Chương 17: Ly gián

Lãnh Phi Nhan xem hết tài liệu nghiên cứu phá giải chiêu thức các môn phái võ công của Tàng Ca, sau đó cảm nhận được sâu sắc thế nào là biển học vô bờ. Nàng ngược lại càng ngày càng cảm thấy có hứng thú với Tàng Ca, người này tuy rằng võ công so với Tàng Phong anh trai hắn yếu hơn rất nhiều nhưng kiến thức lại rất uyên bác, nếu chịu khó rèn luyện, thành tựu võ học chắc chắn cũng không hề kém anh mình.

Đêm nay, Lãnh Phi Nhan ăn cơm tối xong, lại chui vào thư phòng của Tàng Ca. Bên ngoài đột nhiên có người ho nhẹ một tiếng.

Lãnh Phi Nhan đứng dậy, thấy dưới ánh trăng mơ hồ có bóng người. Chỉ liếc mắt nhìn nàng liền nhận ra là ai: "Phong Bình? Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Người lẻn vào đúng là Phong Bình, hắn đối mặt với Lãnh Phi Nhan, vẻ mặt lãnh đạm: "Điện hạ phân phó, lệnh ngươi đem tin Tàng Phong đã chết phát tán ra ngoài."

Lãnh Phi Nhan khẽ nhíu mày, nàng dù sao cũng là người thông tuệ, rất nhanh liền hiểu được: "Chủ thượng muốn mượn cái chết của Tàng Phong, làm cho Yến Tử Sào nổi danh? Nhưng như thế, Tàng Kiếm Sơn trang chỉ sợ sẽ nhổ tận gốc Yến Tử Sào để trả thù. Chúng ta vẫn còn chưa có năng lực đối kháng với Tàng Kiếm Sơn trang."

Phong Bình nói: "Ta chỉ truyền lời, ngươi nếu có gì thắc mắc, trực tiếp bẩm báo với điện hạ."

Nói xong, tự ý rời đi. Lãnh Phi Nhan thoáng trầm tư, cũng không nói với tổng quản biệt uyển, lặng lẽ đi suốt đêm đến Đại Kế Thành.

Khi đó Đại Kế Thành khắp nơi đều là cảnh hoang tàn. Yến quân tiêu diệt hết mười mấy vạn quân tinh nhuệ của Bắc Du. Ôn Thế gϊếŧ hết tất cả tù binh, bắt sống đại tướng đối phương là Sa Tinh Thăng, thu được lương thực, binh khí, chiến giáp, ngựa nhiều vô số. Mỗi một khe hở trong tường thành Đại Kế đều nhuốm máu.

Yến quân đại thắng!

Tin chiến thắng truyền về, trong triều trên dưới một mảnh mờ mịt, các đại thần một khắc trước còn đang khuyên Yến vương Mộ Dung Uyên dời đô đến Ngư Dương bây giờ người người đều không hiểu ra sao. Đây là... Một khắc trước vẫn còn Ôn Thế cùng Nhị điện hạ mưu phản, quân địch đã thâm nhập thủ phủ của Đại Yến – Đại Kế Thành, như thế nào một khắc sau, Du Quốc đã bị Ôn Thế tiêu diệt hết rồi?

Đại Kế Thành, nhà cửa hư hại nghiêm trọng, cần cấp bách an trí dân chúng. Ôn Thế triệu tập các tướng lĩnh đến nói: "Trận chiến này mặc dù lớn thắng, nhưng không được bệ hạ ra lệnh, là do ta khư khư cố chấp, tự mình xuất binh. Nhị điện hạ mặc dù chưa chính thức tham dự, nhưng thân là giám quân, giấu giếm không báo, chịu tội khó thoát khỏi. Hiện thời chiến sự đã xong, ta cùng với Nhị điện hạ cùng trở lại Tấn Dương chịu tội. Chức đại tướng quân tạm thời giao cho Viên Hí. Gia Cát Cẩm, Trịnh Chử hai người các ngươi phò tá. Nhất ứng binh phù, ấn soái đều do Viên tướng quân bảo quản, cho đến khi bệ hạ phái người tiếp nhận."

Hắn chưa nói xong, mọi người xung quanh đã đột ngột quỳ xuống: "Ôn Soái! Lúc này ngài không thể trở về Tấn Dương được!"

Viên Hí cũng gấp: "Ôn Soái, ta là một kẻ quê mùa, sao có thể gánh trách nhiệm nặng nề như thế này được! Với lại, bệ hạ dù sao cũng không biết chút nào, dễ dàng bị tiểu nhân gièm pha..."

Hắn nói còn chưa dứt lời, Ôn Thế đã phất tay: "Chuyện này ý ta đã quyết, không cần bàn nữa." Nói xong, quay đầu nhìn Mộ Dung Viêm hỏi: "Nhị điện hạ không có ý kiến gì khác chứ?"

Mộ Dung Viêm mỉm cười: "Đương nhiên, tất cả nhờ Nguyên soái làm chủ."

Ôn Thế không biết rõ vì cái gì, lo lắng trong lòng hắn suốt mấy ngày hôm nay lúc này mới thực sự hạ xuống. Vị Nhị điện hạ này chưa từng để lộ điều gì, nhưng bao nhiêu năm qua, y ở trong cung chịu đựng vượt qua vô vàn lường gạt, hãm hại, âm mưu quỷ kế trong lòng y chắc chắn người ngoài không thể tưởng tượng nổi? Y lần này bất chấp nguy hiểm, thực sự không vì mục đích nào khác sao?

Lãnh Phi Nhan đến Đại Kế Thành cũng không gặp được Mộ Dung Viêm. Lúc này Mộ Dung Viêm cùng Ôn Thế đã giải giáp bỏ kiếm, ngồi xe chở tù, để binh sĩ áp giải trở về Yến đô. Nàng không có cách nào đến gần, đành phải ra ám hiệu.

Trong khu rừng rậm bên cạnh Tấn Kế Cổ đạo, Tả Thương Lang: "Sao ngươi vẫn còn ở đây? Sức khỏe khôi phục thế nào rồi?"

Lãnh Phi Nhan mặt dày cười: "Còn không phải vì ta có việc sao! Ngươi còn nhớ rõ ta bị thương cơ đấy, ta đỡ cho nhà ngươi hai đao, vậy mà bây giờ lại ra vẻ lạnh băng như thế này là sao?"

Tả Thương Lang hết cách với nàng, nói: "Chủ thượng lần này trở lại Tấn Dương, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Ta cười không nổi, có chuyện gì ngươi nói đi."

Lãnh Phi Nhan nói: "Ta cảm thấy hắn không thể chết được, ngươi nói xem lần trước gặp Tàng Phong, nếu như chúng ta đánh không lại, liệu hắn còn có hậu chiêu nào nữa không?" Tả Thương Lang liền giật mình, Lãnh Phi Nhan vỗ vỗ vai nàng: "Yên tâm đi. Nếu như lão Yến vương hoa mắt ù tai bất lực kia thực sự muốn gϊếŧ hắn, đến lúc đó ta có cõng cũng phải đem hắn vác ra."

Tả Thương Lang cuối cùng bị chọc cho miệng miễn cưỡng nhếch lên một chút: "Ngươi tìm ta rốt cuộc có việc gì?"

Lãnh Phi Nhan nói: "Chủ thượng sai ta đem tin Tàng Phong chết truyền ra ngoài, nhưng ta lo lắng Tàng Kiếm Sơn trang trả thù, ngươi nghĩ sao?"

Tả Thương Lang khẽ nhíu mày, nói: "Chủ thượng bảo ngươi tiết lộ ra ngoài, cũng không bảo ngươi nói rõ là Yến Tử Sào gϊếŧ chết Tàng Phong. Ngươi có thể nghĩ ra một thế lực khác, bảo đảm thế lực giả này không có quan hệ gì với Yến Tử Sào. Kể từ đó, vừa có thể dùng danh tiếng của thế lực mới này làm việc, lại không bị nó liên lụy đến."

Lãnh Phi Nhan vỗ đầu một cái: "Có lý, ta đi trước đây, trở về sẽ mời ngươi uống rượu."

Dứt lời liền xoay người muốn đi, Tả Thương Lang vội nói: "Phi Nhan, sau khi trở lại Tấn Dương, ngươi lưu ý một chút xem trong thành có kẻ nào cố gắng cùng người trong cung liên lạc hay không."

Lãnh Phi Nhan không hiểu: "Để làm gì?"

Tả Thương Lang: "Đạt Hề Cầm ở Du Quốc xưa nay vốn túc trí đa mưu, hắn sẽ không bỏ qua như vậy đâu. Ta hoài nghi, trong Tấn Dương Thành có gian tế của Du Quốc, chỉ sợ đã bắt đầu hành động."

Lãnh Phi Nhan hiểu rõ: "Ta liền trở về đây."

Lúc này, ở Du Quốc nhận được tin tức rất giận dữ, nhưng hiện giờ chiến lực tổn thất nặng nề, nhất thời không thể xuất quân chinh phạt. Hoàng thúc Đạt Hề Cầm liền bày mưu đặt kế cho mật thám tại Tấn Dương xa xôi, biên soạn ra một bài vè cho thiếu nhi hát, bài vè đọc là: "Thiên sách đôn đôn, long vĩ phục thần. Uyên bất trạch châu, hỏa trọng khang cù. Quân phục chấn chấn, lập ngã chưng dân".

Bài vè truyền tới tai Mộ Dung Uyên làm ông ta nổi giận. Câu "Uyên bất trạch châu, hỏa trọng khang cù" triệt để chọc giận ông ta.

Ôn Thế nghe được xong, lòng nóng như lửa đốt. Cũng không thể chú ý tiểu tiết tiếp tục lại ngồi xe chở tù nữa: "Nhị điện hạ, chúng ta phải lập tức chạy về Tấn Dương, để tránh cho bệ hạ bị kẻ gian dùng kế ly gián."

Mộ Dung Viêm thở dài: "Ta đương nhiên hiểu. Tướng quân, lần này hồi triều, ta khó có đường sống. Ta không có gia đình, mẫu phi mất sớm, cũng chẳng còn gì quá mức bận tâm. Chỉ có một chuyện, A Tả làm bạn bên ta nhiều năm, ta coi nàng như người thân. Đứa trẻ này cá tính cương trực, nếu ta gặp nguy cấp, chỉ sợ nàng sẽ làm chuyện ngốc nghếch, nên làm phiền tướng quân chiếu cố tới nàng giúp ta, kính nhờ ngươi."

Lời hắn nói giống như đang an bài hậu sự. Ôn Thế ngẩn ra, đột nhiên phát giác nhiệt huyết trong lòng mình vẫn còn đó. Hắn vịn lấy vai Mộ Dung Viêm, hứa hẹn: "Nhị điện hạ, nếu bệ hạ sinh ra sát tâm, mạt tướng nhất định phải chết cũng can gián. Nếu ta không chết, nhất định hộ điện hạ bình an."

Mộ Dung Viêm lắc đầu, nói: "Hảo ý của Ôn Soái, ta tâm lĩnh. Nhưng quân muốn thần tử, thần không thể không tử, phụ muốn tử vong, tử không thể không vong. Chuyện của ta, không cần Ôn Soái hao tâm tổn trí. Chỉ có A Tả, kính nhờ Ôn Soái."

Ôn Thế trầm mặc, thật lâu sau mới nói: "Nhị điện hạ yên tâm, Ôn mỗ nhất định sẽ chăm sóc cho A Tả cô nương."

Ôn Thế cùng Mộ Dung Viêm trong đêm chạy về vương đô Tấn Dương, đi thẳng đến ngoài cung quỳ chịu tội. Mộ Dung Uyên tuyên gọi Ôn Thế vào bên trong.

Trong Đức Chính Điện, Yến vương ngồi sau thư án trên cao, trước mặt chồng chất tất cả đều là chiến báo từ tây bắc phát về. Ôn Thế đang muốn hành lễ, nhà vua đã phất tay: "Miễn."

Ôn Thế là người cẩn thận, vẫn nghiêm chuẩn theo lễ chế, hành đại lễ quân thần. Yến vương bất đắc dĩ: "Đứng lên đi." Hắn nhẹ nói, cũng không ban thưởng ghế ngồi. Đợi Ôn Thế đứng dậy, mới hỏi: "Ôn Thế, Bắc Du tại sao lại đột nhiên phái đại quân xâm nhập tây bắc của ta?"

Ôn Thế ngẩng đầu lên, rất lâu sau mới nói: "Bắc Du cũng không phải là chủ động xâm lấn."

"A?" Yến vương hơi có chút ngoài ý muốn, ông ta đã hơn năm mươi tuổi, làm vua hai mươi mốt năm. Hai mươi mốt năm cao cao tại thượng, khiến ông phảng phất có một loại uy trọng trời sinh.

Ôn Thế từ trong l*иg ngực móc ra một phong thư, trình lên Yến vương: "Thỉnh bệ hạ ban thưởng vi thần tử tội."

Yến vương chính mình tiếp nhận lá thư kia, còn chưa mở ra đã đoán được là thứ gì: "Xem ra vấn đề rất nghiêm trọng."

Ông ta mở bức thư, thấy là thư của con trai mình viết cho Bắc Du vương. Càng xem, sắc mặt ông ta lại càng u ám. Đây chính là bức thư Mộ Dung Viêm tự tay viết nhờ Bắc Du vương phái binh giúp mình mưu phản!

Ông ta vừa định nói gì đó, Ôn Thế đã cất lời trước: "Đây là kế dụ rắn ra khỏi hang, chính phong thư này của Nhị điện hạ đã dẫn dụ Bắc Du..."

Hắn còn chưa nói hết, Yến vương đã trầm giọng mắng: "Ôn Thế, ngươi thật to gan!"

Ôn Thế lại quỳ xuống: "Ôn Thế tội đáng chết!"

Yến vương chậm rãi ngồi xuống, ngón tay nhiều lần vuốt ve bức thư kia: "Đại sự quan trọng như thế, ngươi lại dám không hề thương lượng với cô! Trong mắt ngươi, còn có Yến vương này hay không?"

Ôn Thế không đứng dậy, từng câu từng chữ đều trấn định: "Vi thần biết rõ bệ hạ sẽ tức giận, cũng biết rõ đây là tội lớn phải bị xét nhà diệt tộc. Nhưng chính là bởi vì vi thần trung thành với bệ hạ, mà bệ hạ xưa nay luôn tín nhiệm vi thần, mới không thể không làm như thế.

Mấy năm nay, bệ hạ ở Tấn Dương, tuy là long bào gia thân, vạn người sùng bái, nhưng mà quốc khố hư không, dân chúng đói khổ. Thần mặc dù thân ở quân doanh, nhưng cũng biết triều đình gian nan. Bệ hạ là hiền chủ, dân chúng như thế, chỉ sợ thánh tâm càng thêm không được an bình. Thần mặc dù đem hết toàn lực khai hoang đồn điền, giảm bớt gánh nặng cho triều đình, nhưng những năm qua, Bắc Du, Tây Tĩnh, Cô Trúc các nước kia chính là một đám sâu hại!"

Sự tức giận trên mặt Yến vương Mộ Dung Uyên dần dần nhạt đi, nhìn về phía Ôn Thế đang quỳ rạp trên đất, ông tựa hồ cũng nhớ tới một chút chuyện xưa. Ôn Thế rủ mắt xuống đất, chẳng hề nhìn ông ta: "Lúc đưa ra hạ sách này, vi thần cả đêm không ngủ. Liều tự động binh, dẫn giặc xâm lấn, nếu như đánh mà không thắng, ta phải đối mặt quân chủ như thế nào? Lấy vương tử làm mồi nhử, nếu như có chỗ sơ xuất, ta lại phải đối mặt quân chủ như thế nào? Cho dù là thắng, ta cũng đã phạm phải tội khi quân, phải đối mặt quân chủ như thế nào?

Nhưng tâu bệ hạ, vi thần sinh ra làm tướng, ăn bổng lộc lại không thể chế ngự kẻ thù ngoại xâm, mắt thấy quân giặc ngang ngược nhục mạ quân chủ, bắt nạt dân chúng. Bệ hạ, thần... thần tim như bị đao cắt, như đứt từng khúc ruột!"

Trong mắt Mộ Dung Uyên cũng có chút xúc động, ông ta đứng dậy đỡ Ôn Thế: "Tính tình nhà ngươi vẫn như năm đó."

Hai tay nhẹ nắm, Ôn Thế hai mắt ửng đỏ: "Bệ hạ, thần không phải là không muốn truyền báo bệ hạ, thật sự là chuyện này một khi để lộ dù chỉ là một ít tiếng gió, thì quân địch nhất định sẽ phòng bị. Nếu như trận này không thể đại thắng, sau Đại Kế Thành Đại Yến chúng ta không còn nơi có thể phòng thủ, hậu quả thiết tưởng vô cùng tồi tệ. Thần..."

Mộ Dung Uyên vỗ vỗ mu bàn tay hắn: "Tốt lắm, chúng ta là quân thần đã mười bốn năm, cô sao có thể thật trách cứ ngươi đây? Chuyện này cô không truy cứu nữa, nhưng từ nay về sau mọi sự nhất định phải báo cáo với cô."

Ôn Thế lại lần nữa tạ ơn, cảm thấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong triều thái tử thế lớn, Ngũ hoàng tử Mộ Dung Thanh cũng chỉ dựa vào gia tộc của mẹ. Chuyện này hắn cứ theo thực tế bẩm báo với Yến vương, cho dù sau này có phong thanh gì, cũng sẽ không liên lụy đến Mộ Dung Viêm.

"Hôm nay ngươi không cần hồi phủ, ở lại trong cung, bồi cô dùng bữa." Yến vương sai người đi truyền lệnh xuống, Ôn Thế lại một phen tạ ơn.

Yến vương lắc đầu: "Ngươi con người này... Lúc nào cũng câu nệ như vậy. Tạ ơn tới tạ ơn lui, cũng không thấy phiền toái."

Ôn Thế nghiêm túc nói: "Lễ quân thần không thể bỏ."

Yến vương gật đầu: "Tùy ngươi vậy, chuyện sắp tới Bắc Du muốn nghị hòa, ngươi chắc cũng đã có chủ ý?"

Ôn Thế ngầm quan sát thần sắc của ông ta, cẩn thận trả lời: "Lần này Bắc Du bị đại bại, tất nhiên rất căm hận chúng ta. Nhưng trước mắt chúng tổn thất thảm trọng như vậy, cho dù lại hận, cũng không chịu nổi tái chiến. Theo ý hạ thần, do vi thần hướng Bắc Du dụng binh, Bắc Du nhất định sai sứ giả đến bái kiến bệ hạ trước, thương nghị chuyện này. Bệ hạ có thể nâng cao mức bồi thường lên chút ít, bù đắp quốc khố hư không của Đại Yến ta."

Cung nhân đã lục tục truyền món ăn đi lên, Yến vương nhíu mày: "Việc này nếu như Đại Yến chúng ta dùng kế dụ bọn họ, đã khó tránh khỏi không được quang minh chính đại. Hiện thời lại còn làm công phu sư tử ngoạm, chỉ sợ để kẻ khác mượn cớ. Tướng địch Sa Tinh Thăng là phò mã Bắc Du, cô đã sai người trị thương cho hắn, đợi mấy ngày nữa đưa về Bắc Du đi."

Ý tứ này, là muốn nghị hòa. Ôn Thế ở trong lòng thở dài một hơi: "Bệ hạ nhân từ, nhưng thứ nhất Bắc Du đã nhiều lần xâm phạm biên giới ta, hàng năm Đại Yến cấp bạc trấn an cho bọn họ một khoản không hề nhỏ. Nhưng bọn họ nào có thấy đủ? Dân chúng ở biên cảnh đã sớm không chịu nổi bị quấy nhiễu. Thứ hai, mối thù đã kết, một khi Bắc Du khôi phục lại sức mạnh, nhất định sẽ thành mối họa lớn của nước ta! Bệ hạ vạn không thể bởi vì lòng nhân ái, mà tha bổng cho kẻ thù không đội trời chung."

Yến vương nghĩ một lúc, đột nhiên nói: "Hôm nay có món bạch ngư rất tươi, Ôn khanh nếm thử."

Ông ta ý bảo nội thị bên cạnh đem trước cá bạch ngư trước mặt mình bưng đến trước mặt Ôn Thế, Ôn Thế đứng dậy tạ ơn. Biết ông ta còn muốn suy tính, cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Ngược lại nói: "Bệ hạ, Nhị điện hạ vẫn còn quỳ ở ngoài cung chưa dậy..."

Yến vương ánh mắt khẽ động một chút, thuận miệng phân phó: "Cho hắn đi xuống nghỉ ngơi đi."

Ôn Thế cẩn thận quan sát thần sắc ông ta, cũng đoán không ra trong lòng ông ta đối với Mộ Dung Viêm đến cùng là như thế nào.