Chương 34: Trúng kế

Phương Thành, Mộ Dung Uyên trầm giọng hỏi: "Vẫn chưa liên lạc được với Ôn Thế?"

Thái tử Mộ Dung Nhược nói: "Hiện thời từ Ngư Dương kéo dài về phía tây đến Tiểu Kế Thành đều ở trong tay Mộ Dung Viêm, chúng ta cùng Túc Nghiệp Thành liên lạc cực kỳ bất tiện. Trong khoảng thời gian ngắn, vẫn chưa có tin tức truyền về."

Mộ Dung Uyên nhìn về phía Tàng Thiên Tề đứng bên cạnh, nói: "Tàng Kiếm Sơn trang cao thủ nhiều như mây, cũng không có ai có thể lẻn vào Túc Nghiệp truyền tin được sao?"

Tàng Thiên Tề nói: "Thảo dân ngay lập tức liền phái đại đệ tử Tàng Tiêu đến Túc Nghiệp đưa tin." Mộ Dung Uyên gật gật đầu, nói: "Những ngày này ngươi cũng vất vả."

Tàng Thiên Tề vừa muốn trả lời, bên ngoài có người đi vào, quỳ lạy hành lễ nói: "Bệ hạ, thái tử điện hạ, Tàng Kiếm Sơn trang có thư gửi tới Tàng trang chủ."

Tàng Thiên Tề tiến lên tiếp nhận thư, mở ra xem, là thư của Tàng Ca. Trong thư ngoại trừ bẩm báo một chút công việc ở sơn trang, còn nhắc tới một cô nương tên là Nhan Nghiên. Giữa những hàng chữ, hiển lộ ra ý muốn cầu hôn.

Tàng Thiên Tề lắc lắc đầu, đem thư cất kỹ.

Mộ Dung Uyên hỏi: "Có phải trong trang có chuyện xảy ra?"

Tàng Thiên Tề vội bẩm báo: "Cũng không có việc gì, chỉ là khuyển tử nhìn trúng một cô nương. Hiện thời phản đảng làm loạn, nó lại còn có tâm tư nhi nữ tình trường như thế này. Tàng mỗ gia môn bất hạnh." Tuy nói như thế nhưng cũng không quá nhiều ý trách cứ.

Dù sao Tàng Ca cũng đã đến tuổi phải thành hôn, huống chi Tàng Phong đã mất tích nhiều ngày không hề có tin tức, nhất định là lành ít dữ nhiều. Ông ta cũng chỉ còn lại một đứa con trai này, có thể con đàn cháu đống, đương nhiên là chuyện tốt.

Mộ Dung Uyên nhìn nhìn thần sắc ông ta, cũng biết ý tứ của ông ta, đột nhiên nói: "Nhắc đến, Tàng Ca con thứ của ngươi cũng thực là một nhân tài."

Tàng Thiên Tề đối với hai đứa con trai vẫn rất tốt, mặc dù Tàng Ca từ nhỏ không chịu khó luyện công bằng Tàng Phong, nhưng ông ta kỳ thật cũng không có cái gì thiên vị. Hiện thời nghe thấy Mộ Dung Uyên nói như vậy, lập tức nói: "Bệ hạ quá khen, khuyển tử bất hảo, hiện thời vẫn còn trẻ người non dạ."

Mộ Dung Uyên nói: "Con gái cô Xu Nhi, năm nay vừa vặn mười lăm, cùng lệnh lang ngược lại tuổi tác xấp xỉ."

Tàng Thiên Tề liền giật mình, đây ý là...

Mộ Dung Uyên quay đầu, nói: "Người đâu, thỉnh công chúa lại đây một chuyến."

Có tiểu hoàng môn (thái giám) lĩnh chỉ, chỉ chốc lát sau, công chúa Mộ Dung Xu đã đến. Mặc dù đang gặp loạn lạc, nhưng bước chân nàng vẫn thướt tha, dáng vẻ xinh đẹp. Mộ Dung Uyên nói: "Như thế nào, công chúa của cô vương, có xứng đôi với lệnh lang không?"

Tàng Thiên Tề lấy làm kinh hãi, mặc dù từ trước đến nay Tàng Kiếm Sơn trang là võ lâm thế gia, nhưng dùng sao cũng chỉ là lỗ mãng kiêu hùng. Từ bao giờ lại có thể có được vinh hạnh cầu thân với công chúa như thế này?

Nhưng nay đã khác xưa, Mộ Dung Uyên đang lúc yếu thế, chỉ có Tàng Kiếm Sơn trang tương đối hữu dụng. Ông ta thoáng trầm ngâm, mặc dù hiện thời nhìn qua Mộ Dung Viêm thế như chẻ tre, nhưng một khi Ôn Thế bứt ra được, hắn lập tức liền sẽ sa vào hoàn cảnh xấu.

Ông ta khẽ mím môi, nói: "Công chúa phong thái tựa thiên nhân, thảo dân chỉ lo lắng khuyển tử lỗ mãng, không xứng với công chúa cành vàng lá ngọc."

Mộ Dung Uyên ha ha cười một tiếng, nói: "Tàng ái khanh quá khiêm tốn, đã như vậy, ngày mai Cô liền bảo vương hậu hạ chỉ, tứ hôn công chúa cho Tàng Ca. Ngươi cùng vương hậu vốn là biểu huynh muội, sau chuyện này lại càng thân càng thêm thân ."

Tàng Thiên Tề quỳ xuống đất: "Thảo dân tạ chủ long ân!"

Tối đó, Tàng Thiên Tề viết thư sai người vội chuyển về Tàng Kiếm Sơn trang, dứt khoát không đồng ý cho Tàng Ca cưới Lãnh Phi Nhan.

Tàng Ca kinh sợ, còn chưa kịp hỏi kỹ, ngày hôm sau đã liền có ý chỉ của vương hậu truyền đến, tứ hôn cho hắn cùng công chúa Mộ Dung Xu. Tàng Ca quỳ trên mặt đất, như nghe thấy sấm sét. Vẫn là mẹ hắn Tạ thị hết lần này đến lần khác nhắc nhở, hắn mới tiếp chỉ.

Hắn mở ra thánh chỉ, nhìn thấy là không sai, mới quay lại nói với mẹ mình: "Nương, con muốn đến Phương Thành một chuyến."

Tạ thị nói: "Ngươi không thích hôn sự này?"

Tàng Ca cả giận nói: "Phụ thân rõ ràng nhận được thư của con rồi, tại sao lại có thể làm ra quyết định hoang đường như thế?"

Tạ thị thở dài, nói: "Con trai, hiện thời bệ hạ bị nhốt ở Phương Thành, đúng là lúc cần tới cha con. Nếu là trước kia, người giang hồ như chúng ta, muốn cưới công chúa, còn không phải là người si nói mộng?"

Tàng Ca nói: "Con tuyệt đối sẽ không cưới công chúa, mẫu thân, nhi tử đã... đã có người yêu. Ngày mai con sẽ dẫn nàng lại đây, mẹ sẽ thích nàng."

Tạ thị nói: "Tàng Ca! Ca ca con hiện thời tin tức hoàn toàn không có, mẫu thân liên tục hy vọng nó bình an vô sự. Nhưng mẫu thân cũng biết, đây chẳng qua cũng chỉ là tự mình an ủi mình mà thôi! Hiện thời trọng trách ở Tàng Kiếm Sơn trang chỉ có thể giao vào tay con. Nhưng luận về võ công, con không bằng anh con. Kiếm pháp của gia tộc Đoan Mộc ở Y Lư Sơn con đã được chứng kiến chưa? Nếu như tương lai, không có triều đình nâng đỡ, chỉ dựa vào chính con, có thể để cho Tàng Kiếm Sơn trang tiếp tục vinh quang như hiện nay được hay không?!"

Tàng Ca sửng sốt, Tạ thị nói: "Mẫu thân biết rõ, cô nương con ta vừa ý nhất định rất rất tốt. Nhưng mà hiện giờ không còn là lúc ngươi có thể tùy hứng."

Tàng Ca quay đầu, nhẹ nói: "Mẫu thân, con sẽ khổ luyện võ công, con không cần ai tới nâng đỡ con."

Trong ánh mắt hiền lành của Tạ thị thoáng vương nét bi thương, nói: "Tàng Ca, Đoan Mộc gia tộc Đoan Mộc Nhu, nếu như chờ thêm một thời gian nữa thì ngay cả cha con cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn."

Tàng Ca ngơ ngẩn, Tạ thị nói: "Ông ấy chưa từng nói với con phải không, con trai, cha con tính tình như thế nào con còn không biết sao? Từ trước đến giờ ông ấy đã từng khi nào lại ép con làm việc gì con không muốn chưa? Nếu như không phải đến lúc bất đắc dĩ..."

Tàng Ca nói: "Nhưng mà... Nhưng mà con đã hứa với một người khác, mẫu thân, con không thể..."

Tạ thị nói: "Công chúa gả tới, là đại hỷ sự của Tàng Kiếm Sơn trang. Nhưng chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình yêu của con, nếu như có thể dưỡng ở ngoài thôn trang, ta nghĩ công chúa cũng sẽ không truy cứu."

Tàng Ca lại không muốn nói gì nữa, liền đi ra. Hắn ở phía ngoài tiểu viện Lãnh Phi Nhan quanh quẩn rất lâu, đợi đến cuối cùng quyết định đẩy cửa vào bên trong, đã thấy trong phòng không còn một bóng người. Hắn gọi đầy tớ đến tra hỏi, không có ai biết được tung tích của nàng.

Nàng đã rời đi.

Yến Tử Sào, Vu Cổ vừa nhìn thấy Lãnh Phi Nhan liền không vui vẻ gì: "Ngươi còn biết trở về!"

Lãnh Phi Nhan vẻ mặt cợt nhả: "Đương nhiên, ta đi ra ngoài chơi một chút, không trở lại còn có thể đi đâu?"

Vu Cổ tức giận nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi bị Tàng nhị công tử kia mê đến thần hôn điên đảo, đến cả cửa chính Yến Tử Sào hướng nào cũng không nhớ nổi nữa chứ!"

Cũng khó trách hắn nổi giận, kể từ khi có hắn, Lãnh Phi Nhan liền bỏ mặc hết mọi việc cho hắn, thường xuyên ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới. Lần này lại càng quá đáng, trực tiếp đi cùng Tàng Ca.

Lãnh Phi Nhan bị hắn mắng như mắng cháu, cũng không giận, cười nói: "Sao có thể chứ! Ta nếu có quên cửa chính Yến Tử Sào thì cũng phải nhớ ngươi nha!" Nói xong liền vuốt cằm Vu Cổ. Vu Cổ xanh cả mặt: "Ngươi có thể biết Tàng Kiếm Sơn trang là nơi nào không! Đó cũng là nơi có thể tùy tiện vui đùa?"

Lãnh Phi Nhan không kiên nhẫn: "Rồi rồi, ngươi vẫn chưa xong sao. Tin tức phía Tàng Thiên Tề có gì mới không?"

Vu Cổ nói: "Người của chúng ta ở Bàn Long Cốc phát hiện ra một người, cỏ vẻ là Tàng Tiêu của Tàng Kiếm Sơn trang. Hắn hẳn là muốn đi tắt xuyên qua Nam Sơn đến Túc Nghiệp Thành."

Lãnh Phi Nhan gật đầu: "Gϊếŧ chết hắn, cẩn thận lục soát trên người hắn, xem có thư từ gì hay không."

Vu Cổ hừ lạnh: "Ngươi cùng Tàng nhị công tử triền triền miên miên, khanh khanh ta ta, nhưng đối với sư huynh hắn ngược lại không chút lưu tình."

Lãnh Phi Nhan thở dài: "Vu Cổ, khẩu khí này của ngươi, thật làm cho ta hoài nghi ngươi đang ghen. Người như Tàng Ca, vui đùa một chút thôi, chẳng lẽ ta còn có thể cùng với hắn như hình với bóng hay sao? Việc tư không thể ảnh hưởng tới việc công, ta là người có nguyên tắc."

Vu Cổ nghe được câu "Vui đùa một chút thôi", gân xanh trên trán đều muốn lồi ra: "Phương Thành truyền về tin tức, tiểu tình nhân kia của ngươi dự định cưới công chúa."

Lãnh Phi Nhan đột nhiên duỗi tay, rút loan đao bên hông hắn ra. Vu Cổ lui về phía sau một bước, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?" Lãnh Phi Nhan rút cây đao kia ra, ngón tay cẩn tinh tế ma sát, nói: "Ngươi xem, cây đao này ngươi đã dùng qua, nhưng cũng không trở ngại ta lại tiếp tục dùng nữa, đúng không?"

Vu Cổ trừng nàng, không hiểu đây là ý gì. Lãnh Phi Nhan nói: "Cho nên hắn có cưới công chúa hay không thì cũng có quan hệ gì đâu? Dù sao cũng không thể nào để công chúa dùng một chút liền hư, có đúng không?"

Vu Cổ lại nổi cáu, lúc này liền gầm lên giận dữ: "Lãnh Phi Nhan, ngươi rốt cục có chỗ nào giống nữ nhân?!"

Lãnh Phi Nhan cười gập cả lưng, loan đao ở trên tay nàng xoay tròn ra một đường tàn ảnh đẹp đẽ, trong chớp mắt đã tra vào vỏ đao bên hông hắn. Nàng bỗng nhiên quay đầu, môi đỏ mọng như lửa, đôi con ngươi như ánh sao, nàng híp mắt, cho hắn một ánh mắt cười. Một khắc kia dễ thương tận xương, thế gian phong tình đều hóa hư ảo. Vu Cổ như bị điện giật, cho đến khi nàng đi ra rất xa, hắn vẫn không thể hoàn hồn.

Lúc Tả Thương Lang đến tìm Lãnh Phi Nhan, Lãnh Phi Nhan đang luyện công, thấy nàng vào, nói: "Theo giúp ta qua mấy chiêu."

Tả Thương Lang ôm đầu gối mà ngồi xuống đám cỏ bên cạnh, nói: "Không."

Lãnh Phi Nhan trừng nàng: "Vì sao?"

Tả Thương Lang nói: "Không muốn tự rước lấy nhục."

Lãnh Phi Nhan xì một tiếng, cũng không luyện công nữa, kéo khăn tay một bên lau mồ hôi một bên hỏi: "Có chuyện gì?"

Tả Thương Lang đi thẳng vào vấn đề, nói: "Ta muốn cắt đứt liên hệ giữa Túc Nghiệp Thành và Phương Thành, ngươi nói đến thời điểm quyết định chúng ta có thể bắt sống được Ôn Thế hay không?"

Lãnh Phi Nhan ngẩn ra, nói: "Tàng Thiên Tề liên tục không rời Mộ Dung Uyên, ngươi chưa gặp người này bao giờ, nhưng cũng đã biết Tàng Phong. Thân thủ Tàng Phong không bằng một nửa cha hắn. Nếu như Ôn Thế có phòng bị, Tàng Thiên Tề lại tham dự trong đó, khả năng chúng ta thành công không lớn."

Tả Thương Lang kỳ thật cũng biết kết quả sẽ như thế, lập tức không nói thêm gì nữa. Lãnh Phi Nhan cũng ngồi xuống cạnh nàng, qua một lúc mới hỏi: "Chủ thượng phân phó?"

Tả Thương Lang lắc đầu, hỏi: "Nếu như nhất định phải làm như vậy, biện pháp tốt nhất là gì?"

Lãnh Phi Nhan nói: "Y Lư Sơn có Đoan Mộc gia, ngươi biết chứ?" Tả Thương Lang lắc lắc đầu, nàng đối với chuyện trong chốn giang hồ biết được không nhiều. Lãnh Phi Nhan nói: "Cũng là gia tộc cấp bậc kiếm thần, nhưng danh tiếng lại dưới Tàng Kiếm Sơn trang. Nếu như có thể tìm được bọn họ, cùng người của Yến Lâu động thủ, sẽ có cơ hội."

Tả Thương Lang chau mày, nói: "Không." Nàng từ chối quá quyết đoán, Lãnh Phi Nhan có chút bất ngờ. Tả Thương Lang nói: "Hiện tại chủ thượng đã đăng cơ, y ở trên giang hồ nhất định phải bồi dưỡng cho mình một thanh kiếm. Yến Tử Sào chính là thanh kiếm đó. Tương lai một khi Đoan Mộc gia tộc làm việc cho y, Yến Tử Sào liền sẽ không còn trọng yếu. Ngươi nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không thể cùng Đoan Mộc gia tộc hoặc là bất luận thế lực nào trong giang hồ hợp tác."

Lãnh Phi Nhan trầm mặc, lại mỉm cười, nói: "Vậy ta đành phải thử xem, biết đâu Tàng Thiên Tề không tham dự, vậy bắt sống Ôn Thế chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao?"

Tả Thương Lang không lên tiếng, qua một lúc, Vu Cổ đi vào, cũng không tránh Tả Thương Lang, nói: "Lâu chủ, Tàng Tiêu chạy thoát."

Lãnh Phi Nhan thật bất ngờ: "Hao tổn bao nhiêu người?"

Vu Cổ nói: "Mười hai người đội Huyết Ưng."

Lãnh Phi Nhan hỏi: "Toàn bộ?"

Vu Cổ gật đầu, Lãnh Phi Nhan cùng Tả Thương Lang liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt ngưng trọng.

Ngày đó, Lãnh Phi Nhan dẫn theo mười cao thủ dưới trướng, cùng Tả Thương Lang dọc theo sơn đạo mai phục. Con đường này xác thực phi thường bí ẩn, Lãnh Phi Nhan hỏi: "Ôn Thế thực sự sẽ đi qua đây? Trong này quá hiểm trở, vắng vẻ lại kín đáo, nếu không phải là ngươi dẫn ta đến, chỉ sợ ta cũng không biết còn có một chỗ như vậy có thể đi qua. Nếu như ngay cả Ôn Thế cũng không biết, chúng ta chẳng phải là mai phục vô ích?"

Tả Thương Lang nói: "Ngài ấy đối với địa thế của Yến thuộc như lòng bàn tay, cũng không rõ có biết nơi này hay không. Nhưng ta cố ý đem đại quân dời về phía tây, phòng ngự Tiểu Kế Thành, ngài ấy nhất định sẽ đến chỗ này thử một lần."

Lãnh Phi Nhan nói: "Được, ngươi nói gì thì là chính đó."

Mộ Dung Viêm đến tận hôm sau mới phát hiện không thấy Tả Thương Lang, phái người đi đến Nam Thanh Cung, tìm được thư nàng để lại. Sau khi xem xong Mộ Dung Viêm đem giấy viết thư vò thành một cục. Vương Doãn Chiêu thấy gân xanh trên tay y đột nhiên lộ ra, một câu cũng không dám hỏi nhiều.

Một hồi lâu, Mộ Dung Viêm tựa hồ đã khống chế được tâm tình, nói: "Nàng đi Bàn Long Cốc phía ngoài Phương Thành phục kích Ôn Thế."

Vương Doãn Chiêu kinh hãi: "Sao có thể... Bây giờ đúng là thời điểm chiến loạn đang cao trào, Ôn Soái là người cẩn thận, sao lại không có phòng bị chứ!"

Mộ Dung Viêm cười lạnh, nói: "Nàng vì Ôn Thế, thật đúng là tận tâm tận lực."

Vương Doãn Chiêu hỏi: "Bệ hạ, có cần phái người đuổi theo không?"

Mộ Dung Viêm đột nhiên vỗ bàn một cái, chấn động đến mức bút nghiên đều nhảy bật lên: "Đuổi theo cái gì mà đuổi theo!!"

Vương Doãn Chiêu sợ hết hồn, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy y tức giận như vậy, nhất thời không dám nói nhiều. Qua một lúc, Mộ Dung Viêm nói: "Gọi Phong Bình lại đây."

Phía ngoài Phương Thành, Tả Thương Lang cùng Lãnh Phi Nhan yên lặng chờ đợi, thời điểm này mai phục trong rừng kỳ thật không ổn lắm, một khi lộn xộn, chim thú chấn kinh, người đến liền sẽ phát hiện dị thường. Thời gian đã trôi qua mười ngày, người Yến Lâu cũng đều còn chịu đựng được. Mắt thấy lại muốn vào đêm, hoàng hôn buông xuống khu rừng, lại đột nhiên có tiếng vó ngựa đến gần!

Tả Thương Lang cùng Lãnh Phi Nhan đều toàn thân chấn động, Lãnh Phi Nhan nhẹ nói: "Đến rồi!"

Mà đúng vào lúc này, phía trước lại truyền tin tới, nói: "Mộ Dung Uyên phái người đến trước tiếp ứng!"

Lãnh Phi Nhan liền vội vàng hỏi: "Tàng Thiên Tề có ở trong đó không?"

Người Yến Lâu báo cáo: "Bẩm lâu chủ, không thấy Tàng Thiên Tề!"

Lãnh Phi Nhan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đeo mặt nạ lên, nàng hỏi: "Ngươi chặn lại Ôn Thế nhé? Ta cho người ngăn cản những kẻ khác."

Tả Thương Lang gật đầu, nếu như luận võ nghệ, nàng muốn bắt Ôn Thế cũng là thoải mái. Hai người liền bắt tay vào động thủ, Lãnh Phi Nhan vẫn hết sức cẩn thận, liên tục bám sát Tả Thương Lang. Tả Thương Lang bắn một mũi tên gϊếŧ chết ngựa của Ôn Thế. Ôn Thế dẫn theo hai cao thủ, cũng không phải võ tướng.

Lúc Tả Thương Lang cùng hai người đó triền đấu, Ôn Thế thoát thân vào rừng. Tả Thương Lang lo lắng hắn chạy thoát, ý bảo Lãnh Phi Nhan ngăn chặn hai kẻ kia, để chính mình truy kích. Lãnh Phi Nhan trầm giọng nói: "Ngươi phải cẩn thận."

Tả Thương Lang gật đầu, cũng không kịp nhiều lời, vội đuổi theo Ôn Thế.

Ôn Thế đối với rừng núi ở đây quen thuộc vô cùng, đuổi theo ước chừng một nén hương, Tả Thương Lang liền nhận ra dị thường – – Ôn Thế là cố ý muốn tách nàng ra khỏi Lãnh Phi Nhan. Nàng không định đuổi theo nữa, đang muốn xoay người lại, sau lưng chợt có người nói: "Tả tướng quân nếu đã đến, còn muốn đi sao?"

Tả Thương Lang ngẩng đầu lên, liền thấy phía sau lưng chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một người – – Tàng Thiên Tề! Tả Thương Lang liên tiếp lùi về phía sau, tay vài lần vươn hướng mũi tên cảnh báo bên hông muốn ra ám hiệu. Tàng Thiên Tề nói: "Những người Tả tướng quân dẫn theo kia, chưa chắc đã có thể thoát mạng trong tay ta, tốt nhất đừng nên cảnh báo."

Tả Thương Lang cảm thấy trầm xuống, đây cũng là điểm nàng lo lắng. Nếu như Lãnh Phi Nhan biết nàng gặp nạn, nhất định sẽ toàn lực tới cứu. Nhưng nếu Tàng Thiên Tề đã ở đây, lấy cách dụng binh của Ôn Thế đến xem xét, trong này khó tránh khỏi không có bố trí cạm bẫy khác. Cho dù nàng ấy có chạy lại đây, chỉ sợ cũng là một hồi huyết chiến khó có phần thắng. Nàng liếc mắt nhìn Ôn Thế, nói: "Ôn Soái cùng thái thượng hoàng sớm đã có thư từ liên hệ? Hay là Tàng trang chủ sớm đã cùng ngài gặp mặt?"

Ôn Thế nói: "Một vài con Hải Đông Thanh (một loài chim ưng), nếu như được huấn luyện, có thể dùng để đưa tin."

Tả Thương Lang cuối cùng không nói gì nữa, khó trách hắn có thể cùng Tàng Thiên Tề chặt chẽ phối hợp phản vây nàng. Tàng Thiên Tề từ trên cây nhảy xuống, nói: "Tướng quân nghĩ xong chưa, trực tiếp đi theo chúng ta một chuyến, hay là kêu đồng bọn của ngươi tới?"

Tả Thương Lang đem mũi tên ám hiệu cầm trong tay ném xuống đất, Tàng Thiên Tề lúc này mới tiến lên, duỗi tay điểm huyệt nàng.

Hành dinh tại Phương Thành, Mộ Dung Uyên nhìn thấy Ôn Thế, ánh mắt vui mừng. Nhưng vừa nhìn thấy Tả Thương Lang, khó tránh lại giận đến tái mặt, nói: "Tả Thương Lang? Hừ, ngươi thật to gan, còn dám tính kế Ôn khanh! Hắn cùng với ngươi dù sao cũng có nghĩa thầy trò, trước kia hắn từng nhiều lần ở trước mặt cô khen ngợi ngươi, ngươi lại báo đáp hắn như thế này?"

Tả Thương Lang không nói lời nào, thái tử Mộ Dung Nhược nói: "Loại nghịch tặc này, phụ vương còn nhiều lời với nàng làm gì, lập tức gϊếŧ chết là xong."

Mộ Dung Uyên gật đầu: "Gϊếŧ nàng, tế linh hồn các tướng sĩ tử trận Tấn Dương Thành."

Binh sĩ giơ đao lên, bên cạnh Ôn Thế đột nhiên nói: "Khoan đã." Mấy người Mộ Dung Uyên cùng nhau nhìn sang, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Tả Thương Lang, nói: "Ta biết rõ ngươi vì cái gì mà đến, cảm ơn."

Hắn đương nhiên biết rõ, lúc này Tả Thương Lang hoàn toàn không cần thiết bắt giữ hắn, nàng phải vây Túc Nghiệp Thành, đây chẳng qua chỉ là một tòa cô thành, chỉ cần lâu khốn, lương thảo quay vòng không được, muốn đánh bại không phải là không có khả năng. Nếu như nói nhất định có một lý do, đó chính là nàng không muốn bởi vì Mộ Dung Uyên mà phải cùng mình giao chiến.

Hắn chậm rãi nói: "Ta không hiểu, Mộ Dung Viêm đến cùng có gì độc đáo, có thể khiến ngươi thuần phục như thế?"

Tả Thương Lang nhìn hắn một cái, không nói gì. Mộ Dung Uyên nói: "Ôn khanh không cần lại cùng ả nhiều lời, loại đồ đệ gian ngoan như thế, cần gì phải tốn nước miếng."

Ôn Thế nói: "Bệ hạ, người này đêm khuya lẻn đến mai phục, nói không chừng còn có đồng đảng. Không bằng..." Hắn để sát vào bên tai Mộ Dung Uyên, thấp giọng nói chuyện. Tả Thương Lang cùng Lãnh Phi Nhan cùng đến, hắn biết rõ. Mộ Dung Uyên suy nghĩ một chút, gật đầu: "Người đâu, đem nàng giam lại, buổi trưa ngày mai, đem tới đầu đường chợ phía tây chém ngang lưng."

Có binh sĩ đáp vâng một tiếng, Mộ Dung Uyên còn nói: "Thiên Tề, kẻ này xảo trá như hồ, tối nay ngươi tự mình trông giữ, miễn phát sinh vấn đề."

Tàng Thiên Tề xác nhận, quay đầu nhìn thoáng qua Tả Thương Lang. Danh tiếng của cô nương này hắn đã từng nghe nói qua, nhưng khi nhìn thấy mặt, vẫn cảm thấy còn quá trẻ. Hắn ở trong giang hồ, biết rõ không thể coi thường phụ nữ. Liền nói ngay: "Người đâu, đánh gãy hai chân nàng ta."

Chỉ cần hai chân nàng đều gãy, cho dù là có người tới cứu, cũng chỉ trở thành gánh nặng. Ôn Thế nghe vậy, quay đầu lại nhìn một chút, rốt cục vẫn không nói gì.

Hai binh sĩ cầm chùy đồng trong tay, đem hai chân Tả Thương Lang kéo thẳng ra, đột nhiên nện lên. Tả Thương Lang khó chịu hừ một tiếng, bên trán đã túa ra mồ hôi lạnh. Tàng Thiên Tề lúc này mới sai người đem nàng treo ngược lên một lần nữa, chờ đến lúc trời sáng.

Tả Thương Lang cắn răng, muốn nhúc nhích cũng không thể.

Ngày hôm sau, nàng bị giải vào xe tù, thái tử Mộ Dung Nhược tự mình áp tải dạo phố. Hai bên đường dài, dân chúng tranh nhau vây xem. Hôm đó ánh mặt trời có chút gay gắt, Tả Thương Lang chỉ cảm thấy hai chân kịch liệt đau nhức, mỗi một lần xe chở tù lay động, đều làm cho nàng cảm giác như mình đang đi trên hàng ngàn mũi dao.

Hai bên đường phố có người khe khẽ nghị luận, có người chỉ chỉ trỏ trỏ, nàng nhắm mắt lại, gông cùm quá nặng làm cho hai tay nàng bị ma sát đến rách da, có chỗ đã bị ăn sâu đủ thấy xương. Đi theo tại bên cạnh thái tử Ôn Thế có đôi khi quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt phức tạp. Có lẽ hắn cũng sẽ nhớ tới, tình thầy trò tại Túc Nghiệp Thành ngày ấy.

Nhưng nàng và hắn đều vì chủ nhân của mình, chiến tranh cho tới bây giờ luôn luôn tàn khốc.

Đợi đến đầu phố tây thị, có binh sĩ đem Tả Thương Lang từ trong xe tù kéo xuống, khi đó hai chân nàng đã sớm bị máu tươi thấm đầy. Hai cánh tay nàng vừa được buông ra, nàng lập tức té lăn trên đất. Mộ Dung Nhược ngồi ở trên đài giám trảm, hướng dân chúng đang vây xem nói: "Đây chính là kết cục của nghịch đảng! Hôm nay chém xuống đầu Tả Thương Lang, tiếp theo, liền đến phiên đầu Mộ Dung Viêm được treo trên cổng Tấn Dương Thành!"

Những người vây xem thấp giọng bàn tán cái gì đó, Tả Thương Lang đã nghe không rõ. Binh sĩ trên mặt đất trải ra vải trắng, đao phủ giữ búa nặng đứng ở một bên. Ngày đã chính ngọ, canh giờ thích hợp.

Ôn Thế đi đến bên cạnh nàng, Tả Thương Lang nói: "Chỉ sợ uổng phí tâm cơ của Ôn Soái. Nàng ấy sẽ không tới." Ôn Thế hỏi: "Vì sao? Ta thấy quan hệ giữa các ngươi có vẻ không tệ." Tả Thương Lang nói: "Bên trong mũi tên ám hiệu kia có một mẩu giấy, nếu như nàng ấy tìm được, sẽ cho rằng ta đã bắt được Ôn Soái, trở về Tấn Dương." Ôn Thế trầm mặc, rất lâu sau mới nói: "Ngươi đã sớm nghĩ tới lần hành động này có khả năng thất bại."

Tả Thương Lang nói: "Trên chiến trường, những điều ta muốn học Ôn Soái còn thật nhiều." Ôn Thế nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nhẹ giọng hỏi: "Đáng giá không?"

Tả Thương Lang nhìn qua hắn, cuối cùng lộ ra một nụ cười tươi tắn, không nói gì. Ôn Thế lắc đầu: "A Tả, cả đời này của ngươi, thật sự là đáng tiếc."

Tả Thương Lang ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt thiếu nữ càng mang vẻ ngây thơ, tựa như một khối ngọc, nàng khẽ mỉm cười, cuối cùng nói: "Không đáng tiếc, việc có thể làm, ta đã tận lực. Thành bại tại trời, không hề oán thán."

Khóe miệng Ôn Thế khẽ co lại, thật lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía thái tử Mộ Dung Nhược trên đài giám trảm, nói: "Thái tử điện hạ, thỉnh tạm hoãn hành hình, ta có việc muốn báo cáo bệ hạ."

Mộ Dung Nhược nói: "Ôn Soái muốn cầu tình cho kẻ nghịch phạm này hay sao? Ngươi đối với ả ta khó tránh quá mức khoan dung!"

Ôn Thế nói: "Thỉnh điện hạ tạm hoãn một lát, vi thần gặp qua bệ hạ liền trở về!"

Ôn Thế chạy tới hành dinh, Mộ Dung Uyên liền thở dài một hơi: "Ngươi vẫn là hạ không được quyết tâm. Nhưng mà Ôn Thế, nữ tử này cực kỳ xảo trá, theo ý cô, vẫn nên trừ bỏ đi."

Ôn Thế nói: "Bệ hạ, bởi vì cái gọi là ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu. Tài trí của nữ tử này, sẽ có lúc đắc dụng, gϊếŧ thật đáng tiếc. Còn nữa, nàng thông tuệ nhạy bén, vi thần ngược lại rất quý. Thần nhà cũ ở Hoạt Đài, thê tử quanh năm hầu hạ cha mẹ chồng, lại muốn chiếu cố ấu tử. Gia phụ nhiều bệnh, thực sự rất vất cả. Thần nghĩ, nếu có thể cưới thêm một tiểu thϊếp, trong nhà song thân cũng có thêm người hầu hạ."

Mộ Dung Uyên là loại người nào, lập tức liền hiểu được: "Chỉ sợ tay quen cầm đao nắm kích, không thể rửa tay nấu canh."

Ôn Thế nói: "Trong lòng mang vũ khí sắc bén, sẽ tự nổi sát tâm. Hiện thời hai chân nàng đã gãy, chỉ cần không cứu trị thì chỉ có thể nằm trên giường không dậy nổi. Thê tử của thần hiền lành chỉ bảo, nàng lại còn trẻ, có nhiều thứ cho dù là không biết, cũng có thể cố gắng học tập. Đợi đến ngày bệ hạ thu phục non sông, thanh trừ nghịch đảng, thực lực Đại Yến cũng tất nhiên tổn hao nhiều. Nếu như gặp chiến sự, nữ tử này sẽ có trọng dụng."

Mộ Dung Uyên lắc đầu: "Ôn Thế! Tình thế hiện thời, đã không cho phép..." Ông ta nói còn chưa dứt lời, hai đầu gối Ôn Thế đã chạm đất, hắn quỳ trên mặt đất. Mộ Dung Uyên sững sờ, liền nghe hắn nói: "Bệ hạ, vi thần..." Hắn thoáng cắn răng, sắc mặt ửng đỏ, nói: "Vi thần thích nàng, từng ấy năm tới nay như vậy, duy nhất một lần... Vi thần bảo đảm, tuyệt không làm cho nàng ảnh hưởng đến chính sự, thỉnh cầu bệ hạ thành toàn!"

Mộ Dung Uyên vẻ mặt bất đắc dĩ, đều đã nói đến nước này, còn có cách nào khác nữa? Ông ta nhẹ giọng thán: "Ngươi a... Cô đã biết được, Ôn phủ cũng đến thời điểm nên thêm chút không khí vui mừng."

Ôn Thế quỳ lạy: "Tạ ơn bệ hạ thành toàn."

Thời điểm Tả Thương Lang bị áp tải về hành dinh, còn có chút hoang mang. Cho đến khi nghe thấy Ôn Thế quyết định nạp nàng làm thϊếp, trong lòng vừa cảm động vừa không thể làm gì. Ôn Thế muốn cứu nàng, nàng biết rõ. Lúc này, muốn thuyết phục Mộ Dung Uyên tha mạng cho nàng, chắc chắn không dễ dàng.

Dù sao người ta là dao thớt, nàng là thịt cá, tán thành hay phản đối đều không làm được gì.

Ôn Thế quả nhiên không có chữa trị chân cho nàng, lại sợ chậm sẽ sinh biến, mau chóng cùng nàng thành thân.

Hắn ở Phương Thành nạp thϊếp, mặc dù hết thảy giản lược, người đến dự vẫn rất nhiều. Lúc này xử lý hỉ sự, đương nhiên cũng có mục đích, một mặt để hóa giải không khí khẩn trương ở Phương Thành, mặt khác cũng làm cho dân chúng ở Tấn Dương do Mộ Dung Viêm cai trị biết, y đem tâm phúc gả cho Ôn Thế.

Hoạt Đài Ôn phủ, cơ hồ náo nhiệt cả ngày. Ban đêm, hạ khách tản đi. Ôn Thế vén khăn voan đỏ của tân nương lên, cùng Tả Thương Lang uống rượu giao bôi. Hỉ bà lui xuống, trong tân phòng chỉ còn lại hai người ngồi đối diện.

Ôn Thế đưa tay, tháo xuống mũ phượng nặng nề cho nàng. Tả Thương Lang hai chân mềm nhũn, chỉ hơi thoáng động, liền đau đến đổ mồ hôi lạnh. Nàng hỏi: "Ngươi sẽ không thực sự muốn ngủ với ta chứ?"

Ôn Thế cởϊ áσ lên giường, nói: "Thiên địa đều bái, động phòng cũng nhập, vì cái gì không ngủ?"

Tả Thương Lang nổi giận: "Nhưng ta không nguyện ý!"

Khóe miệng Ôn Thế khẽ phát ra một tia cười, nói: "Thế thì có quan hệ gì, loại chuyện này, ta nguyện ý là được."

Hắn tiến đến gần, Tả Thương Lang nóng nảy: "Vậy ngươi buông tha ta, về sau có cơ hội, ta cũng vậy sẽ thả ngươi một lần, như thế nào?"

Ôn Thế đem áo khoác treo lên giá áo, nói: "Cơ hội như thế này, vẫn không nên có thì tốt hơn."

Hắn cởi giầy của nàng ra, đem nàng đặt lên trên giường, sau đó cởi hỉ phục cho nàng. Tả Thương Lang nhìn chăm chú vào mắt hắn, Ôn Thế cùng nàng đối diện, một lúc sau hắn kéo chăn mền đắp lên cho nàng, thở dài: "Ngươi như thế này, khiến ta cảm giác như mình đang bắt nạt một đứa nhỏ."

Hắn nằm ở bên cạnh nàng, cũng không có ý tứ lộn xộn. Tả Thương Lang lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nói chuyện: "Sau này, ta sẽ phải ở lại Hoạt Đài, ở Ôn phủ phải không?"

Ôn Thế ừ một tiếng: "Ta nhập ngũ đã nhiều năm, khó được về nhà. Ngươi ở trước mặt song thân, giúp ta tận hiếu. Thu Thục là người rất tốt, sẽ không bắt nạt ngươi, ngươi cũng không được bắt nạt nàng." Hắn đưa tay đặt lên mu bàn tay nàng, "Ngươi đã nhập vào phủ nhà ta, về sau liền là người Ôn gia ta. Mọi chuyện trước kia, ta sẽ không so đo. Về sau ở trong nhà, không làm gì quá ầm ĩ là được."

Tả Thương Lang mỉa mai: "Mấy năm mới gặp ngươi được một lần? Ba năm hay là năm năm?"

Ôn Thế cười: "Ngươi chắc sẽ cũng không muốn gặp ta đi."

Tả Thương Lang muốn lật người, dùng sức, chỉ cảm thấy chân như kim châm, không xoay nổi. Nàng nói: "Nếu như ta muốn gặp ngươi thì sao?"

Lông mày Ôn Thế nhíu lại, không thể nghi ngờ hắn là một người đàn ông phi thường tuấn lãng: "Nhịn xuống."

Tả Thương Lang tức giận: "Ta không thể một mình trông phòng!"

Ôn Thế nín cười: "Mẫu thân sẽ dạy ngươi."

Nàng kéo tay áo hắn: "Ngươi dẫn ta theo quân đi."

Ôn Thế bình tĩnh nhìn nàng, lắc đầu. Tả Thương Lang cười lạnh: "Định nhốt ta trong khuê các như thế này cả đời?"

Ôn Thế cầm tay nàng, rộng lượng như trưởng giả đối hài tử: "Đến khi hết nội loạn, sau khi Mộ Dung Viêm đền tội."

Hắn nói trắng ra như vậy, Tả Thương Lang thật bất ngờ, quay đầu nhìn hắn, hắn tươi cười ôn hòa: "Khi đó, ta có thể phê chuẩn cho ngươi theo quân. Ta đồng ý, chỉ cần thời cơ chín muồi, ta sẽ tận lực dâng tấu khuyên bệ hạ chinh phạt phía tây. Tài hoa và chí khí của ngươi, sẽ không hoang phế."

Tả Thương Lang liền giật mình: "Ngươi lại không để cho ta chữa chân, vạn nhất ta tàn phế thì sao?"

Ôn Thế nói: "Ta cho người dùng xe đẩy, đẩy ngươi ra chiến trường."

Hắn nói có vẻ hời hợt, nhưng Tả Thương Lang tin, nàng hỏi: "Cần gì phải làm thế này, ngươi không tin ta, gϊếŧ chết ta không phải càng bớt việc sao?"

Ôn Thế thay nàng dém lại chăn: "Không bỏ được. Người biết tán thưởng tài năng trên thế gian này, không chỉ có Nhị điện hạ."

Tả Thương Lang tránh đi ánh mắt hắn, kỳ thật hắn thật sự là người rất rất tốt. Đáng tiếc, ngài chỉ trung thành với Yến vương. Mà ta... Ta chỉ trung thành với một người duy nhất, Yến vương là ai, ai thèm quan tâm chứ?!

Nàng nói: "Kỳ thật bệ hạ cùng Nhị điện hạ ai làm Yến vương, đối với tướng quân mà nói, có gì khác nhau?"

Ôn Thế nói: "Không có khác nhau."

Tả Thương Lang nghiêng người đối mặt với hắn: "Thế Ôn Soái vì sao không thể thay đổi gia nhập vào chủ thượng của ta? Chí nguyện tây chinh của Ôn Soái, chính là chí nguyện của chủ thượng nhà ta."

Ôn Thế nói: "Mười năm trước, bệ hạ không để ý cả triều văn võ phản đối, được ăn cả ngã về không, để ta làm chủ soái, chống cự Tây Tĩnh. Bao nhiêu năm qua, ta tay cầm quân đội hùng hậu, nhưng ông ấy chưa bao giờ nghi kỵ. Ông ấy đối với ta có ơn tri ngộ, ta không thể phụ ông ấy."

Tả Thương Lang trầm mặc, sau đó nói: "Ôn Soái, ta cũng giống như ngài, chỉ trung thành với một người."

Ôn Thế hỏi: "Vì sao? Ngươi yêu y?"

Yêu? Tả Thương Lang nhắm mắt lại, ngày nào đó ở Nam Sơn, có cỏ huyên phủ kín mặt đất, hoa tường vi nở thành biển hoa dài đằng đẵng.

Bên ngoài dãy tường hoa ấy, người kia kéo dây thừng thuần hóa ngựa hoang. Hắc y bay trong gió, dưới đêm trăng bóng dáng y tựa như ma quỷ, tung bay như gió táp. Ngựa hoang hí dài, kinh động bầy sói, y ngẩng đầu, nhìn về phía nàng.

Nhiều năm qua đi, y đã không còn nhớ lần gặp gỡ kia, nhưng nàng dù chính bản thân mình là ai cũng đã quên, lại vẫn còn nhớ một lần ngoái đầu nhìn lại ấy, bộ dáng của y. Y cười nói: "Ngươi xuất hiện ở phía đông núi, lại cùng trời cao dã lang làm bạn, liền họ Tả, tên Thương Lang."

"Không, ngài sẽ không hiểu." Khóe miệng nàng khẽ hiện ra một nụ cười, nhẹ nói: "Tựa như ngài trung thành với Yến vương, ta cũng sẽ không bao giờ phản bội y, vĩnh viễn không."

Ôn Thế trầm mặc.