Chương 32: Đừng khóc

Lãnh Phi Nhan mang Vu Cổ trở lại Tấn Dương Thành, đúng lúc Phong Bình đang như kiến bò trên chảo nóng. Hắn không có giải dược của Yến Tử Sào, hiện thời đã sắp đến kỳ giới hạn, người Yến Tử Sào liên tục thúc giục. Hắn mấy lần hướng Mộ Dung Viêm xin chỉ thị, hy vọng có thể có được cách điều chế giải dược.

Nhưng Mộ Dung Viêm thủy chung không tỏ thái độ, trước mắt Dương Liên Đình vẫn ở Cô Xạ Sơn dưỡng thương, cũng không thể liên lạc. Hơn nữa, Phong Bình chính mình cũng biết, ba người này thời gian qua luôn rất gắn bó. Ngay cả nếu có thể liên lạc được, Dương Liên Đình cũng sẽ không đem cách điều chế cho hắn.

Lãnh Phi Nhan trở lại Yến Tử Sào, ngày hôm sau liền phát giải dược. Một đám du côn lưu manh lúc này mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh. Trong nội tâm Phong Bình nghĩ như thế nào, ai cũng không biết, nhưng chắc chắn cũng không vui vẻ gì.

Hơn nữa Lãnh Phi Nhan còn mang về một gã Vu Cổ, trực tiếp liền bổ nhiệm làm phó lâu chủ. Phong Bình sắc mặt âm trầm: "Ngươi có biết lai lịch của gã này không? Điện hạ đối với ngươi ủy thác trách nhiệm nặng nề, ngươi lại dễ dàng trọng dụng một gã Tây Tĩnh không rõ lai lịch, có ổn không?"

Lãnh Phi Nhan đối hắn độ tôn trọng là không, lập tức liền cười nói: "Hóa ra Phong Bình đại nhân biết rõ chủ thượng ủy thác trách nhiệm nặng nề cho ta." Phong Bình lập tức cứng họng, Lãnh Phi Nhan nói: "Như vậy Phong đại nhân nhất định cũng biết rõ, ai mới là chủ nhân Yến Tử Sào chứ?"

Cơn giận của Phong Bình bốc lên, đang muốn rút đao, không biết làm thế nào ngón cái chỉ dời một tấc, mũi kiếm Lãnh Phi Nhan đã chống vào cổ họng hắn. Phong Bình tức giận không nói được gì, Lãnh Phi Nhan ha ha cười một tiếng, lại thu kiếm: "Phong đại nhân, Vu Cổ có đáng tin hay không, ta thân là Yến Tử Sào lâu chủ đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với chủ thượng. Cũng không nhọc đến ngài hao tâm tổn trí."

Phong Bình cắn răng, xoay người rời đi. Lãnh Phi Nhan quay đầu lại, nói với Vu Cổ: "Đi theo ta."

Vu Cổ chần chừ, sau đó nói: "Ngươi không nên làm nhục hắn như thế."

Lãnh Phi Nhan nói: "Lão tử thấy vui là được, ngươi có ý kiến làm gì?"

Vu Cổ không còn gì để nói, đành phải đi theo nàng đến gặp những chủ sự khác của Yến Tử Sào.

Trong Tiềm dực quân phủ, Mộ Dung Viêm đứng bên cạnh nhà thuỷ tạ, thỉnh thoảng hướng trong nước ném mồi cho cá. Phong Bình cung kính đứng sau lưng y, đem chuyện Lãnh Phi Nhan đã trở lại Tấn Dương bẩm báo với y. Mộ Dung Viêm nói: "Nàng dẫn theo một người Tây Tĩnh trở về?"

Phong Bình cung kính đáp: "Đúng vậy, hơn nữa nàng tựa hồ chuẩn bị để kẻ này làm trợ thủ cho nàng."

Mộ Dung Viêm gật đầu, nói: "Kẻ này nhất định không tệ."

Phong Bình nhìn thần sắc của y, nói: "Điện hạ chẳng lẽ không lo lắng, gã là gian tế Tây Tĩnh hay sao? Gã dù sao không rõ lai lịch, hơn nữa..."

Mộ Dung Viêm mỉm cười, cắt đứt lời hắn: "Nàng chống đối ngươi?"

Lời Phong Bình định nói bỗng nhiên mắc kẹt, Mộ Dung Viêm ném nốt năm mồi cuối cùng, Vương Doãn Chiêu vội vàng vắt khăn ướt đưa lên. Y tỉ mỉ lau tay xong, nói: "Nếu đã tạm thời vô sự, liền về ở bên cạnh ta đi."

Phong Bình cắn răng, lại vẫn nói: "Vâng."

Hắn không cam lòng, hắn đương nhiên không cam lòng. Hắn cùng Chu Tín từ nhỏ đã đi theo Mộ Dung Viêm, đám Tả Thương Lang lại là tiểu bối. Hiện nay Chu Tín, Hứa Lang đều tay cầm quân quyền. Tả Thương Lang liền càng không cần phải nói, Lãnh Phi Nhan cùng Dương Liên Đình cũng có phân công. Chỉ còn lại một mình hắn, nói không xấu hổ là không thể nào.

Bên cạnh Vương Doãn Chiêu hỏi: "Điện hạ có cần phải triệu kiến Lãnh thiếu quân?"

Mộ Dung Viêm nói: "Không, nàng mặc dù kiêu ngạo, nhưng biết cách khống chế kẻ dưới. Ta cũng không lo lắng." Nói xong, quay đầu hỏi: "A Tả đâu?"

Vương Doãn Chiêu nói: "Vừa sớm tinh mơ thức dậy đã liền không nhìn thấy, cũng không thấy ra ngoài phủ, để nô tài sai người đi tìm."

Mộ Dung Viêm nói: "Không cần, để ta tự đi."

Khi đó là chính giữa tháng tám, trời mùa hè thời tiết oi bức, mặt trời chói chang treo cao, mặt đất như một cái l*иg hấp. Mộ Dung Viêm đi đến sân Tả Thương Lang ở, bên trong kỳ hoa trân mộc ganh đua khoe sắc, thấy rõ Vương Doãn Chiêu cũng đã phí chút ít tâm tư chăm sóc. Mộ Dung Viêm gật gật đầu bày tỏ hài lòng, con người Vương Doãn Chiêu không có bản lĩnh gì khác, chỉ có quá mức chu đáo tỉ mỉ. Ông ta nhận ra y cực kỳ hiếm khi nguyện ý hao tâm tổn trí vào chuyện tiểu tiết bài trí cho người nào đó.

Y ngắm nhìn bốn phía, gặp bên cạnh bức tường đỏ lắp một cái giá đỡ, có một mảng lớn dây tường vi men dọc theo giá bám vào, từ trên đầu tường rủ xuống, nở bừng bừng khí thế. Ngẫu nhiên có cơn gió thổi đến, hoa lá đua nhau xào xạc khoe khoang.

Hắn giơ ngón tay chỉ, hỏi: "Cái này có ý tứ gì?"

Vương Doãn Chiêu vội vàng cúi đầu nói: "Bẩm điện hạ, trước kia trong này chỉ có một gốc cây tường vi, nô tài thấy Tả thiếu quân thường xuyên lưu luyến chỗ này, liền phái người cấy ghép rất nhiều giống cây này lại đây."

Mộ Dung Viêm cười nói: "Cỏ dại hoa dại, thế mà lại lọt được vào mắt nàng."

Nói xong, cất bước tiến vào trong tiểu lâu.

Trong lầu không có người, Mộ Dung Viêm trên dưới tìm một lần, lúc xuống dưới lầu, đột nhiên bước đến phía phiến cây tường vi kia. Phong Bình vô ý thức định đi theo, Vương Doãn Chiêu lại hướng hắn khẽ lắc đầu.

Mộ Dung Viêm đi tới nơi gạt ra hoa lá trùng điệp trước mặt, khi đó đúng giữa hè sau giờ ngọ, nắng gắt như lửa. Dưới tầng dây tường vi sum suê bấu víu lên tường viện đầy tao nhã, giữa những đóa hoa phấn hồng giao thoa nở rộ trong lá biếc đó, mùi hương nhè nhẹ, tường hoa chập chờn, tầng tầng như sóng. Nhị điện hạ một thân vũ bạch vén lên dây hoa rủ xuống, chỉ thấy ánh mặt trời bị bóng lá cắt rời, quang ảnh nhỏ vụn. Dưới bóng nắng đan xen ấy, hoa lá rụng rơi rải đầy đất, thiếu nữ mười sáu tuổi mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng màu đỏ, lấy cung làm gối, ngủ trong bụi hoa.

Mộ Dung Viêm chậm rãi đi đến bên nàng, Tả Thương Lang tay phải cầm cung, vừa mở mắt trông thấy là y, vội vàng định ngồi dậy: "Chủ thượng!"

Mộ Dung Viêm nói: "Bên ngoài nóng bức muốn điên, ngươi ngược lại thật lười nhác." Vừa nói vừa ngồi xuống cạnh nàng, Tả Thương Lang vội tránh sang một bên nhường chỗ, nói: "Chủ thượng tới đây, là có gì cần phân phó sao? Hay là chỗ bệ hạ ở Ngư Dương có tin tức gì mới?"

Mộ Dung Viêm nói: "Chưa có, hôm nay trên triều, Tiết Thành Cảnh và mấy cựu thần kia lại nhắc tới chuyện đón phụ vương về làm cho đầu ta cũng đau. Đừng nói đến mấy chuyện phiền toái này nữa, nơi này ngược lại thật thanh tĩnh, để cho ta cũng trộm chút thanh nhàn xem nào."

Y dựa vào dây tường vi nằm xuống, hai tay gối đầu, Tả Thương Lang ngồi ở bên cạnh y, nói: "Theo như thuộc hạ thấy, việc cấp bách nhất bây giờ của chủ thượng, vẫn là phải xưng đế. Nếu không dân chúng chỉ biết đến Yến vương, chủ thượng thủy chung vẫn dưới một bậc."

Mộ Dung Viêm nói: "Ta làm sao không biết, nhưng cựu thần trong triều đi theo phụ vương đã mấy chục năm, muốn bọn họ đường đột ủng lập ta làm Yến vương, nói dễ vậy sao? Bọn Cam Hiếu Nho mặc dù ủng hộ, nhưng so với những cựu thần như Tiết Thành Cảnh, vẫn chưa đủ cân bằng."

Tả Thương Lang nói: "Dù sao Ôn Soái vẫn ở Túc Nghiệp Thành, bệ hạ trước mắt vẫn chiếm hết ưu thế, trong lòng bọn họ có băn khoăn cũng là bình thường. Chủ thượng không cần so đo."

Mộ Dung Viêm phất phất tay: "Ta sao phải so đo với bọn họ."

Tả Thương Lang hỏi: "Như vậy, hiện thời chủ thượng có thượng sách gì?" Mộ Dung Viêm nói: "Nếu bọn họ đã muốn đón phụ vương về, ta liền theo ý bọn họ, ngươi dẫn theo một nhánh quân đi tới Ngư Dương trước, nghênh đón phụ vương đi."

Ánh mắt y như ngọc lưu ly, Tả Thương Lang chần chờ nói: "Chủ thượng nói là... tấn công Ngư Dương?" Mộ Dung Viêm cùng nàng đối mặt, quân thần ăn ý, không cần phải nói, cũng đã hiểu hết. Mộ Dung Viêm hỏi: "Có bao nhiêu phần thắng?"

Tả Thương Lang nói: "Mười phần."

Mộ Dung Viêm nhắm mắt lại, gật gật đầu. Tả Thương Lang hỏi: "Chủ thượng không hỏi chiến sách sao?"

Mộ Dung Viêm nói: "Là ngươi lĩnh quân, trong lòng ngươi đều tự biết thế nào là tốt. Đừng nói chuyện." Hô hấp của y dần dần trầm, đúng là chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Tả Thương Lang ngồi bên cạnh y, không dám động, rất sợ tiếng lá khô cành gãy làm nhiễu thanh mộng của y.

Gió mùa hè mơn trớn khuôn mặt y, ôn nhu dưới giàn dây leo.

Tối đó, Tả Thương Lang dùng ám hiệu liên lạc với Lãnh Phi Nhan, Lãnh Phi Nhan lười biếng: "Có chuyện gì mà kêu ta gấp như vậy?"

Tả Thương Lang thấy nàng xác thực không sao, mới nói: "Ta có chút lo lắng cho Dương Liên Đình, nhưng giáo chủ Bái Ngọc Giáo Mộc Thanh Tà thiên vị bệ hạ, ta hiện tại không tiện đến đó." Lãnh Phi Nhan nói: "Ngươi lo lắng cho hắn làm cái gì, không chừng người ta hiện tại đang chìm đắm trong ôn nhu hương, say nằm gối đầu lên gối mỹ nhân đâu."

Tả Thương Lang dở khóc dở cười: "Phi Nhan!"

Lãnh Phi Nhan lúc này mới nói: "Được rồi, nếu rảnh ta sẽ qua xem một chút."

Tả Thương Lang nói: "Không, ta muốn đi cùng ngươi, nhưng mà ta ngày mai sẽ phải xuất binh đi Ngư Dương ."

Lãnh Phi Nhan hiểu, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Thế giờ đi một chút vậy, ta với ngươi cùng đi."

Thủ vệ ở Bái Ngọc Giáo Cô Xạ Sơn chẳng hề nghiêm ngặt, nhưng kỹ thuật cổ độc luôn làm người ta khó lòng phòng bị. Nếu như không phải là cao thủ như Lãnh Phi Nhan, Tả Thương Lang muốn đi lên vẫn phải phí một phen công phu. Vạn nhất bị giáo chúng phát hiện bất thường, nói không chừng sẽ lục soát núi. Đến lúc đó ngược lại gây bất lợi cho Dương Liên Đình.

Hai người đi vội vã một đêm đến Cô Xạ Sơn. Lãnh Phi Nhan lần trước thấy A Phi tránh thủ vệ như thế nào lần này liền mang Tả Thương Lang đi theo như vậy, tùy cơ ứng biến ngược lại sẽ kinh động thủ vệ.

Hai người tới dưới tượng Thần Nông, ánh trăng trắng như sữa. Lãnh Phi Nhan thổi ám hiệu, chỉ chốc lát sau, liền gặp một cái bóng màu xám hướng bên này đi tới. Dương Liên Đình đi rất chậm, mặc dù hắn bị thương đã hơn ba tháng, nhưng hiện thời cũng chỉ có thể miễn cưỡng xuống đất đi lại một chút mà thôi.

Thấy hắn bước chân tập tễnh, Lãnh Phi Nhan nhịn không được tiến lên, chuẩn bị dìu hắn. Dương Liên Đình tránh tay nàng, nói: "Không cần, ta có thể tự đi."

Hắn cứ như vậy từng bước từng bước, chậm rãi đi đến trước mặt Tả Thương Lang.

Lãnh Phi Nhan nói: "Còn chưa khỏe hẳn sao?"

Dương Liên Đình cười khổ: "Chưa." Trọng thương như thế này, là không thể nào hoàn toàn khỏi hẳn. Cho dù khỏi hẳn, võ công của hắn chắc chắn cũng giảm bớt đi nhiều. Hắn mím chặt môi, đột nhiên mỉm cười, nói: "Nhưng mà đáng giá."

Tả Thương Lang duỗi tay, đỡ hắn ngồi xuống. Ba người ngồi trên mặt đất ở dưới tượng Thần Nông, Thần Nông hai mắt nhìn thẳng phía trước, tay trái ôm thảo dược, tay phải vác cái cày. Dòng nước suối như chuỗi ngọc, từ tay áo bên phải của tượng chậm rãi đổ xuống. Tả Thương Lang nói: "Ta ngày mai phải đi Ngư Dương, trước khi đi, ghé thăm ngươi một chút."

Dương Liên Đình liền giật mình, hỏi: "Ngươi có thể mang về cho ta một món lễ vật không?"

Tả Thương Lang nói: "Ngươi nói đi."

Dương Liên Đình nói: "Một cái đầu người." Tả Thương Lang ngẩn ra, hỏi: "Văn Vĩ Thư?"

Dương Liên Đình gật đầu, Lãnh Phi Nhan không cho là đúng: "Ngươi không tự mình đi lấy à? Hoặc là nhìn lão bị trói gô cổ áp tải tới pháp trường, như thế mới đã ghiền."

Dương Liên Đình nói: "Nên trói gô áp tải tới pháp trường không phải là lão! Lão là thủ hạ đắc lực của thái tử, tiền từ buôn bán quân mã, mười phần thì cũng sáu bảy phần vào túi thái tử."

Lãnh Phi Nhan trầm mặc, Tả Thương Lang nói: "Được." Nàng ngẩng đầu nhìn trăng sáng, nói: "Đêm nay ánh trăng thật đẹp, đáng tiếc không mang rượu tới."

Lãnh Phi Nhan đứng dậy, hỏi Dương Liên Đình: "Mỹ nhân của ngươi đâu? Chỗ nàng không phải rượu cũng không có chứ?"

Dương Liên Đình cười khổ: "Mộc Thanh Tà mang A Phi rời khỏi Cô Xạ Sơn rồi, ta phỏng đoán... Bọn họ đi Ngư Dương gặp bệ hạ ."

Lãnh Phi Nhan nói: "Vậy càng tốt, chờ ta một chút, đi tìm rượu." Dương Liên Đình hết cách với nàng, nói: "Dọc theo nơi này đi hướng đông, gặp Hồi Sinh điện quẹo phải, đi khoảng mười mét có hầm rượu."

Lãnh Phi Nhan đi tìm rượu, Dương Liên Đình nói: "Ngươi có chuyện muốn nói với ta à?"

Tả Thương Lang nói: "Lúc Phi Nhan bị mắc kẹt ở Hôi Diệp Nguyên, chủ thượng từng phái Phong Bình đến quản lý Yến Tử Sào, lấy Phi Nhan cá tính, nàng đương nhiên sẽ phát hiện ra. Mà một khi nàng biết..."

Dương Liên Đình cười khổ: "Nàng tất nhiên sẽ không cho Phong Bình nửa điểm mặt mũi."

Tả Thương Lang nói: "Ta hy vọng ngươi có thể đem dược của Yến Tử Sào một lần nữa chỉnh lại, không để người thường có thể phá giải được."

Dương Liên Đình nói: "Ta không hiểu, ý ngươi là, chủ thượng có khả năng sẽ bày mưu đặt kế làm ta phải giao ra phương thuốc?"

Tả Thương Lang lắc đầu, nói: "Chủ thượng biết rõ ba người chúng ta tâm đầu ý hợp, sẽ không làm như vậy. Nhưng Phong Bình là loại người tâm tư âm trầm, ta cuối cùng vẫn không yên tâm được."

Dương Liên Đình nói: "Ta hiểu."

Nói không đến vài câu, Lãnh Phi Nhan đã mang theo ba hũ rượu đi lên, là rượu ngon, La Khởi Xuân hai mươi năm. Bùn phong mở ra, mùi rượu bốn phía. Cũng may mắn tế đàn này xưa nay ít có người tới, nếu không chỉ mỗi mùi rượu thôi cũng đủ để người ta chú ý rồi.

Ba người giơ vò rượu lên, ở dưới ánh trăng vừa cụng. Lãnh Phi Nhan nói: "Trung thu không thể tụ lại, hôm nay liền làm lễ ăn mừng."

Tả Thương Lang nói: "Lễ hội thế này cũng quá đơn sơ. Ngươi làm chủ mà đến cả món ăn cũng không có một cái."

Dương Liên Đình cười khổ: "Ta cũng là khách mà, hơn nữa còn phải trốn. Ngươi cho rằng dễ dàng sao!"

Lãnh Phi Nhan bất mãn: "Các ngươi không phải chỉ cần ăn thịt sao! Đến đây, ta cũng không chạy!"

Hai người đều cười rộ lên, cuối cùng Tả Thương Lang phát hiện trên núi có mấy cây hồng, đứng dậy nhảy lên cây, hái vài quả, lần lượt phân: "Đến đến, như thế này miễn cưỡng cũng có thể tính là có đồ ăn."

Lãnh Phi Nhan nhận đến, cũng mặc kệ có sạch hay không, lấy tay áo lau lau liền đưa vào trong miệng. Dương Liên Đình cười đến không được: "Ta nói các ngươi, không hỏi mà lấy là ăn trộm..."

Trăng lêи đỉиɦ đầu, hương hoa quế bay xuống trong rượu, hoa mai doanh tụ. Ba người ăn hồng thưởng trăng, tuy không phải trung thu cũng như trung thu.

Ngày hôm sau, Mộ Dung Viêm chính thức hạ lệnh, mệnh cho Tả Thương Lang mang binh đi đến Ngư Dương, đón Mộ Dung Uyên về!

Đám Tiết Thành Cảnh người người đều nghẹn họng nhìn trân trối, ai cũng biết hiện thời chỉ là hình thức, thực tế Mộ Dung Viêm cùng Mộ Dung Uyên thế như nước với lửa. Y phái quân đi Ngư Dương nghênh đón Mộ Dung Uyên, Mộ Dung Uyên sẽ trở về sao?! Nhưng ai cũng nói không nên lời phản bác, dù sao đón Mộ Dung Uyên quay về là chuyện bọn họ đang liên tục cực lực tranh thủ mấy hôm nay.

Không đợi mọi người nghĩ ra lí do thoái thác phản đối, Tả Thương Lang đã tiếp quân lệnh, cùng Hứa Lang mang binh đi đến Ngư Dương.

Hứa Lang đi theo Tả Thương Lang, hỏi: "Tham quân, chúng ta cứ như vậy trực tiếp đi Ngư Dương?"

Tả Thương Lang lắc đầu, lập tức quay đầu nhìn hắn, nói: "Hiện thời bệ hạ ở thành Ngư Dương, đã triệu tập không ít bộ hạ cũ. Chúng ta trực tiếp công thành, thương vong quá lớn." Hứa Lang nháy mắt mấy cái: "Ý tham quân là..."

Tả Thương Lang nói: "Bệ hạ cùng Ôn Soái có nghĩa quân thần mấy chục năm, ông ta sẽ không hoài nghi sự trung thành của Ôn Soái. Mà ngươi, ngươi là người Ôn Soái phái ra, trong tay có binh phù của Ôn Soái trao cho. Nếu như ngươi lấy danh Ôn Soái, suốt đêm dẫn quân tới xin hội hợp."

Hứa Lang bị dọa mặt trắng bệch: "Có thể... Nhưng ta đã khởi binh đánh vào Tấn Dương Thành mà! Bệ hạ sao có thể tin ta?!"

Tả Thương Lang nói: "Tấn Dương Thành nhất định sẽ có tai mắt của bệ hạ, ngươi hiện thời thiếu niên đắc chí, tay cầm quân đội hùng hậu, há sẽ dễ dàng làm phản lại điện hạ? Bệ hạ chẳng những sẽ không tin ngươi, ngược lại sẽ bắt ngươi lại nghiêm hình tra hỏi. Sau đó ngươi cung khai, thừa nhận là trá hàng."

Hứa Lang mồ hôi lạnh túa ra: "Tham quân, quân tình như lửa, không cần nói giỡn."

Tả Thương Lang nói: "Ta không có đùa, lúc này, ta sẽ lại phái phó tướng thủ hạ của ngươi, lần nữa dẫn quân vào thành xin hội hợp. Bệ hạ sẽ hoài nghi các ngươi một thực một giả, ngươi nếu là giả, kẻ khác tất nhiên chính là thực. Ông ta sẽ mở cổng thành chào đón."

Hứa Lang chỉ cảm thấy trên người rét run: "Tham quân, ngươi sẽ không sợ mấy người đó thực sẽ đầu quân cho bệ hạ sao?"

Tả Thương Lang nói: "Sẽ không, nếu như bọn họ đầu nhập vào bệ hạ, bệ hạ không trách tội đã là vô cùng may mắn, nhưng sau này sao còn có khả năng thăng chức? Nhưng nếu như giúp điện hạ lập đại công, bọn họ người người đều có phong kim thưởng ngân, tiền đồ vô lượng."

Hứa Lang cắn răng: "Ta đây cũng đành phải."

Đêm đó, vào lúc canh ba, Hứa Lang trá hàng bị bắt, phó tướng Luyên Đê Điêu Đào Phúng Cao(*) dẫn quân lại quy phục. Yến vương Mộ Dung Uyên tin là thật, mở cửa thành ra, bị Tả Thương Lang cùng Luyên Đê Điêu Đào Phúng Cao nội ứng ngoại hợp. Vì thế, bộ hạ cũ thật vất vả tập hợp đủ của Mộ Dung Uyên lại vì vội vàng không kịp chuẩn bị liền bị đánh cho tan tác, tiêu diệt gần hết.

(*) Mình không dịch nhầm đâu nhé. Tên anh này rất kỳ cục đúng không mọi người, có vài từ trong tên của anh này còn là từ hiếm gặp trong tiếng Trung nữa, như chữ phúng (凮) trong tên anh này không có nghĩa gì cả, nó có thể là biến thể của từ phong (風)- gió, có vẻ như là tên dân tộc thiểu số gì đó phiên âm sang tiếng Trung, mình cũng không tìm hiểu kỹ lắm, sau này truyện còn có một đoạn hài hài về cái tên của anh này nữa, xem cũng vui.

Đến hừng đông, Mộ Dung Uyên bất đắc dĩ, đành phải bỏ thành Ngư Dương, lui về Phương Thành ở phía đông Ngư Dương. Ngư Dương thất thủ.

Dư luận trong dân chúng bùng nổ!

Sau khi Ngư Dương bị chiếm đóng, thế cục lập tức thay đổi chóng mặt.

Lần trước Tấn Dương thất thủ, có thể là do chủ quan. Dù sao chẳng ai ngờ rằng thủ hạ của Ôn Thế lại đột nhiên làm phản vây công Tấn Dương. Nhưng bại trận lần thứ hai, liền không còn có thể giải thích bằng hai chữ chủ quan được nữa, đây gọi là bất lực.

Lúc này, cơ hồ tất cả mọi người đều bắt đầu một lần nữa nhìn kỹ lại Mộ Dung Viêm. Toàn bộ dân chúng Đại Yến cũng bắt đầu ý thức được, vị hoàng tử chưa từng có biểu hiện gì xuất chúng này, có khả năng mới là quân chủ thật sự của bọn họ. Lại không còn kẻ nào dám khinh thị đội quân dưới tay y là tạp quân nữa.

Tả Thương Lang, cái tên này bắt đầu thật sự xuất hiện trong mắt mọi người.

Mà khi đó, Tả Thương Lang cũng chưa khải hoàn trở về, nàng còn bận truy kích đoàn người chạy trốn theo Mộ Dung Uyên ra khỏi Ngư Dương, định bắt Văn Vĩ Thư lại. Chuyện này vốn không khó, đoàn người Mộ Dung Uyên đều là hoàng thân quốc thích, quý môn nữ quyến. Cho dù hoảng hốt chạy trốn, tốc độ cũng sẽ vô cùng chậm.

Nhưng khi nàng truy kích dọc theo vết bánh xe để lại bỗng có mười mấy người đến ngăn cản nàng. Tả Thương Lang chỉ nhìn cách ăn mặc của bọn họ cũng biết những người này là ai. Nàng nhìn chằm chằm người cầm đầu, hô: "Mộc Thanh Tà."

Mấy kẻ này người người đều ăn mặc theo kiểu của người ngoại tộc, trên mũ khảm ngọc, là Bái Ngọc Giáo không thể nghi ngờ. Quả nhiên người cầm đầu nói: "Nha đầu nhìn giỏi lắm."

Tả Thương Lang chậm rãi lui về phía sau, nghe nói Bái Ngọc Giáo ngoại trừ bạch cổ độc trị bệnh cứu người, còn nổi tiếng vì nuôi một loại hắc cổ độc khiến người biến sắc. Những thứ này nàng chưa hề nhìn thấy, nhưng nếu quả thật đánh nhau, những binh sĩ đi theo nàng khẳng định không phải là đối thủ.

Trong đám bùn cát phía trước, có thứ gì đó chậm rãi ngọ nguậy, lông tơ Tả Thương Lang đều dựng đứng lên, quyết định thật nhanh, xoay người nói: "Rút lui!"

Binh sĩ bắt đầu ra hiệu lệnh rút quân, Mộc Thanh Tà cũng không có ý định tiến lên. Cổ trùng mặc dù bá đạo, nhưng độc tố phát tác dù sao vẫn chậm. Nếu như Tả Thương Lang định ngọc đá cùng nát, cho dù nàng thân trúng cổ trùng, muốn trong nháy mắt gϊếŧ chết ông ta cũng không phải không thể.

Ông ta chỉ muốn ngăn chặn Tả Thương Lang, giúp Mộ Dung Uyên thêm chút thời gian thoát thân là được.

Tả Thương Lang quay về thành, sai người dâng tấu cho Mộ Dung Viêm. Ngày hôm sau, Mộ Dung Viêm viết thư cho Lãnh Phi Nhan, Lãnh Phi Nhan đọc xong, chỉ thị một tên côn đồ đi trước đến Phương Thành mật báo – – Dương Liên Đình được người cứu ra xong liền được giấu ở Cô Xạ Sơn dưỡng thương. Dương Huyền Hạc khi còn sống cùng Bái Ngọc Giáo giáo chủ chính là bạn tốt chí giao.

Chứng cớ là thư từ Mộc Thanh Tà cùng Dương Huyền Hạc lui tới khi đó, cùng thư Mộ Dung Viêm viết cho Mộc Thanh Tà.

Mộ Dung Uyên đem thư mang ra so sánh, thư của Mộc Thanh Tà cùng Dương Huyền Hạc là thật. Thư Mộ Dung Viêm viết cho Mộc Thanh Tà xác thực cũng là chữ của Mộ Dung Viêm – – đó vốn là bút tích Mộ Dung Viêm viết cách đây một thời gian.

Ông ta tự đánh giá mấy lần, Mộ Dung Viêm khởi binh, lấy lý do là vì minh oan cho Dương gia. Mà ngòi nổ của vụ khởi binh làm loạn này, đem Dương gia oan án một lần nữa lật ra, xác thực chính là do Mộc Thanh Tà mật báo Dương Liên Đình là con trai Dương Kế Linh. Nếu như Mộc Thanh Tà không tra ra thân thế Dương Liên Đình, vụ án đã trôi qua được tám năm, làm sao lại thứ có thể dẫn tới sự chú ý của mọi người?

Nhưng vì cái gì sáu năm qua Mộc Thanh Tà đều một tiếng cũng không kêu, lại hết lần này tới lần khác chọn vào lúc này mật báo đây?

Nghi ngờ trong lòng ông ta lan tràn như bụi rậm, liền phái người của Tàng Kiếm Sơn trang bí mật tra soát Cô Xạ Sơn, cuối cùng chứng thật, Dương Liên Đình vẫn đang ở Cô Xạ Sơn dưỡng thương.

Mộ Dung Uyên giận dữ, trước khi Mộc Thanh Tà đến được Phương Thành khoe thành tích, đã hạ lệnh cho trang chủ Tàng Kiếm sơn trang Tàng Thiên Tề gϊếŧ chết ông ta. Tàng Thiên Tề xuất kiếm cực nhanh, người như Mộc Thanh Tà không thể kịp phản ứng. Cho đến khi đầu rơi xuống đất, ông ta vẫn không thể hiểu vì sao.

Khi đó A Phi đang ở bên ngoài thành cứu trị cho thương binh, bạch cổ của nàng vô luận là cửu châm hay là tố vĩ đối với cầm máu nối xương đều có hiệu quả, y thuật bình thường khó có thể so sánh. Lúc này nàng còn chưa kịp đứng dậy, đột nhiên Nhϊếp Thiểm xông tới, kéo nàng bỏ chạy. A Phi kinh hãi: "Nhϊếp Thiểm, đã xảy ra chuyện gì? Nghĩa phụ đâu?"

Nhϊếp Thiểm kéo nàng lên ngựa, sau lưng binh lính Mộ Dung Uyên phái tới đã kéo lại đây, mười giáo chúng am hiểu điều khiển hắc cổ độc đứng thành một hàng, tiếng đập cánh của đám phi trùng nho nhỏ, phát ra âm thanh ong ong. Nhϊếp Thiểm không kịp nhiều lời, mang theo A Phi giục ngựa chạy như điên.

A Phi quay đầu, trông thấy phía sau vô số binh sĩ ngã lăn lộn, có người giương cung bắn tên, mười giáo chúng dù bị trúng vài mũi tên một lúc vẫn cố gắng thúc giục cổ trùng. Các loại cổ trùng chui vào những thân thể, tiếng kêu thảm thiết vang trời. Có người tưới dầu hỏa, đốt cháy mặt đất.

Ánh mắt xa dần, A Phi bắt lấy Nhϊếp Thiểm, hỏi: "Vì sao? Yến Quân đang đuổi gϊếŧ chúng ta, vì sao?! Nghĩa phụ ở đâu rồi?"

Nhϊếp Thiểm trên người tất cả đều là máu, nói: "Mộ Dung Uyên gϊếŧ giáo chủ! Hắn hoài nghi giáo chủ cấu kết với Mộ Dung Viêm, hắn gϊếŧ giáo chủ!"

A Phi quay đầu, sau lưng thành quách đã xa, chỉ còn lại khói đặc ngút trời. Nàng nói: "Ngươi nói nghĩa phụ đã chết?"

Máu trên người Nhϊếp Thiểm cơ hồ nhuộm đỏ nàng: "Thánh nữ, chúng ta nhất định phải mau chóng chạy về Cô Xạ Sơn, tộc nhân của chúng ta sắp gặp nguy hiểm!"

A Phi muốn khóc, nhưng không có nước mắt. Nàng vẫn không thể tin nổi, Mộc Thanh Tà đã chết. Người làm sao có thể nói chết thì chết?

Phía đông Phương Thành cũng không thể đi, Nhϊếp Thiểm mang nàng quay trở về Ngư Dương, từ Ngư Dương qua Tấn Dương, đêm tối thần tốc chạy về Cô Xạ Sơn.

A Phi vẫn như trong mộng, mọi việc xung quanh hết thảy nàng đều biết rõ, nhưng cái loại cảm giác này lại không hề rõ ràng. Cho đến khi trở lại Cô Xạ Sơn, nhìn thấy tượng Thân Nông quen thuộc, nhìn thấy Ngọc Túy Các nơi Mộc Thanh Tà ở, nước mắt nàng mới đột nhiên rơi xuống.

Dương Liên Đình trông thấy nàng đứng ở cửa Ngọc Túy Các không nhúc nhích, chỉ có thể chậm rãi đi tới: "A Phi?"

A Phi xoay người, trông thấy hắn, đột nhiên oa một tiếng khóc lớn lên. Dương Liên Đình sợ hãi: "A Phi! Xảy ra chuyện gì?" Nước mắt nàng thật nhiều, thấm ướt lông mi thật dài, ướt sũng khuôn mặt tron bóng như ngọc. Dương Liên Đình tay chân luống cuống vội vã lau nước mắt cho nàng: "A Phi, đừng khóc, nói cho ta biết chuyện gì xảy ra?!"

A Phi dùng sức đá đánh hắn: "Đều tại ngươi, người Yến các ngươi không có thứ nào là tốt! Ta tại sao phải cứu ngươi, tại sao phải cứu ngươi!"

Dương Liên Đình ôm nàng để nàng bình tĩnh lại, nàng dùng sức cắn lên bả vai hắn. Dương Liên Đình vì vậy liền không cử động nữa, mãi đến lúc máu chảy ướt sũng xiêm y, A Phi mới từ từ buông ra. Nàng gục trên vai Dương Liên Đình, kêu khóc như đã sụp đổ: "Dương Liên Đình, nghĩa phụ ta chết rồi. Mộ Dung Uyên gϊếŧ ông ấy! Chúng ta nên làm cái gì bây giờ!"

Dương Liên Đình trong nội tâm khẽ run, A Phi nức nở từng tiếng, tê tâm liệt phế. Tuổi nhỏ mất đi cha mẹ, những sợ hãi kinh hoảng kia từng bao trùm toàn bộ cuộc sống của nàng, nhưng nhờ Mộc Thanh Tà mang các nàng rời khỏi nơi đó, cho nàng cùng tộc nhân một cuộc sống an ổn bình yên trong suốt mười hai năm.

Mười hai năm sau, ông ấy cũng chết.

Dương Liên Đình biết rõ cái loại cảm giác này, tám năm trước cảm giác của hắn không phải cũng là như thế hay sao? Người chưa từng mất đi thân nhân sẽ không bao giờ biết được như thế nào là tuyệt cảnh, như thế nào là cùng đường.

Hắn dùng lực ôm chặt A Phi, vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng: "Đừng khóc, ta sẽ nghĩ biện pháp, A Phi, đừng khóc."

Nước mắt nàng từng giọt từng giọt làm bỏng hắn. Dương Liên Đình ôm nàng vào lòng, có như vậy một khắc, hắn hận không thể lật đổ toàn bộ thế giới chỉ để nàng ngừng bi thương.