Chương 13: Tử chiến

Mộ Dung Viêm cùng Tả Thương Lang ra khỏi thành từ Tây Hoa Môn, dưới cổng thành, y quay đầu nhìn lại. Trong ánh mắt có một tia sương mờ. Cô bé kia, khuôn mặt như phù dung đẫm nước mắt, thỉnh cầu y mang nàng bỏ trốn. Giờ khắc này chỉ cần y vừa đi, nàng... số phận của nàng chỉ có thể do gia tộc định đoạt phải không?

Không có thời gian nghĩ nhiều, vó ngựa như mưa, y đã ra khỏi thành, hướng về phía tây bắc mà đi.

Lần này ngoài mặt Mộ Dung Viêm chỉ dẫn theo một mình Tả Thương Lang, nhưng biết rõ tình huống có hung hiểm, Lãnh Phi Nhan cùng Dương Liên Đình cũng ngầm đi theo. Y không mang theo Chu Tín cùng Phong Bình. Hai người kia đều là thủ hạ cũ của Dung phi. Dung phi năm đó lôi kéo được rất nhiều triều thần, nuôi trồng không ít thế lực. Những năm này Lý vương hậu chậm rãi nhổ bỏ, còn lại cũng không được mấy người. Nhưng dù sao những thủ hạ cũ của Dung phi để lại giống như Chu Tín, Phong Bình, vẫn dễ dàng khiến cho bọn triều thần đó nhớ tới giao tình với Dung tiệp dư. Chính vì thế Mộ Dung Viêm thường dẫn theo bọn họ ở bên người, nhưng lại cũng làm uổng phí mất bản lĩnh tài năng của cả hai, như mãnh thú bị vây khốn trong l*иg, không có đất dụng võ.

Nhưng cũng chính vì hai người họ liên tục ở ngoài sáng, phòng bị của Yến vương cùng vương hậu đều giảm bớt không ít.

Vó ngựa như mưa, đi qua quan đạo, liền hướng tới lối vào Đại Kế Thành. Qua Đại Kế Thành, đi thêm chừng sáu bảy mươi dặm nữa, chính là đại doanh của Ôn Thế. Đột nhiên đi qua một chỗ rừng rậm, Tả Thương Lang gọi Mộ Dung Viêm: "Chủ thượng!"

Tốc độ ngựa của Mộ Dung Viêm thoáng chậm lại, nói: "Chạy!" Hai người giục ngựa chạy như bay, trong rừng đột nhiên vụt bắn ra hai ba mảnh lá cây. Tả Thương Lang trơ mắt nhìn lá cây xẹt qua cổ họng tuấn mã, nháy mắt, máu ngựa cuồng phun.

Tả Thương Lang cùng Mộ Dung Viêm xoay người nhảy xuống ngựa, dùng xác ngựa làm lá chắn.

Lá bay dần dần ngừng lại, có một người chậm rãi đi ra khỏi rừng cây. Là một chàng trai, tuổi chừng mười bảy mười tám. Lưng đeo kiếm, bên hông dắt huyền sáo, dáng vẻ hành tẩu nhàn nhã lững thững, không giống như là đi gϊếŧ người mà càng giống như quý công tử đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy.

Nhưng mà một người thiếu niên như thế trên trán lại có sát khí khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Cách khoảng cách xa như vậy, Tả Thương Lang cũng có thể cảm giác được kiếm ý sắc bén của hắn. Nàng nhìn có chút ngây ra, Mộ Dung Viêm lại cười nói: "Không ngờ được vương hậu vì ta, ngay cả người của Tàng Kiếm Sơn trang cũng đều phải kinh động tới."

Thiếu niên nhàn nhạt nói: "Ta không biết ngươi là ai, cũng không biết là ai muốn gϊếŧ ngươi. Dù sao phụ thân phái ta đến, ta liền đến."

Mộ Dung Viêm nói: "Nhìn tuổi của ngươi, chẳng lẽ là Thiếu chủ Tàng Kiếm Sơn trang Tàng Phong?"

Người thiếu niên không hề để ý, trong mắt của hắn không có cừu hận, tâm tình bằng phẳng không hề dao động: "Đúng vậy. Ngươi chuẩn bị một chút, ta muốn xuất kiếm."

Tả Thương Lang quay đầu hỏi: "Tàng Kiếm Sơn trang rất nổi danh sao?" Mộ Dung Viêm ừ một cái, Tả Thương Lang đối với thế lực trên giang hồ hiểu biết không nhiều, cho nên cũng không thấy kinh ngạc. Nhưng mà ẩn núp trong bóng tối Lãnh Phi Nhan cùng Dương Liên Đình lại âm thầm kinh hãi.

Mặc dù từ lúc ra khỏi cô nhi doanh đến bây giờ, cũng bất quá mới hơn ba tháng, nhưng đại danh của Tàng Kiếm Sơn trang dĩ nhiên đã như sấm đánh bên tai. Hàng năm võ lâm luận kiếm, Tàng Kiếm Sơn trang cho tới bây giờ đều chưa từng tham gia. Bởi vì những anh hùng luận kiếm kia, căn bản không đáng để bọn họ rút kiếm.

Người Tàng Kiếm Sơn trang thời gian qua không hành tẩu trong võ lâm, nhưng chỉ cần một câu nói của bọn họ, có thể dẹp loạn tất cả phân tranh giữa các môn phái giang hồ.

Triều đình đối với những thế lực này vốn là siết chặt kiểm soát, nhưng sau khi Mộ Dung Uyên lên ngôi, lập Lý thị là vương hậu. Lý thị cùng trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang – Tàng Thiên Tề là họ hàng, quan hệ giữa Tàng Kiếm Sơn trang cùng triều đình cũng liền trở lên thân cận.

Mộ Dung Uyên ban cho Tàng Kiếm Sơn trang danh hiệu thiên hạ đệ nhất kiếm, Tàng Kiếm Sơn trang cũng chính thức làm việc cho triều đình. Bất quá bình thường địa vị vẫn thập phần siêu nhiên, người bình thường muốn gặp cơ bản không thể nào.

Lãnh Phi Nhan dùng cùi chỏ chọc Dương Liên Đình bên cạnh: "Người này thật sự là Thiếu chủ Tàng Kiếm Sơn trang sao?"

Dương Liên Đình nói: "Ta làm sao biết được, ta lại chưa từng gặp bao giờ."

Lãnh Phi Nhan nói: "Ngươi cảm thấy đấu với hắn chúng ta có thể ra được mấy chiêu?"

Dương Liên Đình nói: "Bốn chiêu. Nếu như chúng ta đứng xa một chút, hắn một kiếm khẳng định không thể gϊếŧ chết cả bốn người chúng ta đi?"

Lãnh Phi Nhan một cước đá qua.

Trong lúc nói chuyện, Tàng Phong đã đi đến trước mặt Tả Thương Lang cùng Mộ Dung Viêm, hắn rút kiếm ra, nhìn thoáng qua Tả Thương Lang, nhắc nhở nói: "Ta muốn động thủ."

Tả Thương Lang lần đầu tiên gặp được kiểu trước khi gϊếŧ người còn liên tiếp chào hỏi này, nhất thời im lặng, lui về phía sau vài bước, giữ chặt cung trong tay. Tàng Phong không thèm để ý nàng, kiếm hoa như tuyết, xông thẳng vào Mộ Dung Viêm. Lãnh Phi Nhan ẩn thân trong chỗ tối cũng nhịn không được nữa, cầm kiếm lao ra.

Song kiếm tấn công, Tàng Phong hơi ngẩn ra, nói: "Hảo võ công."

Lãnh Phi Nhan bị nội lực mãnh liệt truyền qua thân kiếm chấn động, cả người lui về phía sau mấy bước. Nàng đột nhiên hiểu người này vì sao không che mặt, bởi vì cho dù hắn che mặt, chỉ cần so chiêu với người trong võ lâm, cũng sẽ lập tức bị người ta nhận ra hắn là ai.

Tàng Phong nhìn Dương Liên Đình vừa theo Lãnh Phi Nhan cùng nhau lao ra, nói: "Mục tiêu của ta chỉ có một mình hắn," hắn chỉ chỉ Mộ Dung Viêm, "Các ngươi có thể đi."

Lãnh Phi Nhan lập tức liền nộ khí trùng thiên: "Ngươi thật phách lối!!" Nàng thu kiếm nhảy lên, Tàng Phong tốc độ lại nhanh như gió táp, ba kiếm vừa ra, làm cho nàng công thủ đều loạn cả. Tả Thương Lang kéo căng dây cung, vừa bắn ra một mũi tên, Tàng Phong lại trong nháy mắt thoát khỏi kiếm quang của Lãnh Phi Nhan, một cái tung nhảy, đã đến trước mặt nàng!

Tả Thương Lang sợ hết hồn, Tàng Phong đoán chừng nàng nhất định sẽ dùng cung tên chế trụ kiếm phong của mình, cho nên trong chớp mắt, kiếm trực tiếp nhắm về phía cung của nàng. Tả Thương Lang phản ứng đầu tiên là dùng hết toàn lực cho hắn một chưởng.

Tàng Phong hơi ngẩn ra, đấu pháp kiểu này nếu như cứ tiếp tục chính là hai bên đều thiệt hại. Ba người này không giống như là thị vệ mà càng giống như tử sĩ hơn. Tả Thương Lang đã sớm mượn lực lui ra, cánh tay nắm cung bị trường kiếm của hắn quệt vào, chấn động đến mức tê dại. Lúc này nàng mới giật mình vì công lực của người thiếu niên này.

Thiếu niên đang muốn tiến tới gần Tả Thương Lang, Lãnh Phi Nhan lại đã quấn tới. Lông mày hắn hơi nhíu, nói: "Xin lỗi." Trường kiếm đâm thẳng vào Lãnh Phi Nhan, Lãnh Phi Nhan còn chưa kịp phản ứng, kiếm phong của hắn đã đột phá phòng thủ của nàng, đâm thẳng vào ngực!

Lãnh Phi Nhan lần đầu tiên bị kinh hãi toàn thân toát mồ hôi lạnh, kiếm pháp của hắn nhanh đến im hơi lặng tiếng, giống như quỷ mỵ.

Dương Liên Đình ở bên cạnh, căn bản là vô pháp nhúng tay. Nói riêng về võ công, hắn yếu nhất trong ba người, huống chi Tàng Phong là thần thoại trong võ lâm. Lãnh Phi Nhan phi thân lui về phía sau, cách khỏi kiếm phong của hắn, sơ hở lại càng lớn. Tiếp tục như thế này, nàng duy trì không nổi mấy chiêu.

Mộ Dung Viêm đứng ở bên cạnh, nhìn ba người đánh nhau, không lên tiếng. Dương Liên Đình đề nghị với Tả Thương Lang: "Hay để chủ thượng đi trước?"

Tả Thương Lang nhẹ nói: "Không."

Dương Liên Đình khẽ cắn môi, nói: "Phi Nhan kiên trì không được bao lâu nữa, ba người chúng ta cộng lại, cũng... cũng không phải là đối thủ của hắn."

Tả Thương Lang nói: "Trên người ngươi mang theo những thứ gì?" Dương Liên Đình nói: "Các loại độc cùng giải dược đều đem theo một chút." Tả Thương Lang thoáng trầm ngâm, nói: "Trước uống giải dược, sau đó đem độc phấn rắc lên trên người mình." Dương Liên Đình ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng, nói: "Được."

Mắt thấy Lãnh Phi Nhan sa vào hiểm cảnh, Tả Thương Lang lại bắn một mũi tên. Tàng Phong không thể không xoay người tránh mũi tên của nàng. Lãnh Phi Nhan có được cơ hội thở dốc một chút, thối lui vài bước thoát khỏi võng kiếm của hắn, lại lần nữa bắt đầu lại.

Tàng Phong rõ ràng cũng hết sức kinh ngạc, hiện thời có thể chịu nổi mười mấy chiêu của hắn cũng không có mấy người.

Lãnh Phi Nhan cùng Tả Thương Lang dù sao phối hợp ăn ý, rất nhanh liền đã nhìn ra ý đồ của Tả Thương Lang. Nàng cuốn lấy Tàng Phong, Tả Thương Lang thì bắn tên quấy nhiễu. Dương Liên Đình ở xung quanh bày ra độc trận, có cơ hội ngẫu nhiên cũng phối hợp giúp Lãnh Phi Nhan một chút. Ba người như một thể, tiến lui có chừng mực.

Tàng Phong rất nhanh phát hiện, muốn thắng ba người này không dễ dàng.

Trong ba người yếu nhất không thể nghi ngờ là Dương Liên Đình, hắn mấy lần nghĩ trước hết gϊếŧ Dương Liên Đình, nhưng Lãnh Phi Nhan lại quấn ngay lấy, hơn nữa một khi hắn chuyển hướng về phía Dương Liên Đình, Tả Thương lang sẽ lập tức bắn tên liên tiếp, bức hắn lui lại. Trong lòng hắn cũng có chút kinh ngạc, không thể tưởng được lần này ra tay, lại đυ.ng phải những nhân vật khó dây dưa như thế này.

Hắn cắn răng cố gắng tấn công mạnh một trận, cho dù bị Tả Thương Lang cùng Dương Liên Đình quấy nhiễu, vẫn đâm trúng Lãnh Phi Nhan hai kiếm. Nhưng Lãnh Phi Nhan không chảy máu còn được, một khi thấy máu lại dường như nổi cơn điên, không chỉ không lùi bước, ngược lại càng hiếu chiến.

Tàng Phong khẽ cắn răng, triền đấu như thế này, hết sức tiêu hao thể lực. Hắn không chỉ cần phòng bị Lãnh Phi Nhan, mà cả Dương Liên Đình cùng Tả Thương Lang càng không thể không phòng. Mà Lãnh Phi Nhan mỗi lần chảy máu, đều càng thêm sát khí. Thời gian mỗi lúc một lâu, trên trán hắn bắt đầu thấm ra mồ hôi hột.

Dù sao cũng còn trẻ tuổi, từ khi xuất đạo tới nay chưa bao giờ gặp đối thủ như thế này. Hắn không nhẫn nại nổi nữa, lập tức không để ý võng kiếm của Lãnh Phi Nhan càng tiếp cận càng chặt, trực tiếp quay sang chuẩn bị đánh chết Dương Liên Đình.

Kiếm phong của Lãnh Phi Nhan liền vạch ra một vết thương trên lưng hắn, máu dính ở trên quần áo, tươi đẹp chói mắt. Tả Thương Lang sớm nhận ra ý đồ của hắn, trong nháy mắt hắn tiếp cận Dương Liên Đình, cũng đã phóng đến bên cạnh Dương Liên Đình. Tàng Phong trong vòng hai ba chiêu có lẽ có thể gϊếŧ chết Dương Liên Đình, nhưng không thể nào khống chế được Tả Thương Lang.

Sau vài hiệp đánh nhau, Lãnh Phi Nhan lại lao lên. Hắn cùng với Lãnh Phi Nhan cơ hồ trở thành đánh tiêu hao, máu càng chảy càng nhiều, nhưng không cách nào thoát khỏi dây dưa. Lãnh Phi Nhan cắn chặt môi, không phải là không đau đớn. Nhưng nàng là người như vậy, chỉ cần còn có một hơi thở, quyết sẽ không ngã xuống.

Kiếm của nàng càng lúc càng nhanh, Tàng Phong dần dần từ thế công biến thành thế thủ. Hắn đột nhiên có một ý nghĩ phi thường đáng sợ – lẽ nào hắn không phải là đối thủ của ba người này? Nhưng làm sao có thể? Ba người này không có danh tiếng gì...

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, hắn đã cảm thấy hô hấp hơi ngừng lại – vừa rồi, chẳng lẽ bị hút vào độc phấn? Không thể nào, rõ ràng chỉ mới tới gần một chút, là lúc nào...?

Chỉ một chút xuất thần này, một mũi tên của Tả Thương Lang liền bắn trúng cánh tay phải của hắn, ba người đều tinh thần đại chấn.

Lãnh Phi Nhan thế công càng ngày càng điên cuồng, Tàng Phong bắt đầu cảm thấy choáng váng đầu, luống cuống tay chân. Tả Thương Lang bắn liên tiếp ba mũi tên trúng đích, có một mũi tên ở ngay giữa ngực của Tàng Phong. Tàng Phong đã mất đi cảm giác đau, máu chảy quá nhiều, có chút lạnh. Lãnh Phi Nhan vung kiếm, trực tiếp quét về phía cổ họng hắn.

Lúc hắn ngã xuống vẻ mặt vẫn còn mờ mịt. Mộ Dung Viêm đứng ở bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Rất tốt."

Lãnh Phi Nhan sợ hắn vẫn chưa chết, lập tức lại bổ thêm một nhát xuống ngực. Chém xong, nàng quỳ sụp trên mặt đất. Máu nàng chảy ra so với Tàng Phong cũng không kém là bao.

Tả Thương Lang đỡ lấy nàng, ngẩng đầu vừa muốn gọi Dương Liên Đình, Dương Liên Đình cởϊ áσ khoác ném ra xa, đem giải dược độc phấn cho mọi người uống vào, liền lập tức cầm máu cho Lãnh Phi Nhan. Sau đó hắn chau mày, nói: "Miệng vết thương rất sâu, còn có nội thương, nàng ấy... Cần nghỉ ngơi."

Mộ Dung Viêm nói: "Vương hậu phái Thiếu chủ nhân Tàng Kiếm Sơn trang đến trước, đương nhiên thập phần yên tâm. Đằng sau sẽ không còn có mai phục, các ngươi có thể trở về."

Dương Liên Đình gật đầu, Tả Thương Lang nhìn thoáng qua thi thể Tàng Phong nằm trên đất, nói: "Người này làm sao bây giờ?"

Dương Liên Đình từ bên hông móc ra một chai nước hóa thi, đổ lên thi thể của Tàng Phong. Đợi thi thể hóa thành nước, lại đem y phục của hắn tất cả đều thu lại: "Không ai có thể tìm được hắn."

Tả Thương Lang đứng dậy, nhìn thoáng qua Lãnh Phi Nhan, nói: "Nàng liền giao cho ngươi."

Dương Liên Đình gật đầu: "Yên tâm."

Sắc mặt hắn trắng bệch dị thường, chắc do dư độc chưa hết. Tả Thương Lang khẽ cắn răng, nói: "Hết thảy cẩn thận." Dương Liên Đình gật đầu, nói: "Ta sẽ."

Hắn đỡ Lãnh Phi Nhan dậy, bái biệt Mộ Dung Viêm, hướng về phía Đại Kế Thành mà đi, đem ngựa của chính mình cùng Lãnh Phi Nhan để lại cho Mộ Dung Viêm cùng Tả Thương Lang. Cổ đạo người ở thưa thớt, hắn vừa đỡ vừa ôm Lãnh Phi Nhan, đi được rất chậm.

Tả Thương Lang phiên thân lên ngựa, liếc nhìn hai người bọn họ một cái, cuối cùng cũng theo sau Mộ Dung Viêm, giơ roi giục ngựa mà đi. Vó ngựa như mưa, mang theo một đường bụi mù.

Đi về phía tây Đại Kế Thành dần dần hoang vu. Tả Thương Lang cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phong cảnh tây bắc. Mộ Dung Viêm thả chậm tốc độ, làm cho nàng theo kịp, nói: "Sắp đến Ôn Soái đại doanh rồi."

Tả Thương Lang vâng một tiếng, nhìn về phía y: "Chủ thượng lần này đến trước, thật sự là chuẩn bị tay không khao quân sao?"

Mộ Dung Viêm quay đầu nhìn nàng, mỉm cười, hỏi: "Nếu không thì có thể thế nào?"

Tả Thương Lang nói: "Ta cảm thấy sẽ không có chuyện đó. Chủ thượng lần này đến, tất nhiên có một phần đại lễ muốn tặng cho Ôn Soái."

Mộ Dung Viêm hơi có chút ngoài ý muốn, nói: "Có đôi khi, ta hết sức thích nói chuyện với ngươi." Tả Thương Lang vốn chỉ rớt lại phía sau y nửa cái đầu ngựa, y khẽ siết dây cương một chút, nàng vô thức đã đuổi kịp. Hai người sóng vai giục ngựa mà đi. Mộ Dung Viêm nói: "Đoán thử xem, đại lễ ta muốn tặng cho Ôn Soái là gì?"

Khi đó xung quanh cỏ cây thưa dần, khuôn mặt hắn phảng phất cười, ôn nhu vô biên. Tả Thương Lang im lặng, y cười nói: "Nói đi, nói sai cũng không sao cả."

Tả Thương Lang khẽ mím môi, nói: "Trước mắt Ôn Soái chính cùng Du Quốc đối kháng, đại lễ của chủ thượng, đương nhiên là sẽ có liên quan tới Du Quốc." Mộ Dung Viêm mỉm cười: "Nói tiếp đi."

Tả Thương Lang suy nghĩ một lúc, nói: "Thực lực Đại Yến không mạnh, Du Quốc thèm thuồng đã lâu. Chúng muốn tấn công Yến, lại chần chừ không tiến, khẳng định rõ vẫn còn có chỗ cố kỵ. Đại Yến là nước phụ thuộc Tây Tĩnh, nếu như trận chiến này không thể tốc thắng, chắc hẳn Tây Tĩnh cũng sẽ không trơ mắt nhìn bọn chúng độc chiếm Đại Yến. Cho nên bọn họ liên tục do dự. Chủ thượng tặng lễ, có thể là giảng hòa, hoặc là kế lui binh. Nhưng thuộc hạ cho rằng, mấy thứ này cũng không tính là đại lễ. Chẳng qua cũng chỉ là dán cao lên miệng vết thương, tạm dừng lại đau đớn trong chốc lát mà thôi."

Mộ Dung Viêm quay đầu lại, hỏi: "Vậy ngươi cho rằng, cái gì mới là đại lễ?"

Tả Thương Lang nói: "Thuộc hạ cho rằng, Đại Yến có thể đại thắng Du Quốc, mới xem như đại lễ." Mộ Dung Viêm quay đầu nhìn chằm chằm nàng, Tả Thương Lang nói: "Mà trước mắt Đại Yến muốn thắng Du Quốc, tựa hồ có vẻ không thể. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, vẫn có khả năng."

"A?" Mộ Dung Viêm cảm thấy hứng thú nhìn nàng, Tả Thương Lang nói: "Bởi vì Du Quốc cũng cho rằng Đại Yến tuyệt đối không thể thắng."

Mộ Dung Viêm không ngắt lời nàng, nàng suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: "Nhị điện hạ không được Yến vương coi trọng, mọi người đều biết. Nếu như Nhị điện hạ viết cho hoàng đế Du Quốc một phong thư, xưng là muốn đoạt đế vị, nguyện cùng Bắc Du nội ứng ngoại hợp... Bắc Du nhất định sẽ cho rằng thời cơ đã đến. Khi đó quân Du tràn vào, xâm nhập nội địa Yến quốc, mà quân ta có thể mai phục, có thể chờ quân địch mệt mỏi rồi tấn công, có thể trong ngoài tiếp ứng, đó mới là chiến thắng thật sự của Đại Yến."

Nàng đang nói chuyện, thình lình Mộ Dung Viêm duỗi tay lại đây, bỗng chốc đem nàng nhấc qua ngựa của chính y. Tả Thương Lang kêu lên một tiếng, Mộ Dung Viêm cười to, cười xong, đột nhiên mạnh mẽ xoa xoa đầu nàng, sau đó cúi đầu ở trên trán nàng dùng sức đặt xuống một nụ hôn.

Tả Thương Lang ngây ngẩn cả người, Mộ Dung Viêm vung tay lên ném nàng quay về lưng ngựa của nàng, đột nhiên giục ngựa chạy như điên, nói: "Đuổi kịp!"

Chóp mũi tựa hồ còn lượn lờ hương thơm vương trên quần áo hắn, vết hôn ở trên trán nóng rần lên. Tả Thương Lang giục ngựa đuổi theo, nàng cố gắng nắm chặt dây cương, trong lòng phập phồng giống như dãy núi trùng trùng điệp điệp trước mắt.

Nàng có được một nụ hôn của y! Từ đây tây bắc không còn hoang vu, dù cho trời đất xa xăm, vạn dặm giang sơn cũng không thay đổi.