Bão cát đầy trời, từ Đại Kế Thành đi tiếp về hướng tây, nguồn nước ít dần, mặt đất khô nứt. Nước tuyết chính là nguồn nước hiếm hoi cho sinh mạng phương bắc. Vùi trong cát vàng, Ôn Thế đang chỉ huy binh sĩ đào hầm trồng cây, cây giống chịu hạn được chở tới từ phương nam, cắm rễ lớn lên tại tây bắc. Nếu chết lại thử đổi một loại cây mới.
Đây là công việc lâu dài, nhưng Ôn Thế thú biên vài chục năm ở đây, tòa thành này cũng mở rộng gấp mấy lần. Người Trung nguyên, người Tây Tĩnh, người Cô Trúc, người Du Quốc, cùng với một số dân tộc du mục đều đến đây trao đổi buôn bán. Nơi đây hoàn cảnh mặc dù ác liệt, lại có thể mua được rất nhiều thứ ở nơi khác không có.
Mộ Dung Viêm nhảy xuống lưng ngựa, tiến lên múc nước tưới cây. Ôn Thế nhíu mày: "Tiết kiệm một chút, lấy nước không dễ." Ngẩng đầu thấy là Mộ Dung Viêm, lúc này mới cười khổ: "Nhị điện hạ, vi thần còn tưởng rằng ngài phải vài ba ngày nữa mới đến nơi."
Mộ Dung Viêm không chút nào che dấu: "Ta không thể chờ đợi được, đêm tối thần tốc, hai bàn tay trắng, lại đây khao quân."
Ôn Thế cười to: "Điện hạ đã hai tay trắng, hạ thần rút cuộc không thể cũng tay không. Cũng may đồ ăn tây bắc tuy không ngon lắm, nhưng cũng đủ no bụng. Xin mời điện hạ."
Một nhóm trở về quân doanh, Ôn Thế giũ cát trên người xuống, sai người mang tới mặt nạ chống cát, nói: "Khí hậu Tây bắc không thể so với Tấn Dương, chỉ sợ điện hạ không quen."
Mộ Dung Viêm tiếp nhận: "Nhìn quen phía nam hoa cỏ sum sê, chợt đến nơi đây, lại cảm thấy trời cao đất rộng, làm lòng người cũng rộng rãi không ít."
Ôn Thế đưa mắt nhìn phương xa: "Thiên địa vô cực, trường hà lạc nhật. Nhân gian thế nào cuối cùng cũng quay về làm bạn với hoang vu."
Đón bão cát, đi một lúc, liền về đến doanh trại. Ôn Thế an bài doanh trướng cho Mộ Dung Viêm ở ngay bên cạnh lều của mình. Đợi đến tối, trong doanh đốt lửa trại. Ôn Thế cùng các tướng lĩnh làm tiệc tẩy trần đón Mộ Dung Viêm. Quân nhân thô lỗ, không quá câu lệ, vừa bưng chén liền đến mời Mộ Dung Viêm uống rượu. Mộ Dung Viêm do dự. Mấy cái bát này không biết đã rửa sạch hay chưa?!
Phó tướng của Ôn Thế là Viên Hí, vừa thấy hắn cười mà không uống mặt liền đỏ lên: "Sao, chẳng lẽ Viên mỗ là người thô kệch, không xứng uống một ngụm rượu với Nhị điện hạ?"
Mộ Dung Viêm nhìn chằm chằm bát rượu, cười khổ, thôi đi, cũng đã đi tới hoàn cảnh sa sút này rồi, còn chú ý nhiều như thế làm gì: "Tướng quân mời rượu, ta tất nhiên không thể không uống. Nhưng mà các ngươi mỗi người đều kính ta một bát, ta sợ là chịu không nổi."
Viên Hí ngửa đầu đổ rượu vào miệng, lại uống tiếp hai bát, sau khi uống xong mới lau miệng nói: "Ta uống ba bát đổi Nhị điện hạ uống một bát, có được không?"
Mộ Dung Viêm than nhẹ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Xung quanh các tướng sĩ đều hoan hô. Tiếng hoan hô còn chưa dứt, hắn đã ngã vật ra phía sau, say rượu bất tỉnh! Tửu lượng của họ Mộ Dung cũng chỉ có chút xíu này?
Không khí liền im bặt, thật lâu sau, Trịnh Chử nói: "Chúng ta hướng Tây Tĩnh hiến thành đầu hàng đi?!"
Mọi người cười như điên.
Ôn Thế sai người đỡ Mộ Dung Viêm vào trướng nghỉ ngơi, Tả Thương Lang bưng bát đứng lên, đi đến trước mặt Viên Hí nói: "Ta mời tướng quân uống."
Viên Hí nhìn nàng một cái, cười ha ha: "Được, ta thích nhất cùng nữ nhân uống rượu." Người chung quanh đều biết rõ sắp có trò vui để xem, khó tránh khỏi đánh trống reo hò. Viên Hí liên tiếp cùng nàng uống xong ba bát, giễu cợt nói: "Tiểu mỹ nhân, có dám đổi bát lớn hay không?"
Có người xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, nhanh nhảu đem bát to tới. Hai người uống từ bát chuyển đến vò, binh lính xung quanh dần dần không cười nói nữa. Chỉ còn có người vẫn nhớ đếm số lượng. Đến cuối cùng, Viên Hí cũng cười không nổi nữa, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn không thể nhận thua.
Mắt thấy sắp bị bẽ mặt thì Mộ Dung Viêm đang trong trướng đột nhiên nói vọng ra: "A Tả, múc cho ta chút nước."
Tả Thương Lang tức giận, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn đặt chén đi múc nước.
Nàng bưng nước đi vào, thời tiết tây bắc lúc này đến tối lạnh muốn chết. Thậm chí mặt nước còn kết một tầng băng mỏng. Đến lúc vào trong trướng, nàng đổ thêm chút ít nước nóng vào rồi mới bưng đến trước mặt Mộ Dung Viêm.
Mộ Dung Viêm nằm ở trên giường không động đậy, nàng vắt khăn lông, lau mặt và tay cho hắn. Hắn cuối cùng cũng mở mắt ra, đón lấy khăn lông tự mình làm. Thấy nàng cả người toàn mùi rượu, gò má đỏ hồng, liền nói: "Mấy người trong quân ngũ tính tình bộc tuệch. Cần gì phải tức giận không đâu."
Tả Thương Lang chờ hắn lau xong mặt và tay, mới cởi tất cho hắn, đem hai chân hắn ngâm vào trong nước ấm. Sau đó nàng tựa hồ không nhịn được nữa, chạy ra ngoài trướng, nôn rối tinh rối mù.
Mộ Dung Viêm lắc đầu, đúng là nghé non không sợ chết, ngốc nghếch, nhưng cũng được cái còn biết đỡ cho chủ.
Tả Thương Lang nôn xong, quay trở về ngồi xổm trên mặt đất, lau chân cho Mộ Dung Viêm. Mộ Dung Viêm khẽ nhíu mày, kỳ thật hắn có chút bệnh thích sạch sẽ, bình thường cho dù là người hầu thân cận, hắn cũng không để hầu hạ mình như thế này. Lúc cùng người khác ăn cơm, hắn từ trước đến nay đều không động vào món ăn người khác đã chạm đũa tới. Nhưng mấy ngày liên tiếp gấp rút đi đường, dãi gió dầm sương, người sắt cũng sẽ mệt mỏi. Hắn không có đuổi nàng đi.
Tay Tả Thương Lang chẳng hề mềm mại, bàn tay có thể giương cung, múa kiếm đương nhiên hết sức cẩu thả. Nhưng để xoa bóp chân, lại thoải mái dị thường. Hắn nhắm mắt lại, tùy ý nàng xoa ấn.
Đúng lúc này, Ôn Thế vén mành trướng đi vào, sau đó liền dừng lại: "Ta hình như tới không đúng lúc."
Mộ Dung Viêm đứng dậy, tự mình lau chân xong đứng lên, cùng hắn ngồi xuống: "Là Du Quốc có dị động sao?" Ôn Thế không trả lời, ngược lại nhìn thoáng qua Tả Thương Lang, lúc như thế này, không nên có nữ nhân ở đây đi?
Mộ Dung Viêm cười: "Tướng quân xem thường nữ nhân, thói quen này cũng không tốt."
Ôn Thế đỏ bừng mặt, nhưng cuối cùng cũng đại nhân đại lượng không có so đo. Chỉ có điều không nói lên lời muốn đuổi Tả Thương Lang đi. Hắn nói: "Trong quân không cho phép phụ nhân tự tiện xâm nhập, Nhị điện hạ mặc dù phụng mệnh bệ hạ đến giám quân, nhưng cũng không nên mang nữ tử vào bên trong."
Mộ Dung Viêm nói: "Ôn Soái, ta mang nữ tử vào bên trong, là bởi vì tiểu nữ tử này, nàng có một phần đại lễ muốn tặng cho Nguyên soái." Ôn Thế ngẩn ra nhìn hắn, vừa liếc qua Tả Thương Lang, sắc mặt lại lập tức âm trầm xuống: "Nhị điện hạ nói thế là có ý gì?"
Mộ Dung Viêm khẽ nhếch khóe môi, cười hỏi: "Nguyên soái nghĩ sao?"
Trong giọng nói của Ôn Thế liền thêm vài phần không vui: "Tính tình của Ôn mỗ, điện hạ không phải là không biết. Lúc trước trước mặt tướng sĩ, Ôn mỗ là hạ thần, không tiện nói thẳng. Nhưng sáng sớm ngày mai, xin mời Nhị điện hạ lập tức đem nữ tử này rời khỏi quân doanh."
Nhìn mặt hắn có vẻ giận dữ, Tả Thương Lang hỏi: "Nguyên soái cho rằng, tiểu nhân đến chỗ này, là để hiến mỹ nhân kế hay sao?"
Ôn Thế là người thông minh, lập tức ý thức được bị Mộ Dung Viêm trêu đùa, liền ho một tiếng. Dù sao cũng là trưởng giả, dù thế nào cũng không thể ra vẻ giận dữ với Tả Thương Lang. Hắn hỏi: "Là gì đại lễ, thỉnh Nhị điện hạ nói rõ."
Mộ Dung Viêm thu ý cười, nghiêm mặt nói: "Nếu như Ôn tướng quân hướng Bắc Du viết một lá thư, báo là ta tranh đại vị với Yến vương, nguyện hợp tác cùng Bắc Du. Hứa hẹn nếu Bắc Du phái binh giúp đỡ, sau khi chuyện thành công, chúng ta đồng ý cắt vài châu huyện của Yến quốc ra báo đáp. Tướng quân cảm thấy, Đạt Hề Thành và Đạt Hề Cầm của Du Quốc có tin tưởng hay không?"
Ôn Thế chậm rãi mở to hai mắt, có ý gì?
Mộ Dung Viêm nói: "Đạt Hề Cầm chắc chắn sẽ tin, bởi vì hắn không tin ta dám lấy kế này dụ hắn. Ta không được phụ vương yêu thích, một khi kế này bị lộ ra, ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đợi đại quân chủ lực của chúng vào thành, chúng ta liền mai phục. Thiên thời địa lợi nhân hoà, không phải so với chờ đợi hắn tiến công còn có phần thắng hơn sao? Đánh xong để phụ vương nổi giận phát thư mắng Bắc Du vô cớ xâm lấn, đồng thời Ôn tướng quân dẫn quân đến biên giới Bắc Du trước, công thành chiếm đất."
Ôn Thế càng nghe, sắc mặt càng ngưng trọng, Mộ Dung Viêm liên tục nhìn bản đồ: "Khi đó đại thắng, cũng là tốc thắng. Những quốc gia khác cũng sẽ không lộn xộn."
Ôn Thế trầm mặc. Thật sự là diệu kế. To gan lớn mật đến ta đều không thể tin được.
Hắn nói: "Kế này mặc dù lớn gan, nhưng việc dẫn rắn ra khỏi hang... có chắc làm được không. Liệu..." Liệu ngươi có thực sự muốn cùng Bắc Du liên hợp mưu đoạt giang sơn hay không?
Ông trời ơi, ngay cả ta cũng bắt đầu hoài nghi.
Mộ Dung Viêm khẽ mỉm cười, xem nhẹ vẻ chần chừ trong mắt hắn: "Nhưng kế sách này, xác thực nghe quá mức rợn người. Nếu như phụ vương có nửa điểm nghi ngờ ta, tuyệt đối sẽ không đồng ý."
Ôn Thế nhắm mắt, đương nhiên sẽ không đồng ý. Ông ấy chẳng lẽ lại không có những băn khoăn giống như ta sao? Nhưng mà... Nếu không làm như vậy, còn có biện pháp nào tốt hơn đây? Hắn đứng dậy: "Điện hạ có thể dạ hành một chuyến được không?"
Mộ Dung Viêm theo hắn xuất doanh, hắn đưa Mộ Dung Viêm lên cổng thành Túc Nghiệp Thành.
Nơi đây mặc dù bần hàn, nhưng từ khi Ôn Thế đóng quân ở đây sau, đem tường thành gia cố lại vừa cao vừa dày. Quân sĩ mặc dù khôi giáp cũ kỹ, lại ngày ngày làm đồn điền, chiến lực không hề kém chút nào.
Ôn Thế nhìn qua đại mạc bằng phẳng phía trước, trăng sao lẻ tẻ. Ban đêm mạc bắc, gió rét như đao. Hắn nói: "Bảy năm trước, ta ở đây lập công, đánh một trận thành danh." Ánh mắt hắn đạm bạc ôn nhã, nhưng lẫn vào trong đó lại có chút lạnh lẽo mà trống vắng: "Bảy năm qua, ta ngủ đông đã lâu, lại chưa thể tiến lên phía trước một bước."
Mộ Dung Viêm quay đầu nhìn hắn, Nhị điện hạ hùng tâm vạn trượng cùng một vị tướng lĩnh chí ở ngoài ngàn dặm ánh mắt giao hòa. Hắn nói: "Việc này truyền tới Tấn Dương, nhất định sẽ có kẻ gièm pha. Ngươi nếu dám, không báo cho phụ vương, ta liền trực tiếp viết thư cho Bắc Du vương."
Ôn Thế nhếch môi, bọn họ đang làm cái gì? Một vị chủ soái, cùng một hoàng tử thất bại, mưu đồ bí mật gạt Yến vương tự tiện xuất binh. Lại còn dùng loại lý do mưu đồ đoạt vị này. Đón bão cát, hắn gian nan mở miệng: "Điện hạ có biết, chuyện này rất nguy hiểm?"
Mộ Dung Viêm đứng trên đầu thành, bóng dáng in vào đại mạc đen đặc: "Một khi viết thư, bất luận thành bại, ta cũng khó trốn khỏi hai chữ mưu phản. Phụ vương sẽ không tin ta. Người trong cung, cũng chỉ biết lửa cháy đổ thêm dầu. Nhưng bây giờ là lúc non sông nguy cấp, nước nhà gặp nạn, chúng ta sao có thể ngồi nhìn? Nếu như có thể sống sót sau trận chiến này, thỉnh tướng quân có thể gánh đỡ cho ta một chút." Ngươi còn không hiểu sao, người đó phái ta đến tây bắc, xác thực là hy vọng ta có thể giải quyết được một chút chuyện vặt. Nhưng bất luận như thế nào, ông ta cũng sẽ không để cho ta có cơ hội lập được công trạng lớn. Cho nên ta đến đây, chỉ có thể mang danh khao quân. Chiến thắng, công danh thuộc về ngươi, chiến bại, hỏi tội ta.
Ôn Thế một lần nữa quan sát tuấn mỹ nam tử đứng ngay trước mắt mình, có lẽ là được thừa hưởng từ Dung phi, hắn so với những người khác trong Mộ Dung thị có thêm vài phần khí thế kiên định lại bén nhọn. Khiến kẻ khác vô ý thức sợ hãi, phục tùng. Trời sinh đã có khí chất thủ lĩnh.
Hắn chắp tay làm một bái: "Yến quốc có được Nhị điện hạ là xã tắc may mắn."
Ta phụng dưỡng bệ hạ mười bốn năm, tâm tư ông ấy như thế nào, ta còn không hiểu sao? Thế nhưng điện hạ, trước lang sau hổ, vẫn ngang nhiên mà đi.
Ngày kế, Mộ Dung Viêm viết một lá thư, khiến mật sử chuyển tới Bắc Du vương Đạt Hề Thành.
Ôn Thế cùng Mộ Dung Viêm ở trong quân trướng, hai người bí mật đem bản đồ lần nữa nghiên cứu. Nơi nào thích hợp nhất mai phục, do ai lĩnh quân, phân phối thế nào.
Mộ Dung Viêm đem trọn cả mấy tòa thành đều vẽ ra đến: "Xuyên qua Túc Nghiệp Thành, liền tới Đại Kế Thành. Chúng ta dẫn bọn họ nhập quan trước, Đại Kế Thành là thủ phủ của Đại Yến, Đại Yến ở trước mặt bọn họ đã không có gì cản trở. Bọn họ tất nhiên sẽ không còn nghi ngờ. Bên ta phương trước tiên giấu dầu hỏa và than, vật dẫn cháy tại Đại Kế Thành, đợi quân Bắc Du vào thành sau, phái binh sĩ bắn tên lửa vào đốt thành, lúc ấy ắt sẽ đại loạn."
Ôn Thế gật đầu, bỗng nhiên lại nhíu mày: "Dân chúng trong thành an trí như thế nào? Nếu như bố trí không tốt, chỉ sợ sẽ khiến người Du nghi ngờ. Hơn nữa một trong hai chúng ta nếu như không đích thân vào thành trước, chỉ sợ quân Bắc Du cũng sẽ không mắc mưu."
Mộ Dung Viêm sớm đã nghĩ đến, nói: "Tướng quân cho ta hai ngàn nhân mã, ta dẫn người vào Đại Kế Thành trước, đầu tiên an trí dân chúng, sau là để quen thuộc địa thế."
Ôn Thế lắc đầu: "Một khi vào thành, tên lửa đồng thời bắn ra, không cách nào phân biệt địch ta. Tàn nhẫn vô tình, thân thể điện hạ vô cùng quý trọng, sao có thể ở nơi nguy hiểm thế được?"
Mộ Dung Viêm cười: "Nếu ta không vào thành, để tướng quân mạo hiểm, quân sĩ dưới trướng của tướng quân sao chịu nghe theo mệnh lệnh của ta? Chuyện này không cần nhiều lời, ta nhất định cố gắng hết sức giảm bớt thương vong của quân ta. Nam nhi lòng mang chí lớn, sợ đầu sợ đuôi, làm sao lập nghiệp?"
Ôn Thế dù là người thân kinh bách chiến, khuôn mặt cũng có chút động: "Vi thần sẽ phái vài viên chiến tướng đắc lực ngụy trang thành binh lính, bảo vệ điện hạ!"
Ôn Thế nhận được thư từ Bắc Du gửi đến. Bắc Du vương nghĩ mấy ngày, rốt cục vẫn phải quyết định nhập doanh, cùng Nhị điện hạ và Ôn Thế mật đàm.
Ôn Thế không hề lộ bất cứ thông tin gì trong kế hoạch này, hắn thống binh mười bốn năm, ở trong quân sớm đã là nhất ngôn cửu đỉnh. Nơi này núi cao hoàng đế xa, sự trung thành của các tướng sĩ đối với hắn, đã vượt xa đối với vị Yến vương Mộ Dung Uyên trong hoàng thành kia từ lâu.
Hắn hoàn toàn có thể làm chủ.
Di mật sứ của Bắc Du lại đây, bái kiến Mộ Dung Viêm cùng Ôn Thế. Đối phương cũng biết Ôn Thế khôn khéo, liền cùng Mộ Dung Viêm nói chuyện lâu hơn chút. Gã mọi cách nói bóng nói gió, Mộ Dung Viêm ứng phó đến giọt nước cũng không lọt. Sự nghi ngờ trong lòng gã mật sứ cuối cùng cũng tiêu trừ, mới lộ ra mục đích chủ yếu – – tuyến đường tiến quân cùng hiệp ước cắt đất.
Mộ Dung Viêm cùng chúng ký điều ước, chấp nhận sau khi chuyện thành công đem bốn quận hai mươi huyện ở vùng tây bắc cắt cho Bắc Du. Sứ giả hết lần này đến lần khác cò kè mặc cả, Mộ Dung Viêm một bước cũng không nhường. Tranh luận liên tục hai ngày, cuối cùng mật sứ cũng thỏa hiệp.
Song phương ký kết điều ước, Mộ Dung Viêm và Ôn Thế cùng nhau xác nhận đồng ý.
Tả Thương Lang đương nhiên là đi theo Mộ Dung Viêm, hai người trong vòng ba ngày ngắn ngủi, cơ hồ đi khắp toàn bộ Đại Kế Thành. Trong nhà ở đơn sơ của người dân, Tả Thương Lang lo lắng hỏi: "Dân chúng trong Đại Kế Thành không ít, chủ thượng muốn đốt thành, dân chúng có thể an trí như thế nào đây?"
Mộ Dung Viêm ngồi ở trên ghế, trên chiếc bàn trước mặt đặt một chén trà, hai đĩa hoa quả. Hắn nghe vậy lơ đễnh nói: "Đây chẳng lẽ không phải việc ngươi phải nghĩ hay sao?"
Tả Thương Lang nói: "Nếu cho bọn họ bỏ chạy, Du quân nhập cảnh, tất nhiên sinh nghi. Nếu như không rút lui, lại khó tránh khỏi tai ương. Chúng ta nhất định phải để bọn họ vừa không rút lui khỏi thành, lại an toàn tính mạng..." Nàng một lần nữa quan sát Đại Kế Thành, từ không trung đến dưới đất, một tấc cũng không tha. Cuối cùng nàng vỗ tay một cái, nói: "Ở đây hầu như nhà nào cũng đều có một cái hầm, một khi chiến tranh xảy ra, để bọn họ lập tức trốn vào trong hầm."
Mộ Dung Viêm không nói gì, Tả Thương Lang hỏi: "Chủ thượng, như thế có được không?"
Mộ Dung Viêm chỉ chỉ đầu vai của mình, nói: "Xoa bóp giúp ta, mỏi quá."
Tả Thương Lang không biết vì sao đề tài đột nhiên liền chuyển sang vấn đề này, lại vẫn cúi đầu xuống, giúp hắn xoa bóp bả vai. Lực tay nàng hết sức mạnh mẽ, khiến Mộ Dung Viêm cảm thấy rất thoải mái. Có lẽ là mấy tháng nay sớm chiều làm bạn, hoặc giả vì tự đáy lòng thưởng thức tài năng của nàng, hắn cũng không ngại nàng đυ.ng vào mình.
Hắn nhắm mắt lại, thế nhưng lại chậm rãi thϊếp đi.