của Mộ Dung Viêm, trong triều ai cũng biết.

Nhưng mà dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mới mười sáu tuổi, cho dù lập được chiến công, nếu như ngay cả nàng cũng ngồi ở vị trí cao, như vậy cũng thật là gà chó lên trời.

Anh mắt mấy người phe Tiết Thành Cảnh cơ hồ dính trên người nàng.

Ngược lại Cam Hiếu Nho lại tươi cười tiến lên, cùng nàng chào hỏi: "Tả tham quân, chỗ của ngươi ở đây này." Ông ta dày dặn kinh nghiệm, biết rõ Tả Thương Lang đối với lễ nghi trong triều không quen, nên trên phương diện chi tiết đều cẩn thận chỉ điểm. Dù sao cũng là tâm phúc của Mộ Dung Viêm, Mộ Dung Viêm đối với nàng nể trọng, ông ta sao lại không nhận ra? Nữ hài này mặc kệ sắp tới giữ chức gì cũng đều không thể khinh thị.

Tả Thương Lang cảm ơn ông ta, đi đến vị trí của mình trong hàng võ quan đứng. Mộ Dung Viêm lâm triều, vương vị kia thật sự cách quá xa, cho dù có ngẩng đầu lên, cũng chỉ có thể nhìn thấy dung nhan quân vương mơ hồ. Huống chi ở trong triều, ngửa mặt nhìn vua cũng là trọng tội.

Tả Thương Lang cúi đầu không nhìn loạn, Mộ Dung Viêm cũng có phong thưởng cho quan viên trong triều, đặc biệt trọng dụng Hứa Lang cùng Luyên Đê Điêu Đào Phúng Cao, Phong Bình giữ chức thống lĩnh cấm vệ quân, Chu Tín cũng được phong thưởng. Đến lúc khen thưởng Tả Thương Lang, Mộ Dung Viêm quả nhiên phong nàng chức tứ phẩm hiệu úy.

Đám Tiết Thành Cảnh vẫn có dị nghị, dù sao nữ tử làm võ quan, trong các triều đại cũng là lông phượng sừng lân hiếm có vô cùng, huống chi nàng còn trẻ như vậy. Nhưng dù sao đại thắng trong trận Hôi Diệp Nguyên công lao của là nàng không thể chối bỏ, vả lại chức hiệu úy, ở trong triều đình đυ.ng đâu cũng là nhất phẩm quan to thì cũng chỉ là chức nhỏ, cũng không quá phận.

Nên đám Tiết Thành Cảnh mặc dù bất mãn, nhưng cũng không đến mức xúc động phẫn nộ. Hơn nữa phe Cam Hiếu Nho lại cực lực ủng hộ, chuyện này cuối cùng coi như xong. Nhưng mà đúng lúc này, Mộ Dung Viêm lại làm một chuyện khiến mọi người ngoài ý muốn, y nói: "Hiện thời cô vừa mới đăng cơ, hậu cung vô chủ, cũng tạm thời không có ý định tuyển chọn phi tần. Theo ý cô, tạm thời đem phượng ấn giao cho Tả hiệu úy, để nàng hiệp trợ Vương Doãn Chiêu, xử lý việc vặt trong cung."

Lời vừa nói ra, quần thần đều đập nồi. Tiết Thành Cảnh nói trước tiên: "Bệ hạ! Ấn tín của vương hậu vô cùng tôn quý, há có thể không minh không bạch ban cho một ngoại thần phụ trách quản lý? Chuyện này vạn vạn không được, vạn vạn không được!"

Ngự sử đại phu Lương Thành Tư cũng nói: "Bệ hạ, lời của Tiết thừa tướng có lý. Tả hiệu úy là tứ phẩm võ quan, lại nắm giữ ấn tín vương hậu, quả thực chính là hoang đường đến cực điểm, thỉnh bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"

Mộ Dung Viêm nhìn thoáng qua Cam Hiếu Nho, Cam Hiếu Nho cũng đang chấn kinh. Nhưng vừa thấy ánh mắt Mộ Dung Viêm, ông ta vội vàng bước ra khỏi hàng nói: "Các vị đại nhân nói quá lời, bệ hạ bất quá là cảm thấy Tả hiệu úy tâm tư nhạy bén, xử sự chu đáo, để cho nàng tạm thời hiệp trợ xử lý một chút chuyện trong hậu cung mà thôi. Chẳng lẽ trong cung không có vương hậu, cung nữ liền không cần phải để ý quản giáo? Công chúa cưới gả cũng phải tạm hoãn đợi đến lúc bệ hạ lập hậu mới lại bàn sao?"

Tiết Thành Cảnh cả giận nói: "Từ xưa đến nay, lễ phép có độ! Nào có triều đại nào, phượng ấn lại giao cho ngoại thần võ quan phụ trách quản lý?"

Phe Cam Hiếu Nho lập tức đưa ra Phụ Hảo nhà Thương(*), Chung Vô Diệm nước Tề, Tiêu Xước nước Liêu,.. làm ví dụ phản bác, trên triều đình lập tức ầm ĩ thành một đoàn. Tả Thương Lang liên tục không nói gì, đêm qua Mộ Dung Viêm nói với nàng cho nàng mượn một thứ để chơi một chút, dĩ nhiên là chỉ vương hậu ấn tín.

(*) Trong mấy ví dụ trên chỉ có Phụ Hảo vừa là nữ tướng vừa là chính trị gia, lại là phi tần, còn lại thì đều là những người phụ nữ tài giỏi nhưng không giống trường hợp của Tả Thương Lang lắm. Các bạn muốn tìm hiểu thêm thì đọc ở nhé.

Mặc dù nhìn như hoang đường, nhưng cũng có chỗ cao minh. Y ở trong triều, chỉ có thể điều khiển phe Cam Hiếu Nho. Trên phương diện quân quyền, y không có võ tướng nào có thể ngang hàng với Ôn Thế. Một khi Ôn Thế trở lại bình thường, mang binh công thành, một Nguyên soái dẫn đầu đại quân, cùng một Hiệu úy dẫn đầu quân đội, ai khí thế cao hơn?

Hơn nữa phe Tiết Thành Cảnh căn cơ thâm hậu, nếu như không nghĩ biện pháp khác, riêng lấy chức quan luận, Tả Thương Lang chỉ có thể ở khắp nơi chịu đè ép, không hề có quyền nói chuyện. Tương đương trong quân không có người của y. Nhưng nếu như ban cho Tả Thương Lang ấn tín của vương hậu, lại không như vậy nữa.

Trong triều trừ y, còn có ai chức cao hơn được vương hậu? Một khi tranh chấp, không cần phải nói gì, phe Tiết Thành Cảnh liền rơi vào thế hạ phong.

Tranh cãi một hồi, đương nhiên phe Cam Hiếu Nho chiếm thượng phong. Mộ Dung Viêm ban thưởng ấn tín vương hậu cho Tả Thương Lang, để nàng chưởng quản việc hậu cung. Nói chưởng quản chuyện hậu cung, nhưng kỳ thật việc trong hậu cung tất cả đều do Vương Doãn Chiêu xử lý. Tả Thương Lang xuất thân vốn là quân nhân, nàng quản không nổi mấy việc nhỏ nhưng phức tạp này.

Nhưng trên người có ấn tín, tất cả mọi người đối với địa vị của nàng đều phải ước lượng lại một lần nữa. Nàng ở trong triều, biến thành một người địa vị mơ hồ. Thân là tứ phẩm, quyền thế ngập trời.

Buổi tối, Tả Thương Lang đang chuẩn bị ăn cơm tối, Mộ Dung Viêm từ bên ngoài đi vào. Chắc do Vương Doãn Chiêu bận chuyện, đi cùng y là Phong Bình. Bọn cung nữ thất kinh, vội vã chuẩn bị thêm mấy món ngự thiện, nhưng y cũng chỉ sai người lấy thêm hai bộ bát đũa, ý bảo Phong Bình cũng ngồi xuống.

Ba người cùng ngồi xuống, Tả Thương Lang nói: "Bệ hạ ban thưởng phượng ấn cho thuộc hạ, có phải..." Nàng ngừng lại một chút, vẫn hỏi: "Có phải muốn tạo áp lực cho phía Túc Nghiệp?"

Mộ Dung Viêm nói: "Chuyện Ôn Thế, sớm muộn gì cũng phải giải quyết."

Tả Thương Lang đặt đũa xuống, nói: "Nhưng mà bệ hạ, Ôn Soái hiện thời đang chiến đấu đẫm máu với Tây Tĩnh để bảo vệ đất Yến, chúng ta tuyệt đối không thể hạ thủ sau lưng. Nếu không, không chỉ khiến dân chúng Đại Yến kinh sợ, còn bị Tây Tĩnh thừa dịp hư mà vào. Huống chi Ôn Soái đối với Đại Yến công đức quá mức vĩ đại, nếu như không có ngài ấy, gót sắt Tây Tĩnh sớm đã đạp phá Tấn Dương Thành. Chúng ta..."

Mộ Dung Viêm không đợi nàng nói thêm gì nữa, thản nhiên nói: "Đạo lý ta đều hiểu. Nhưng Ôn Thế thủ biên rất vững chắc, Tây Tĩnh cửu công không có kết quả, cũng nhất định sẽ triệt binh. Một khi Tây Tĩnh rút lui, Ôn Thế tất nhiên sẽ phản công chúng ta. Lòng trung thành của hắn đối với phụ vương, không phải ta và ngươi có thể lay chuyển."

Tả Thương Lang còn chưa nói gì, Phong Bình bên cạnh đã đột nhiên nói: "Theo như vi thần biết, vợ con cha mẹ Ôn Thế đều đang ở Hoạt Đài, nếu như bắt giữ bọn họ trong tay, Ôn Thế nhất định sẽ có cố kỵ. Không bằng..."

Hắn còn chưa nói hết câu, Tả Thương Lang đã chộp lấy ấm trà đột nhiên ném tới. Phong Bình vội vàng không kịp chuẩn bị, duỗi tay ra đỡ, trà nóng giội hết lên người. Hắn nổi giận: "Ngươi đây là có ý gì?!"

Tả Thương Lang tức giận nhìn chằm chằm hắn: "Ôn Soái chống lại Tây Tĩnh, thú biên mười năm, ngươi ở Tấn Dương Thành an hưởng thái bình! Hiện thời ngài ấy đang cố sống chết để giữ lấy đất Yến, loại lời nói vô liêm sỉ như thế mà ngươi cũng có thể mở miệng nói ra được!"

Phong Bình bị một đứa con gái giận dữ mắng mỏ như vậy, giận không kìm được, lập tức rút kiếm ra. Mộ Dung Viêm nói: "Xem ra bữa cơm này hai ngươi nuốt cũng không trôi."

Hai người lúc này mới phản ứng tới, đều quỳ xuống tạ tội, Mộ Dung Viêm cũng không cho cả hai đứng dậy, một mình từ từ ăn cơm. Sau thời gian chừng một chung trà, y đặt đũa xuống. Có cung nữ dâng nước đi lên, cho y rửa tay, y lau khô tay, mới nói: "Phía Ôn Thế bên kia, ngươi trước nghĩ biện pháp. Hắn dù sao cũng là công thần của Đại Yến, cô cũng không muốn làm khó hắn, làm ra cái chuyện kẻ thù khoái trá, người thân đau lòng gì. Nhưng tình thế hiện thời, ngươi cũng biết. Nếu như hắn cố chấp, chảy cuối cùng cũng vẫn là máu người Yến."

Tả Thương Lang thấp giọng nói: "Vâng."

Mộ Dung Viêm lúc này mới nói với Phong Bình: "Ở trước mặt cô rút kiếm, ngươi là muốn làm gì?"

Phong Bình dập đầu chạm đất: "Vi thần tội đáng chết vạn lần!"

Mộ Dung Viêm nói: "Phạt bổng ba tháng, hai ngày tới không cần tiến cung, ở trong phủ tự xem xét lại bản thân."

Phong Bình lại dập đầu: "Vi thần tuân chỉ."

Ra khỏi Nam Thanh Cung, Phong Bình vẫn theo sau lưng Mộ Dung Viêm, suy nghĩ một chút, nói: "Bệ hạ, kỳ thật những gì vi thần mới vừa nói, cũng không phải là nói bừa. Hiện thời trong quân, vô luận là Hứa Lang hay phó tướng của hắn đều là bộ hạ cũ của Ôn Thế. Bọn họ đối với Ôn Thế thời gian qua kỳ thật rất trung thành. Một khi chúng ta giao chiến cùng Ôn Thế, khó bảo toàn thủ hạ không có hàng binh, mật thám! Hơn nữa hắn đã cầm quân mười năm, quân Tây Tĩnh hùng hậu đến công, còn không làm gì được hắn. Nếu quả thật đối kháng, chúng ta khó có phần thắng."

Mộ Dung Viêm nói: "Cô biết rõ."

Phong Bình vội la lên: "Nhưng mà bệ hạ..."

Mộ Dung Viêm ngăn lại hắn, nói: "Hạ hạ kế sách, đương nhiên muốn để đến lúc không thể làm gì được nữa mới dùng. Cô phạt ngươi bổng lộc, cũng không phải vì mấy câu nói đó của ngươi. Mà là vì, dụng ý của ngươi khi nói ra những lời đó." Phong Bình ngây người, Mộ Dung Viêm chậm rãi nói: "Ngươi không phải là muốn để cô hiểu, A Tả cũng là bộ hạ cũ của Ôn Thế hay sao. Nàng đối với Ôn Thế cũng vẫn luôn kính trọng. Phong Bình, ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?"

"Mười... mười bảy năm." Phong Bình sắc mặt dần dần trắng bệch, chậm rãi quỳ trên mặt đất.

Tay Mộ Dung Viêm chậm rãi để lên cổ hắn, cái loại nhiệt độ lạnh lẽo đó khiến hắn phát run. Mộ Dung Viêm chậm rãi nói: "Thuộc hạ muốn cố gắng bày bố, thao túng chủ thượng của chính mình cần phải có đủ trí tuệ. Ta rất hiếm khi cho loại người này cơ hội, lần này, liền vì mười bảy năm qua đi."

Dứt lời, y xoay người rời đi. Phong Bình đưa tay, sờ đến trán mình mồ hôi như mưa.

Nam Thanh Cung, Tả Thương Lang ngồi trước thư án, kỳ thật lời Phong Bình nói thực sự có một chút cũng chính xác. Ít nhất quân tinh nhuệ trong tay Hứa Lang bây giờ vốn chính là bộ hạ cũ của Ôn Thế. Bọn họ tấn công Mộ Dung Uyên, là vì Mộ Dung Uyên vô đạo ngu ngốc, tấn công Hôi Diệp Nguyên, là vì Tây Tĩnh ức hϊếp Đại Yến từ xưa đến nay.

Nhưng mà tấn công Ôn Thế thì lý do là gì đây?

Trận chiến này có thiết kế như thế nào cũng đều không hữu dụng, chưa cần giao chiến cũng đã hụt hơi. Nhưng nếu như Ôn Thế còn nắm trong tay quân đội hùng hậu, phe Mộ Dung Uyên một khi cùng hắn hội hợp, liền sẽ biến thành thập phần khó giải quyết. Đại Yến không thể trường kỳ phân cách, nếu không nhất định sẽ bị Tây Tĩnh tiêu diệt từng bộ phận.

Nếu như muốn tránh giao chiến, còn có một biện pháp đơn giản hơn đó là ám sát Mộ Dung Uyên cùng Mộ Dung Nhược. Ôn Thế chỉ thuần phục Mộ Dung Uyên, chỉ cần ông ta chết, Ôn Thế có lẽ sẽ treo ấn lánh đời. Nếu như được mang theo gia quyến rời xa khỏi khói lửa quyền lực, cũng chưa chắc đã là chuyện không may.

Nhưng muốn gϊếŧ Mộ Dung Uyên dễ như vậy sao? Loại chuyện ám sát này, cũng là hạ hạ sách, nhưng vẫn cần phải hỏi ý kiến Lãnh Phi Nhan một chút. Nếu như Lãnh Phi Nhan biết rõ chuyện này, với tính tình của nàng ấy, cũng không biết lại nảy sinh chuyện gì nữa.

Lúc này, Lãnh Phi Nhan đang ở giữa hồ, thuyền hoa theo nước lay động. Nàng đứng ở đầu thuyền, một thân váy lụa màu trắng tung bay, bên hông đeo chuỗi ngọc, hình tượng hiển nhiên là tiểu thư nhà lành. Tàng Ca đang câu cá, thỉnh thoảng nói: "Cẩn thận ngã đó!"

Lãnh Phi Nhan chạy đến ngồi xuống bên cạnh hắn, tựa đầu lên vai hắn: "Đừng câu cá nữa, thật nhàm chán!"

Giọng Tàng Ca pha theo một cảm giác khiến người ta không thể từ chối: "Nhưng nếu không câu cá buổi trưa chúng ta không biết ăn gì."

Lãnh Phi Nhan nắn cánh tay hắn, nói: "Ta cảm thấy khối thịt này thật là ngon, so với thịt cá còn tươi hơn."

Tàng Ca lôi nàng lại, nói: "Ăn nó ta sẽ không có tay câu cá cho nàng!"

Lãnh Phi Nhan cười hì hì ngả vào trên đùi hắn, trâm cài bị long ra, mái tóc dài như châu ngọc tán ra, trời xanh nước biếc, người ấy vô song. Cổ họng Tàng Ca có chút khát khô, thật lâu sau mới buông nàng ra, nói: "Đừng quấy rối."

Hắn gần đây thường xuyên ở Tàng Kiếm Sơn trang, thứ nhất là do Mộ Dung Uyên xảy ra chuyện, Tàng Thiên Tề phải đi ra ngoài, thứ hai là do Tàng Phong mất tích, hắn cũng không còn được thanh nhà như ngày xưa. Trước kia không có việc gì hắn liền đến tiểu uyển Lãnh Phi Nhan ở ngồi một chút. Mới đầu chỉ để xem nàng sống có ổn hay không, về sau dần dần, liền cảm thấy vừa ý người đó.

Thừa dịp Tàng Thiên Tề đi ra ngoài, hắn dứt khoát đưa Lãnh Phi Nhan về Tàng Kiếm Sơn trang. Hắn chưa có thê thất, mặc dù Lãnh Phi Nhan không có thân nhân, nhưng người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nghĩ đến cũng sẽ không có vấn đề gì.

Hiện giờ hai người sớm chiều chung đυ.ng ngày càng nhiều, nhưng hắn vẫn thủ lễ, định chờ Tàng Thiên Tề trở về sơn trang, được ông gật đầu, hai người mới chính thức bái đường thành thân.

Lãnh Phi Nhan không đoán được hắn lại nghiêm túc đến như vậy, nhưng nàng vẫn đồng ý ở lại Tàng Kiếm Sơn trang. Dù sao bên trong có tàng thư võ học, trong toàn bộ giang hồ cũng không có bất kỳ nơi nào có thể so sánh được.

Bình thường nàng xem sách, Tàng Ca cũng sẽ không ngăn cản.

Hôm nay Tàng Ca khó được có thời gian nhàn hạ, thời tiết lại đẹp, liền dẫn nàng đến du hồ. Người Tàng Kiếm Sơn trang đều biết rõ Lãnh Phi Nhan là thiếu phu nhân tương lai, nàng không muốn có người theo tới, dĩ nhiên là không có người theo tới.

Tàng Ca câu được vài con cá, mổ ra rửa sạch, mang lên nướng trên bếp lò nhỏ. Chỉ chốc lát, mùi thơm đã lan ra bốn phía. Hắn rắc lên một chút muối, đem cá đã nướng giòn đưa cho Lãnh Phi Nhan, vẫn không quên thổi nguội bớt một chút. Lãnh Phi Nhan nhận lấy, bẻ lấy một miếng giòn ngon nhất đút cho hắn.

Tàng Ca hé miệng, vô tình bất ngờ lại ngậm trúng ngón tay nàng.

Tay nàng mặc dù không trơn mịn giống như các tiểu thư thiên kim, nhưng lại thon dài xinh đẹp. Tàng Ca liền giật mình, cảm giác đầu ngón tay cùng môi chạm vào nhau kia, đủ để cho trong lòng bất kỳ một thiếu niên huyết khí phương cương nào cũng phải nổi sóng.

Hắn không khỏi cầm lấy tay nàng, Lãnh Phi Nhan không cự tuyệt, nàng khuỵu hẳn xuống, đến trước mặt hắn, bốn mắt nhìn nhau, thế giới không tiếng động, núi xanh làm màn, cây xanh làm chướng. Tàng Ca nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, trên làn da trơn bóng như sứ, mơ hồ thấy rõ những sợi lông tơ rất nhỏ.

Lãnh Phi Nhan chậm rãi dựa vào hắn, trong con ngươi của hắn, trong suốt chiếu rọi núi hồ nơi nơi xanh thẳm. Rung động đầu đời của thiếu niên, dịu dàng và trong veo tựa như chiếc lông vũ chìm vào trong dòng nước. Người trượt chân vào trong đấy, chỉ có thể ngập đầu trầm luân, quản không nổi thế gian xuân thu.

Đôi môi đỏ mọng của nàng chậm rãi đến gần, Tàng Ca khẽ nghiêng về phía trước, hai cánh môi vừa chạm vào nhau, lý trí của hắn đã hoàn toàn tan rã.

"Nhan Nghiên, chờ phụ thân ta trở về, ta sẽ cầu hôn nàng." Hắn khàn khàn nói, một khắc kia, Lãnh Phi Nhan thực sự chìm đắm trong sự ôn tồn ấy. Quang ảnh trong mắt đều là hư ảo, chỉ có hắn là chân thật vô cùng. Mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, đôi môi nóng bỏng của hắn, cuồng loạn đến dường như mất khống chế trong mắt hắn, khiến cho nàng thật sự giao ra tất cả.

Bàn tay trắng nõn của nàng vuốt ve lại hàng lông mày anh tuấn của hắn, tiếc rằng năm xưa lưu lạc chưa từng gặp gỡ, chỉ có thể triền miên trong thời khắc này.