Chương 15: Đào vong

Mười ngày sau, mười lăm vạn đại quân Bắc Du nhập Mã Ấp Thành, qua Túc Nghiệp, Ôn Thế mở cửa thành, đem đón vào trong. Đại quân Bắc Du tiến quân thần tốc, thế như chẻ tre, chỉ mất sáu ngày đã tiến tới Đại Kế Thành, Yến quốc đã mất một nửa giang sơn.

Lúc này, chiến báo mới về tới Tấn Dương, báo cáo tình hình quân Bắc Du đánh vào đã dễ dàng mở cửa thành Túc Nghiệp, Nhị điện hạ Mộ Dung Viêm cùng Đại tướng quân Ôn Thế mưu phản, cả nước chấn động!

Ở Đại Kế Thành, Mộ Dung Viêm xuất hơn một vạn bộ binh, năm nghìn khinh kị binh, cùng quân Bắc Du đồng thời vào thành. Thủ hạ của hắn đều là các chiến tướng đắc lực dưới trướng Ôn Thế, ngoại trừ phó tướng Viên Hí, sáu người còn lại đều đi theo hắn. Bọn họ đều là những hãn tướng lấy một địch trăm. Mộ Dung Viêm nhìn từng người, mỉm cười nói: "Các ngươi đã làm khẩn Điền tướng quân vài năm, hẳn là cũng ngứa tay rồi nhỉ?"

Hào quang trong mắt sáu người sáng như tuyết: "Tâm ngứa khó nhịn!" Bọn họ không quá coi trọng Mộ Dung Viêm, nhưng hắn vừa đến liền có trận để đánh, không còn gì có thể thống khoái hơn.

Mộ Dung Viêm cười: "Thần binh lợi khí, há có thể phủ bụi cả đời. Các tướng quân, chúng ta là người nước Yến, không phải là chó Tây Tĩnh, cũng không phải là cá nằm trên thớt Bắc Du! Kể từ hôm nay trở đi, kẻ nào dám khinh thị chúng ta, chúng ta liền khoét mắt chúng! Kẻ nào dám nhổ nước bọt vào mặt chúng ta, chúng ta liền rút lưỡi chúng! Máu của kẻ địch, đem vinh quang tối thượng đến cho chúng ta."

Hắn và Ôn Thế, không phải cùng một loại người. Các tướng lĩnh ở đây đều nhận ra. Nhưng bọn họ lại thích một người thủ lĩnh như thế này, cũng thích thứ nhiệt huyết sôi trào này. Lão tử vào quân ngũ không phải để làm ruộng, gắng gượng chịu nhục là việc của thánh nhân (vua)! Loạn thế xảy ra, quần hùng tranh bá. Có thể dùng vũ lực để dừng lại cuộc chiến mới đúng là bậc quân chủ mà bọn ta tha thiết mơ ước.

Thống lĩnh quân của Bắc Du tên là Sa Tinh Thăng, cũng là một người khôn ngoan. Khi tiến vào Túc Nghiệp Thành gã còn cẩn thận. Nhưng tiến vào Đại Kế Thành cũng vẫn chưa gặp bất cứ cản trở gì, sự đề phòng của gã liền giảm xuống một nửa. Lúc này gã liên tục giám sát kỹ Mộ Dung Viêm bên cạnh mình, nghe nói Ôn Thế đã dẫn quân đi trước làm tiền phong, trong lòng gã khó tránh khỏi có chút khinh bỉ. Một đất nước tốt đẹp như thế này nhưng chỉ vì lợi ích của cá nhân, tên hoàng tử này sẵn sàng đem núi sông dân chúng dâng tặng cho nước gã.

Loại hoàng tử này, cho dù có lên làm Yến vương, thì cũng có gì đáng sợ?

Thời điểm hành động thống nhất là vào lúc đêm xuống, đại quân ở Đại Kế Thành nghỉ ngơi hồi phục thể lực. Sa Tinh Thăng trị quân cũng coi như nghiêm cẩn, lúc này đã bắt đầu tuần tra doanh trướng. Binh lính của Mộ Dung Viêm đều là quân tinh nhuệ, có kinh nghiệm. Thấy thời cơ sắp đến gần, mọi người cũng bắt đầu cụm lại cùng một chỗ.

Giờ tý vừa tới, ngoài thành ánh lửa đột nhiên nổi lên. Mộ Dung Viêm hạ lệnh cho Yến quân phân tán vào các hộ dân, cùng dân chúng đồng thời xuống hầm dưới đất tránh né. Chỉ chốc lát sau, tên lửa như mưa bắn vào trong thành. Hỏa hoạn bốc lên, quân trong thành lập tức loạn thành một đoàn.

Sa Tinh Thăng lập tức kịp phản ứng, biết mình bị lừa, gã gầm lên: "Bắt lấy Mộ Dung Viêm, không cho hắn thoát! !"

Vô số binh lính đánh tới, nhưng Yến quân đã tản ra, chỉ còn hai người Mộ Dung Viêm cùng Tả Thương Lang, mục tiêu phi thường nhỏ, đuổi bắt không dễ. Gió cùng dầu hỏa làm lửa bốc cao, các cửa thành đều đóng chặt, khói dầy đặc cuồn cuộn, đập vào mắt chỉ thấy ánh sáng chói mắt. Ôn Thế cho người bảo vệ cửa thành, một khi có kẻ cố gắng phá vòng vây, lập tức dùng loạn tên như mưa bắn lui.

Tả Thương Lang cùng Mộ Dung Viêm chạy trối chết trong khói bụi dày đặc, những mười mấy vạn quân địch, nếu quả thật bị bắt, có là thần tiên cũng bị băm thành thịt vụn.

Tên lửa gào thét lao vào thành, khắp nơi chiến hỏa bừng bừng. Nhà gỗ cháy sụp xuống, ngẫu nhiên bị những thứ này vướng chân, dù có là người ưu nhã thế nào đi nữa lúc này cũng chật vật không chịu nổi. Tả Thương Lang cùng Mộ Dung Viêm giống như chó nhà có tang, hoảng hốt chạy bừa. Thỉnh thoảng bị Du quân phát hiện, Tả Thương Lang đều liều mạng bắn tên che chắn. Sương khói đen đặc, không khí nóng hầm hập, nàng bắt đầu không biết mình bắn trúng hay trượt nữa.

Tay cầm cung có vết bỏng phồng rộp, khi giương cung giống như bị kim châm. Nhưng rốt cuộc xung quanh cũng không còn tiếng người nhào lên nữa, Tả Thương Lang dừng lại thở dốc, Mộ Dung Viêm quay sang kéo tay nàng, chạy thẳng về phía trước. Trường bào màu đen trên người hắn trong khói lửa cuồn cuộn tung bay, đẹp đến mức thơ họa cũng khó lòng tả xiết.

Tả Thương Lang đột nhiên liền lấy lại được khí lực, nàng bắn gϊếŧ truy binh, Mộ Dung Viêm thì dò đường rút lui. Không lâu sau, hai người tới chỗ một cái giếng cạn bị bỏ hoang, Mộ Dung Viêm nói: "Xuống đi."

Tả Thương Lang biết tình huống nguy cấp, cũng không nhiều lời, lập tức nhảy vào trong giếng. Mộ Dung Viêm cũng xuống ngay sau đó, tiếp theo hắn đem phiến đá đang che một nửa bên cạnh nâng lên bịt kín miệng giếng.

Âm thanh bên ngoài trong nháy mắt liền nhỏ lại, ánh lửa mơ hồ xuyên qua khe hở phía trên chính là minh chứng cho việc cả tòa thành trì này đều đang bị thiêu đốt.

Tóc Tả Thương Lang bị cháy sém một đám lớn, trên mặt, trên người quả thực không biết rõ chỗ nào bị thương. So với nàng Mộ Dung Viêm còn xem như chỉnh tề, nhưng mà toàn thân cũng đầy bụi bẩn. Trên mặt liền càng không cần phải nói, mồ hôi cùng khói bụi quện vào một chỗ, lại lau thêm một phen có thể trực tiếp lên sân khấu diễn hề.

Hai người đối mặt, Tả Thương Lang phì cười, lại vội vàng nhịn xuống, tiến lên thay hắn nhẹ nhàng phủi bụi trên người: "Chủ thượng..."

Mộ Dung Viêm nhìn chằm chằm nàng: "Vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười này của ngươi là có ý gì?"

Sóng nhiệt xuyên vào, trong hầm có chút khó chịu. Tả Thương Lang giúp hắn cởi giáp, nhẹ nói: "Thuộc hạ bất lực, khiến chủ thượng gặp nạn."

Đánh trận trong hỏa hoạn, rồi lại chạy trốn, quần áo của Mộ Dung Viêm đã hoàn toàn ướt đẫm. Mặc y phục ẩm ướt như thế này rõ ràng rất khó chịu. Mộ Dung Viêm khẽ mỉm cười: "Nói đúng lắm, ngươi chính là hộ chủ bất lực, lại đây."

Tả Thương Lang không còn gì để nói, ta cũng chỉ tùy tiện nói một chút, ngài thế nhưng lại thực trách ta? Nàng đi tới, Mộ Dung Viêm đưa tay ra, để nàng giúp mình tháo giáp. Sắc mặt Tả Thương Lang đã sớm đỏ bừng lên, nhìn không ra là xấu hổ hay do nơi này quá nóng.

Khôi giáp nặng nề được để qua một bên, Mộ Dung Viêm đã sớm nghĩ đến chuyện dùng nơi này làm chỗ ẩn thân nên bên trong quét dọn rất sạch sẽ. Lại còn đặt một thùng nước trong cùng hai bộ quần áo sạch để thay.

Mộ Dung Viêm phất tay: "Xoay người sang chỗ khác."

Tả Thương Lang quay lưng lại, hắn dùng nước lau mặt, sau đó thay y phục sạch sẽ, xong xuôi mới nói: "Lại đây thay quần áo."

Tả Thương Lang đi qua, trông thấy hắn chỉ lau qua mặt, không khỏi ngoài ý muốn. Hắn cả người đều ướt mồ hôi như vậy, sao lại không lau người? Nàng chần chừ, Mộ Dung Viêm giây lát liền hiểu: "Ngươi là con gái, dùng nước tắm của ta, dù sao cũng không tốt. Ta rửa để cho ngươi bẩn, thì lại ngược đãi mũi của ta nên ngươi rửa đi."

Tả Thương Lang há to miệng, muốn nói lại thôi. Bây giờ cô nam quả nữ... không phải cũng không tốt? Mộ Dung Viêm cười: "Ta quyết định tạm thời không nhìn trộm ngươi."

Nói xong, hắn thực xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía nàng. Tả Thương Lang xoắn một góc y phục ẩm ướt, bắt đầu lau mặt, thấy hắn thật sự không có ý định nhìn lén, mới quay lưng lại chậm rãi lau chùi thân thể.

Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, Mộ Dung Viêm quay đầu, nhìn thấy trong ánh lửa mơ hồ, nàng đã cởi một nửa xiêm y, lộ ra tấm lưng mịn màng như ngọc. Tả Thương Lang lau lau mồ hôi trên người, quay đầu liếc mắt nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt Mộ Dung Viêm.

"A!" Một lúc lâu sau, nàng mới kịp phản ứng, cực nhanh khép lại xiêm y. Mộ Dung Viêm cười đắc ý: "Ta vừa thuận tiện liếc mắt một chút, không ngờ so với mười mấy vạn quân địch Bắc Du còn đáng sợ hơn."

Tả Thương Lang cuối cùng cũng nổi giận: "Ngươi đã nói không nhìn! Ngươi... Ngươi đường đường là hoàng tử Yến quốc, nói không giữ lời! Ngươi..." Nói không được, nghèo từ.

Mộ Dung Viêm cười: "Ta nói là tạm thời không nhìn, lúc trước cũng xác thực nhất ngôn cửu đỉnh. Bây giờ tạm thời đã qua, ta mới nhìn, sao có thể gọi là thất tín?"

Tả Thương Lang quay đầu, Mộ Dung Viêm đến gần, cẩn thận nhìn nàng hỏi: "Giận thật à?"

Tả Thương Lang cứng rắn : "Chủ thượng cần gì phải làm như thế? Ngài nếu thật sự cảm thấy hứng thú với thuộc hạ, chỉ cần ra lệnh một tiếng. Thuộc hạ cởϊ áσ nới dây lưng, hầu hạ chủ thượng là được."

Mộ Dung Viêm thở dài, kéo bộ y phục cũ trải lên mặt đất, ngồi xuống: "Người rơi vào cảnh thất thế thật sự là không ra làm sao, hoảng sợ chạy trốn, dáng vẻ chật vật thì cũng thôi đi, giờ ngay cả thủ hạ cũng châm chọc khıêυ khí©h ngươi nữa."

Tả Thương Lang nổi cáu, suy nghĩ một chút, lại khẽ mềm lòng.

Trời mới biết một người vốn thích xoi mói bắt bẻ như hắn làm thế nào mới có thể chịu đựng mặt mũi đầy bụi bặm hoảng hoảng hốt hốt trốn chạy trong mười mấy vạn quân địch. Rốt cuộc hắn đã lấy tâm trạng như thế nào để ẩn núp trong giếng hoang, nghe ngọn lửa đốt thành, kẻ địch gào thét chém gϊếŧ đây.

Nàng rũ xuống rèm mắt, nhẹ nói: "Nếu như... Nếu như..."

Cố gắng nhiều lần, nhưng vẫn không thể nói tiếp. Mộ Dung Viêm hiếu kì tới gần nàng: "Nếu như cái gì?"

Tả Thương Lang cắn môi: "Nếu như, dùng thân thể của ta, có thể an ủi được trong lòng chủ thượng, ta nguyện ý." Cho dù chỉ trong chốc lát, nếu quả thật có thể, ta nguyện ý. Giọng của nàng tuy yếu ớt nhưng lại kiên định: "Nhưng ta biết, điều đó là không thể. Nhiều năm qua, thái tử cùng Ngũ điện hạ cũng đã thê thϊếp thành đàn, chỉ có một mình Nhị điện hạ vẫn để trống vị trí đó chờ Khương cô nương. Tình cảm của điện hạ đối với Khương cô nương luôn khiến người khác cực kỳ ngưỡng mộ. Hiện thời điện hạ đang ở trong nghịch cảnh, cần không phải là an ủi, mà là đủ nhẫn nại cùng kiên định. Cho nên thỉnh cầu chủ thượng tự trọng, thuộc hạ nguyện đi theo làm bạn với chủ thượng, đem hết thảy thất lạc, nhất nhất đều tìm về."

Mộ Dung Viêm bỗng chốc sững sờ, thật lâu sau mới nói: "Bạch nhãn lang."

Tả Thương Lang ngước lên, ánh mắt nồng đậm như rượu. Mộ Dung Viêm chậm rãi dời mắt sang nơi khác, được rồi, ta tin tưởng ngươi là thật lòng nghiêm túc. Hắn đưa tay lên, che đi đôi mắt nàng.

Đừng... Đừng nên tới gần ta, cũng đừng dùng ánh mắt này nhìn ta.