Chương 16: Như cũ

Thời điểm Yến quốc cùng Du Quốc đại chiến, Lãnh Phi Nhan còn đang dưỡng thương.

Phía ngoài phụ cận Tấn Kế Cổ đạo có một nhà trọ bình dân nhỏ, lúc Dương Liên Đình đỡ Lãnh Phi Nhan đến nơi đó, thấy nàng thương thế quá trầm trọng, liền quyết định ở lại luôn. Khi Lãnh Phi Nhan tỉnh lại, không thấy Dương Liên Đình, mà chính mình lại đang ở trong một gian phòng xa lạ.

Lãnh Phi Nhan xoay người ngồi dậy, vô tình động đến miệng vết thương, không khỏi đau đến kêu thành tiếng.

Nhưng chút đau đớn này cũng không tính là gì, nàng chống người đi ra khỏi phòng, thấy lầu dưới có không ít người đang ngồi. Đúng vào lúc ăn cơm trưa, khách điếm kinh doanh cũng không tệ.

Lãnh Phi Nhan đang muốn gọi tiểu nhị, đột nhiên mọi ánh sáng xung quanh dường như tối sầm lại, một người thiếu niên lưng đeo sáo ngọc, tay cầm bảo kiếm, bước chân như gió đi tới. Ánh mặt trời sau lưng hắn nở rộ, nhưng hắn so với ánh mặt trời kia còn sáng lạn hơn. Lãnh Phi Nhan nhìn chằm chằm hắn, chỉ cảm thấy hình dáng kia, khí chất kia không có chỗ nào mà không khỏi cảm thấy như đã từng quen biết.

Chỉ ngây người một lát mà thiếu niên kia đã đi tới trước quầy hàng, nhỏ giọng nói chuyện với người chưởng quỹ.

Lãnh Phi Nhan lập tức liền vội vã bước xuống lầu, đáng tiếc dù sao nàng cũng đang bị thương, muốn nhanh cũng không nhanh nổi. Đợi đến lúc nàng xuống được dưới lầu, thiếu niên kia cũng đã đi mất. Chưởng quỹ trông thấy nàng, tươi cười chào đón: "Ơ, cô nương đã tỉnh rồi. Dương công tử đang ở phía sau sắc thuốc cho ngài."

Lãnh Phi Nhan hỏi: "Người vừa rồi là ai vậy? Vì sao không trọ lại đi luôn?"

Chưởng quỹ sững sờ một cái mới nói: "Vị vừa rồi? A, ý ngài là Tàng Ca – Tàng công tử sao, cậu ấy là đại quý nhân, sao có thể ở loại tiểu điếm như chỗ này của chúng tôi..."

Lãnh Phi Nhan còn muốn hỏi tiếp, nhưng sau lưng bỗng có người đỡ lấy eo nàng, nửa ôm nửa kéo đem nàng lôi về phía gian phòng trên lầu. Lãnh Phi Nhan vừa quay đầu lại nhìn thấy là Dương Liên Đình, vội vã đập tay hắn: "Làm cái gì đó, nam nữ thụ thụ bất thân, biết không hả."

Dương Liên Đình cơ hồ nghiến răng nghiến lợi: "Không muốn chết thì chớ có lộn xộn!"

Kéo thẳng trở về phòng, Lãnh Phi Nhan mới nói: "Dương Liên Đình, ta vừa mới nhìn thấy một người, thật sự là mới gặp mà đã như quen biết! Trước kia có người nói nhất kiến chung tình gì đó, ta không tin, nhưng mới vừa rồi nhìn thấy hắn, ta thế mà lại có chút tin tưởng!"

Dương Liên Đình tức giận quát: "Lãnh Phi Nhan! Ngươi có thể dùng đầu óc một chút được không! Hắn là Tàng Ca!"

Lãnh Phi Nhan nằm lên trên giường, hỏi: "Thì sao?"

Dương Liên Đình nghiến răng nghiến lợi, nói: "Ngươi đối với hắn mới thấy đã quen, là bởi vì vừa mới mấy ngày hôm trước ở trên Tấn Kế Cổ đạo, ba chúng ta đã dùng phương pháp cũng không quá quang minh chính đại lắm gϊếŧ chết anh trai hắn!"

Lãnh Phi Nhan hơi kinh hãi, giơ tay phải lên gõ đầu mình: "Không trách được nhìn qua lại thấy quen mặt như vậy! Vậy là hắn đến tìm anh trai mình sao?"

Dương Liên Đình rót cho nàng bát thuốc đưa đến: "Nếu như hắn biết được chân tướng sự việc, hắn liền biến thành tìm ngươi. Ngươi cảm thấy, hắn là người như thế nào?"

Lãnh Phi Nhan đem thuốc uống cạn, chép chép miệng, nói: "Ta cảm thấy trông cũng không tệ, eo cũng thon..." Dương Liên Đình mặt xanh lè, thiếu chút nữa đem chén thuốc chụp lên đầu nàng: "Ta hỏi ngươi cái này sao?!"

Lãnh Phi Nhan cười hắc hắc: "Võ công so với Tàng Phong kém xa. Tàng Phong kia... Ngươi không có để lại dấu vết gì đó chứ?"

Dương Liên Đình nói: "Không có, nhưng ta muốn mau trở về Tấn Dương, lại trễ nữa chỉ sợ làm cho kẻ khác sinh nghi. Người của Yến Tử Sào đang tìm ngươi khắp nơi, ngươi có biện pháp liên lạc với bọn họ chứ?"

Lãnh Phi Nhan phất phất tay, như đuổi ruồi: "Đi đi, đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay."

Dương Liên Đình không quá yên tâm, vẫn dặn dò thêm một câu: "Ngươi bị thương, đừng gây chuyện."

Lãnh Phi Nhan lộ vẻ không kiên nhẫn, trực tiếp đem người đuổi ra ngoài. Dương Liên Đình trở về thành Tấn Dương, Lãnh Phi Nhan rời khỏi tiểu điếm, rất nhanh liền liên lạc được với tay chân của Yến Tử Sào.

"Lâu chủ. Vài ngày nay không gặp được ngài, các huynh đệ đều khủng hoảng!" Một tên lâu la quỳ trên mặt đất, thập phần cung kính. Đương nhiên phải sốt ruột rồi, thuốc giải độc của tất cả bọn chúng đều nằm trong tay Lãnh Phi Nhan. Nàng nếu như một đi không trở lại, bọn chúng biết làm sao bây giờ.

Lãnh Phi Nhan nâng cằm hắn lên, mỉm cười: "Tiểu Nam, ngươi thấy ta có xinh đẹp không?"

Tên Tiểu Nam này vốn cũng không phải người lương thiện gì, vốn trước kia gã tự xưng là nam thiên nhất bá. Nhưng lúc nghe thấy lời này, gã lại gống như thiếu niên mới lần đầu biết yêu, mặt đỏ bừng lên: "Lâu chủ, tiểu nhân không, không, không hiểu ý ngài là gì..." Vừa nói vừa hoảng sợ lui về phía sau.

Lãnh Phi Nhan nói: "Ta nghe nói, ngươi trước kia thích nhất chính là trêu đùa con gái nhà lành." Tiểu Nam không hiểu, Lãnh Phi Nhan nhìn vào đôi con ngươi thuần khiết kia, vẻ mặt dễ thương nói: "Bây giờ, ngươi lại đây đùa giỡn lão tử một chút xem".

"Lâu chủ tha mạng!" Nam thiên nhất bá oành một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu như bằm tỏi. Lãnh Phi Nhan nổi giận, đá cho một cước: "Có nghe thấy không!"

Nam thiên nhất bá khóc lóc nức nở.

Mặt trời chói chang nhô lên cao, Tấn Kế Cổ đạo không có một bóng người. Quân Bắc Du đã xâm nhập được vào Đại Kế Thành, đi tiếp liền đánh đến kinh thành Tấn Dương. Lúc này dân chúng tranh nhau mà chạy về hướng đông, càng không có ai vào lúc đó đi về phía Đại Kế Thành.

Con đường cổ vắng lạnh, nhưng có một người đang dắt ngựa mà đi. Chính là Nhị công tử Tàng Kiếm Sơn trang Tàng Ca, tuổi gần mười sáu, trong võ lâm đã tương đối có danh tiếng. Hắn nổi danh cũng không phải bởi vì võ công cao cường, mà do tính tình hào sảng, thích kết giao bằng hữu.

Tàng Kiếm Sơn trang xưa nay không hành tẩu trên giang hồ, chỉ có hắn thích du sơn ngoạn thủy, giao du rộng rãi. Tàng Thiên Tề mang mọi hy vọng đều ký thác vào trên người trưởng tử Tàng Phong, đối với con trai út ngược lại không quá khắt khe. Thường ngày cũng không quan tâm hắn làm cái gì.

Lúc này, Tàng Ca dọc theo Tấn Kế Cổ đạo mà đi, hắn cùng với đại ca hẹn gặp nhau ở phía ngoài Tấn Dương Thành, nhưng đã quá hẹn vài ngày, vẫn không thấy huynh trưởng đến. Tàng Ca nghe nói đại ca đến Tấn Kế Cổ đạo nên mới dọc theo cổ đạo đi tìm.

Nhưng mãi vẫn không thu hoạch được gì, hiện thời Bắc Du cùng Đại Yến đang giao chiến, Du quân xâm nhập Đại Kế Thành, không lẽ đại ca đυ.ng phải phiền toái gì sao?

Tàng Ca cau mày, một đường cẩn thận tra xét, đi được rất chậm. Đột nhiên trong rừng rậm bên cạnh có thanh âm loáng thoáng truyền đến. Chỉ nghe thấy giọng của một tên đàn ông nói: "Nhóc, nhóc con, con nhỏ này, ngày hôm nay, ngươi, ngươi từ cũng phải từ, không từ cũng phải từ..."

Tàng Ca nhíu mày, bất tri bất giác liền dọc theo âm thanh tìm đến. Chỉ thấy trong rừng rậm, một tên đàn ông mặc trường sam màu xanh đứng đưa lưng về phía hắn, trước mặt có một nữ hài chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Thần sắc trên mặt nữ hài có vẻ như bị bệnh, lúc này cô bé liên tiếp lui về phía sau, bộ dáng không biết làm sao.

Tàng Ca lập tức nổi giận, từ phía sau lưng đạp một cái đá văng kẻ lưu manh kia ra xa. Tên lưu manh kia cũng là kẻ thức thời, quay đầu chuẩn bị giận dữ quát tháo, vừa trông thấy là hắn, không nói hai lời đã vội bỏ chạy. Tàng Ca vốn định đuổi theo, nhưng thấy giai nhân trước mặt bộ dáng yếu đuối phảng phất lung lay sắp đổ, không khỏi tiến lên đỡ lấy nàng.

Khi đó đúng vào trung tuần tháng năm, cảnh xuân nồng đậm, cả rừng đều ngập tràn là hoa. Lá xanh đem ánh mặt trời cắt thành những đốm sáng nho nhỏ, ngẫu nhiên một trận gió thổi qua, thân ảnh nàng tựa như ánh mặt trời vậy lấp lánh. Thực là một khuôn mặt quá mức xinh đẹp, làm người ta chỉ cần nhìn qua một cái liền không thể quên.

Tàng Ca vội vã cúi đầu xuống, nói: "Cô nương chớ sợ, kẻ xấu đã chạy xa rồi. Ta đỡ ngươi ra ngoài."

Lãnh Phi Nhan dựa vào hắn, nàng còn đang phát sốt, hai gò má như nhiễm khói mờ, nhưng đôi mắt lại sóng quang ướŧ áŧ: "Đa tạ công tử, ân cứu mạng suốt đời khó quên."

Tàng Ca nói: "Loại tặc tử khi dễ phụ nữ và trẻ em nhỏ yếu này, cho dù là ai gặp cũng sẽ xuất thủ tương trợ. Cô nương không cần để ý."

Trên đường, ngựa của hắn vẫn còn. Hắn đem Lãnh Phi Nhan nâng lên ngựa, nhẹ nói một tiếng: "Cô nương ngồi cho vững." Sau đó dắt ngựa mà đi. Lãnh Phi Nhan ngồi trên tuấn mã, cảm thấy mình rất giống như cô vợ nhỏ cưỡi trên lưng lừa cùng tướng công đi họp chợ.

Tàng Ca đưa nàng đến thẳng khách điếm nhỏ bên cạnh cổ đạo, nhờ chưởng quỹ mời đại phu cho nàng. Quay đầu lại hỏi Lãnh Phi Nhan: "Cô nương lẻ loi một mình, là muốn đi đâu?"

Lãnh Phi Nhan mặt mày rũ xuống, nói: "Ta... Ta vốn là muốn đi đến nhà cô mẫu ở Đại Kế Thành, không nghĩ trên đường tàu xe mệt nhọc liền đổ bệnh. May mà có một vị đại phu tốt bụng giúp ta trị liệu. Mấy ngày nay vừa tốt lên một chút, ta liền tiếp tục khởi hành, không nghĩ tới sẽ gặp phải kẻ xấu, nếu không phải công tử giúp đỡ... Chỉ sợ ta đã không ở trần gian, xin công tử nhận của ta một bái."

Nàng nói xong liền đứng dậy, hướng Tàng Ca dịu dàng bái một bái. Tàng Ca vội đỡ lấy nàng, nói: "Cô nương không cần đa lễ, chỉ là hiện thời chiến loạn ở Đại Kế Thành còn chưa yên, cô nương cô độc một mình, tốt nhất không nên đi vội."

Lãnh Phi Nhan mắt long lanh rưng rưng: "Nhưng... Nhưng nếu như không tìm đến nhà cô mẫu làm nơi nương tựa, ta chỉ có một mình, trước mắt cũng không còn người thân nào cả, ta..." Nói đến đây đầu liền rũ xuống: "Ta còn biết đi đâu đây?"

Tàng Ca thoáng suy nghĩ một chút, nói: "Ta lúc này còn có chút việc, cô nương nếu như không chê, có thể ở lại chỗ của Tàng mỗ vài ngày? Đợi xong việc, Tàng mỗ nhất định sẽ trở về thu xếp cho cô nương."

Lãnh Phi Nhan mặt phấn xấu hổ, diễm lệ hồng lên: "Nhưng... Nhưng mà ta cùng với công tử cũng chỉ là bình thủy tương phùng, như thế nào có thể..."

Tàng Ca tới quầy hàng xuất bạc, phân phó chưởng quỹ cẩn thận chăm sóc xong, nói: "Cô nương không cần nghi ngờ, ta không phải là người xấu. Ngươi an tâm ở lại đây dưỡng thương, chờ Tàng mỗ hai ngày." Sắp ra đến cửa, lại quay đầu lại hỏi: "Xin hỏi phương danh của cô nương là gì?"

Lãnh Phi Nhan nhẹ nói: "Tiểu nữ họ Nhan, Nhan Nghiên."

Tàng Ca khẽ gật đầu, đi ra cửa. Lãnh Phi Nhan đuổi theo tới cửa – – Ngươi đừng đi a! Ngươi không phải là người xấu nhưng ta thì có nha! Nhưng đến cùng cũng không có lý do gì để níu kéo, đành phải ở lại khách điếm.

Trong khách điếm, chưởng quỹ đang chaach chậc – – Thời buổi này, cô nương xinh đẹp thật sự là tới chỗ nào cũng đều có quý nhân giúp đỡ. Hắn vội vàng sai tiểu nhị chuẩn bị phòng cho Lãnh Phi Nhan, tận tình hầu hạ.

Lãnh Phi Nhan ngày ngày ăn sung mặc sướиɠ, ở nhà khách nhỏ chờ hai ngày. Vốn tưởng rằng Tàng Ca chắc chắn sẽ một đi không trở lại, không ngờ hắn lại trở về, nói với Lãnh Phi Nhan: "Nhan cô nương, mau thu thập đồ đạc một chút, đi theo ta."

Hắn mặc dù sinh ra trong Tàng Kiếm Sơn trang là gia tộc hiển hách như vậy nhưng tâm tư lại cực kỳ nhẵn nhụi, biết thân thể nàng suy yếu, còn thuê xe ngựa cho nàng, đưa thẳng về hướng đông vào Tấn Dương Thành.

Tàng Ca đem Lãnh Phi Nhan mang tới một tòa nhà thanh tịnh, nói: "Đây là một biệt uyển của Tàng mỗ, Nhan cô nương có thể ở tạm tại đây. Đợi đến lúc quân ta thu phục được Đại Kế Thành, lại quay lại tìm người thân cũng không muộn."

Lãnh Phi Nhan thầm nghĩ: Hừ, nam nhân trong thiên hạ đều cùng một dạng, đem một cô gái mang tới biệt uyển của nhà mình, có thể tử tế vào đâu? Trong nội tâm nghĩ như thế, nhưng trên mặt nàng một chút cũng không lộ, vẫn cười nhẹ nhàng nói: "Như thế, liền đa tạ công tử."

Tàng Ca chắp tay nói: "Cô nương khách khí. Ta còn có việc, nhất định phải về nhà một chuyến, cô nương xin cứ tự nhiên."

Dứt lời, hắn đứng dậy rời biệt uyển, chắc là tìm huynh không gặp nên chạy về Tàng Kiếm Sơn trang.

Lãnh Phi Nhan đưa tới cửa, ở trong lòng chửi mẹ nó, chẳng qua nhìn thuận mắt, muốn thu vào tay vui đùa một chút, không nghĩ tốn thời gian phí sức như thế.

Nhưng trong này cũng tuyệt đối an toàn, đây là biệt uyển của Tàng Kiếm Sơn trang, cho dù có người tra ra được dấu vết của Yến Tử Sào, một khi tra đến đây, cũng sẽ không thể tra thêm được gì nữa đi?

Lãnh Phi Nhan liền không vội vã rời đi, lúc nhàn hạ liền đi dạo xung quanh một chút, phát hiện trong thư phòng có chút ít bức tiện tay vẽ chiêu thức võ công. Nàng thật tò mò, hỏi tổng quản biệt uyển: "Đây là Tàng công tử vẽ sao?"

Tổng quản sớm được công tử nhà mình dặn dò, phải đối đãi nàng như khách quý, đương nhiên là hữu vấn tất đáp: "Bẩm cô nương, đây đều là công tử tiện tay vẽ, cậu ấy mặc dù không thích luyện võ, lại luôn thích nghiên cứu các chiêu thức võ công. Nhưng tiểu nhân không biết võ công, cho nên cụ thể là những thứ gì, cũng không nói được."

Lãnh Phi Nhan gật gật đầu, làm như vô tình lật xem những trang giấy kia.

Đây là nghiên cứu chiêu thức phá giải công pháp một số môn phái, không ít chỗ đều nói rất hợp lý. Vì có tổng quản ở đây Lãnh Phi Nhan không dám xem kỹ, đợi đến buổi tối, lại lẻn vào thư phòng một lần nữa, mượn ánh trăng cẩn thận tìm hiểu.

Tàng Ca tại Tấn Kế Cổ đạo mấy phen qua lại, từ đầu tới cuối cũng không hề có nửa điểm nghi ngờ nàng. Bởi vì cho dù là ai, cũng không thể nào tin nổi cái chết của Tàng Phong lại cùng cô gái nhỏ mười sáu mười bảy tuổi này có liên quan. Thế nhưng nàng là Lãnh Phi Nhan, là Lãnh Phi Nhan sau ba năm ở trại cô nhi sẽ không có huấn luyện viên nào dám đơn độc cùng nàng đối kháng.

Nếu như không phải Tả Thương Lang may mắn, nàng sẽ đạp lên hơn ba trăm cổ thi thể, trở thành người duy nhất sống sót.

Kẻ Mộ Dung Viêm cần, người mạnh nhất.