Chương 18: Vào tù

Yến vương giữ Ôn Thế ở lại trong cung mấy ngày, Ôn gia lão gia tử Ôn Hành Dã cũng đi suốt đêm đến Tấn Dương. Ôn lão gia tử mặc dù què một chân, tính tình cũng không què. Không nói hai lời, triệu hồi nhi tử về liền làm một trận gia pháp, trực tiếp đánh hai trăm roi, đánh đến mức máu thịt trên lưng Ôn Thế lẫn lộn mơ hồ, trầy da sứt thịt.

May là Yến vương chính mình đến cửa cầu tình, lúc này mới không có đem Yến quốc Đại tướng quân đánh chết.

Ôn Thế ở Tấn Dương, không chỉ có chư tướng ở biên cương lo lắng, ở nơi khác còn có người càng thêm nôn nóng muốn biết động thái của Yến Quân, hơn nữa có thể coi là lòng nóng như lửa đốt. Người đó dĩ nhiên là Bắc Du vương.

Đạt Hề Cầm khẳng định lần này mai phục là Ôn Thế tự chủ trương, rất sợ Yến vương hiện giờ không thể khống chế được Ôn Thế nữa. Nếu như thế, đúng vào lúc này Yến Quân lại tấn công, Du quốc thật sự không đỡ nổi.

Bắc Du vương Đạt Hề Thành chiêu văn võ bá quan vào nghị sự, hoàng thúc Đạt Hề Cầm lại hiến kế: "Ôn Thế dày dặn kinh nghiệm, khôn ngoan kín đáo, quân ta lại vừa mới bị thương nặng, không thích hợp tiếp tục tham chiến. Nay ba con trai của Yến vương đang tranh đấu gay gắt, trong hậu cung các vị nương nương lại bằng mặt nhưng không bằng lòng. Không bằng chúng ta phái sứ giả, mang vàng bạc châu báu, gặp mặt vương hậu. Đem thư Nhị điện hạ tự tay viết giao cho vương hậu, nói Nhị điện hạ vì mưu đồ đế vị muốn cùng Bắc Du kết đồng minh, sau thấy Bắc Du bại trận, lại nịnh nọt Ôn Thế..."

Đạt Hề Thành vuốt ve chuỗi ngọc trên mũ miện, nhẹ nói: "Hoàng thúc cao siêu. Chúng ta lại dựng thêm chút ít tin đồn, nói Ôn Thế cùng Nhị điện hạ sớm có cấu kết, cố ý mưu đồ đại vị thái tử, trận chiến này chính là lót đường cho Mộ Dung Viêm."

Chú cháu hai người lại thương lượng thêm, độc kế càng thêm chặt chẽ.

Việc này không thể chậm trễ, Đạt Hề Cầm không yên tâm để người khác làm, chính mình lặn lội đến Tấn Dương. Hắn đóng giả làm thương khách, mua chuộc nội thị hầu hạ trong cung vương hậu nước Yến, sắp xếp để được yết kiến Lý vương hậu.

Lúc lá thư của Nhị điện hạ được trình lên, vương hậu đầu tiên là mừng như điên, lát sau lại nhăn mày. Đạt Hề Cầm yên lặng quan sát thần sắc của bà ta, hiểu ý nói: "Nương nương, đây chính là tâm ý vương của chúng ta đối với ngài."

Vương hậu biết mình thất thố, lập tức liền ra vẻ lạnh mặt: "Thế là thế nào?"

Đạt Hề Cầm hạ thấp người: "Kế sách lần này Đại tướng quân Ôn Thế thiết kế, Bắc Du ta bị tổn hại mười lăm vạn tướng sĩ. Bề ngoài là Ôn tướng quân dụng binh như thần, nhưng trên thực tế, hắn dựa vào là cái gì? Kỳ thật tất cả mọi người đều biết rõ, trong cuộc chiến này công lao từ đầu tới cuối, còn không phải là Nhị điện hạ Mộ Dung Viêm của quý quốc?"

Ánh mắt Vương hậu hơi trầm xuống, biến hóa rất nhỏ này không thoát khỏi quan sát của Đạt Hề Cầm: "Đương nhiên, Nhị điện hạ nhìn xa hiểu rộng, là phúc của Đại Yến. Chỉ là Yến vương liệu sẽ nghĩ như thế nào... Còn có, Ôn tướng quân đóng biên mười bốn năm, cũng chưa từng có gan làm ra động thái lớn như vậy. Vương hậu có biết, vì sao Nhị điện hạ vừa đến, hắn đột nhiên liền có hùng tâm tráng chí như thế không?"

Vương hậu ánh mắt lạnh như băng, cười lạnh nói: "A? Ngươi hãy nói xem, hắn là vì sao đột nhiên liền có hùng tâm tráng chí như vậy?"

Đạt Hề Cầm lại hạ thấp người: "Vương hậu thế nhưng không biết sao? Nhị điện hạ cùng Ôn tướng quân từ sớm đã âm thầm qua lại, trận chiến này lấy danh nghĩa là lui địch, nhưng Bắc Du chúng ta chưa bao giờ có tâm công phạt, tại sao lại là địch? Ôn tướng quân dụ bọn ta xuất binh, chẳng lẽ không phải vì để Nhị điện hạ lập chiến công cho dân chúng nhìn vào, mưu đồ vị trí của thái tử sao?"

Vương hậu trong lòng nổ tung, Đạt Hề Cầm khẽ mỉm cười: "Ôn tướng quân im ắng mấy chục năm, đột nhiên ra hiểm chiêu này, thật ý nghĩa, còn không phải loại lòng dạ Tư Mã Chiêu, đến kẻ ngoài đường cũng biết sao? Nghe nói năm đó, vương hậu nương nương cùng mẫu phi Nhị điện hạ còn có nhiều khúc mắc. Nếu Nhị điện hạ thượng vị, chỉ sợ mẹ con nương nương... A, đương nhiên, vương của ta thực sự cũng không hy vọng Mộ Dung Viêm thượng vị, mười mấy vạn nam nhi Bắc Du ta, món nợ máu này, không thể kết thúc như vậy. Nhìn từ góc độ này, chúng ta ngược lại là cùng chung kẻ địch."

Vương hậu không nói lời nào, Đạt Hề Cầm biết những lời cần nói đã nói xong, lập tức không nhiều lời nữa. Chỉ bày ra vẻ tươi cười nói: "Tiểu nhân đến đây, còn mang đến một chút tâm ý, bất thành kính ý, thỉnh nương nương xin vui lòng nhận cho."

Châu báu từng rương từng rương dâng lên, vương hậu cuối cùng thu lấy bức thư kia: "Những gì ngươi muốn nói, bản cung hiểu được. Người đến, tiễn khách."

Đạt Hề Cầm cười một tiếng, lại đi cầu kiến Lệ phi – mẫu phi của Ngũ hoàng tử Mộ Dung Thanh.

Mộ Dung Viêm, ngươi cứ chờ chết đi.

Buổi tối hôm đó, vương hậu bày rượu trong cung Tê Phượng, mời vương thượng đến thưởng cúc. Yến vương tới nơi nhìn thấy hoa kiều tươi đẹp rực rỡ bày khắp sân, lập tức tâm tình liền tốt lên. Vương hậu tha thiết mời mọc khiến ông ta không khỏi uống thêm mấy chén.

Thấy Yến vương tâm tình không tệ, vương hậu mới uyển chuyển mở miệng: "Mấy hôm nay, nô tì nghe thấy một chút lời đồn, cũng không biết có nên nói với bệ hạ hay không."

Yến vương có chút ít cảm thấy hứng thú: "Chuyện gì?"

Vương hậu lại dỗ ông ta thêm một chén rượu, lúc này mới nói: "Viêm nhi lần này đi tây bắc, có thể ở trong quân rèn luyện, thật sự là không thể tốt hơn ."

Yến vương gật đầu: "Dung phi, lúc mới vào cung đã thông tuệ, dạy dỗ được một đứa con tốt."

Vương hậu âm thầm nghiến răng, xong lại cười nói: "Trước đó vài ngày, có tin Viêm nhi cử binh tạo phản sự, nô tì thật sự ngày ngày sợ hết hồn hết vía."

Yến vương khẽ nhíu mày: "Chỉ là dụ địch, nó cũng không có ý định đó."

Vương hậu cũng cười nhẹ, ra vẻ từ ái: "Đúng vậy, nô tì cũng hy vọng như thế. Năm đó Dung phi mặc dù nói oán hận bệ hạ, nhưng đứa bé này dù sao cũng là cốt nhục của bệ hạ. Cũng là đứa nhỏ đáng thương, trước khi Dung phi mất, còn siết chặt tay nó. Thật là làm khó nó, nhìn mẫu thân chết thảm như vậy, nhưng đến cùng với bệ hạ vẫn không hề có khúc mắc."

Yến vương ngẩn ra, đương nhiên là có khúc mắc. Đôi mắt kia, lúc nhìn nó khiến sống lưng ông ta phát rét. Giống như nữ nhân đã chết đi kia đã bám vào trong cơ thể của nó!

Mỗi lần nó gọi một tiếng phụ vương, ông ta không cần nhìn cũng có thể cảm giác được sự chế giễu trong giọng nói đó.

Mộ Dung Uyên có chút phiền lòng, đứng dậy rời đi. Nhìn tấu chương không nổi nữa, ông ta lại đến chỗ Lệ phi mẹ đẻ Ngũ hoàng tử. Lệ phi đương nhiên ân cần, hai người phẩm rượu một chốc, Lệ phi nhu tình chân thành hỏi: "Nghe nói Viêm nhi đã trở về?"

Mộ Dung Uyên ừ một tiếng, nàng lại cười, phân phó tỳ nữ phía sau: "Ngươi mau lấy đôi đồng tâm bích hôm nay ca ca sai người mang đến ra, đưa đến quý phủ Nhị điện hạ."

Mộ Dung Uyên hừ lạnh: "Nếu là huynh trưởng nàng tặng cho, nàng giữ mà dùng, đưa cho nó làm chi?"

Lệ phi dịu dàng cười nhẹ: "Nó trong lòng chỉ có Khương gia cô nương, trở về vội vàng như vậy hẳn là chưa kịp chuẩn bị lễ vật gì. Đôi ngọc này tặng cho nó, vừa vặn đưa cho giai nhân. Nô tì đã bằng này tuổi rồi, còn đồng tâm bích làm cái gì?"

Mộ Dung Uyên nhớ tới chuyện Mộ Dung Viêm cùng Khương Bích Lan còn có thái tử dính vào, trong nội tâm liền phiền loạn. Nhưng thấy trước mặt người ấy như hoa, không khỏi cầm bàn tay thon dài mềm mại của nàng mà nói: "Sao, cô cùng ái phi, không xứng được với hai chữ đồng tâm hay sao?"

Lệ phi mặt phấn ửng hồng, thẹn thùng ngồi vào trong lòng ông ta: "Trái tim của thϊếp, sớm đã giao phó cho bệ hạ, cốt nhục giao hòa, thần hồn gắn bó, còn cần lấy đồng tâm bích này ra so sánh hay sao?"

Mộ Dung Uyên vì người ấy phong tình mê hoặc, lập tức đem nàng ôm vào trong ngực: "Tâm của cô, chỉ một mình ngươi hiểu."

Lệ phi thế nhưng lại thở dài một hơi: "Đáng tiếc Thanh nhi của nô tì, luận cưỡi ngựa hay bắn cung, đều thua xa Viêm nhi. Mỗi lần trông thấy Viêm nhi, nô tì thật sự là rất thích. Nó thông minh đa trí như vậy, thậm chí mới vừa mới đến tây bắc doanh, liền kiến công lập nghiệp. Thanh nhi a, ai, liền chỉ thích đọc chút ít sách, cả ngày chỉ biết cùng các tiên sinh trong Thái Học Các nghiên cứu kinh điển."

Cái gai trong nội tâm Mộ Dung Uyên vốn đã bị chạm vào, lại bị nhấc lên. Lệ phi lại lắc đầu, đầy mặt từ ái cùng bất đắc dĩ: "Người xem Viêm nhi, cùng Ôn tướng quân rất hợp nha. Nghe nói nó chỉ dẫn theo hơn một ngàn quân sĩ dụ địch vào thành, trời ơi, kẻ địch có tận mười mấy vạn đại quân. Ôn tướng quân thiêu Đại Kế Thành, thành trì vừa cao hào lại sâu, đêm hôm khuya khoắt, thần thϊếp thật sự là nghĩ đến đã sợ. Nếu như không phải là tín nhiệm trăm phần trăm cùng ăn ý, ai lại dám đem tính mạng chính mình hoàn toàn phó thác cho một người không quen biết đây? Chỉ có Viêm nhi của chúng ta, thông minh tuyệt đỉnh. Mọi việc đều có thể mười phần nắm chắc mới làm được như vậy."

Những lời này, đều là giấu châm trong bông, không chỉ nhấc cái gai trong lòng Mộ Dung Uyên lên, lại còn khoét thêm một khối thịt.

Nó đương nhiên là có mười phần nắm chắc, nếu như trận chiến này quân Bắc Du thắng, nó sẽ thừa cơ đoạt đại vị. Nếu như Ôn Thế thắng, nó có thể lĩnh quân công. Phong thư viết cho Bắc Du vương Đạt Hề Thành kia, chữ chữ khẩn thiết, ai có thể bảo đảm khi đó trong lòng nó, tuyệt đối không có một tia ý niệm này trong đầu?

Ôn Thế trấn thủ tây bắc mười bốn năm chưa dám vọng động, như thế nào nó vừa mới tới, lập tức liền lớn mật như thế? Là hai người đã sớm có mưu đồ từ trước, hay là đặc biệt đặt căn cơ cho nó đây?

Những năm trước đây, Dung phi khắp nơi lung lạc các đại thần, ông ta không phải không biết. Chẳng lẽ nàng ta đã vươn tay đến tận trong quân?

Lòng nghi ngờ trong ông ta bùng phát, ngay lập tức hạ lệnh: "Người đâu, mau đem Mộ Dung Viêm giam vào chiếu ngục chịu tội."

Thái giám ngẩn ra, lập tức lui xuống truyền chỉ. Lệ phi còn phá lệ mơ hồ không hiểu: "Bệ hạ, ngài làm gì vậy?"

Mộ Dung Uyên lại không muốn nán lại, xoay người ra khỏi Thúy Bình Cung.

Tối đó, tại phủ Tiềm dực quân , nội thị đêm khuya tuyên chỉ, do chính cấm vệ quân tới bắt người. Chu Tín dẫn theo thị vệ tới, đang muốn rút kiếm, bị Mộ Dung Viêm đưa mắt ngăn lại. Y kính cẩn tiếp chỉ, sau đó nói khẽ với Tả Thương Lang ở bên cạnh: "Sau khi ta vào ngục, ngươi hãy đi cùng Ôn Thế."

Tả Thương Lang mím môi, không nói lời nào. Mộ Dung Viêm nhấn mạnh: "Lặp lại một lần cho ta nghe!"

Tả Thương Lang cắn cắn môi, cuối cùng nói: "Ta đã nghe rõ."

Mộ Dung Viêm gật gật đầu, sải bước về phía trước, để binh sĩ áp giải đi tới chiếu ngục. Tả Thương Lang nhịn không được đi theo vài bước, Mộ Dung Viêm quay đầu lại, trông thấy trời đêm ánh sao như họa. Ở phía dưới ngàn vạn tinh huy ấy, sầu lo chứa đựng trong đôi mắt nàng, tựa như dòng sông mênh mông tràn ra chạm tới đáy lòng y.

Khiến y lại quay đầu.