Chương 21: Thay nhau tặng đồ

Sau khi con ngựa vằn nhỏ chạy mất vào ban ngày, hổ lại bắt về một con ngựa vằn lớn hơn, Tô Kiều cũng không còn nghĩ đến con chạy trốn nữa.

Nhưng bây giờ, con chạy trốn lại được sư tử đưa đến trước mặt cậu?

Phải nói rằng, con ngựa vằn này thực sự hơi xui xẻo, khó khăn lắm mới cắn đứt dây thừng trốn thoát, kết quả còn chưa được vui vẻ bao lâu đã bị sư tử lớn bắt được, nhìn vết thương trên cổ chắc là chết ngay lập tức.

Tô Kiều còn chưa nói gì, sư tử chủ động cúi đầu cọ cọ con ngựa vằn đã chết, đẩy nó về phía Tô Kiều.

Tô Kiều vuốt lông mấy cái, hỏi: "Cái này cũng là tặng cho tôi ư?"

“Gừ!" Sư tử lớn ngừng lại, động tác chậm rãi nhẹ nhàng cọ cọ tay Tô Kiều, dường như rất vui vẻ, hai chân trước ở phía trước cào mạnh mặt đất: "Gào!"

Tô Kiều cười nói: "Ngoan."

Sư tử lớn lén nhìn Cục Than Nhỏ trong lòng Tô Kiều, sau đó nhanh chóng xông lên liếʍ mặt Tô Kiều một cái.

"Gừ ư?!" Cục Than Nhỏ đang nhắm mắt giả vờ ngủ lập tức xù lông.

Sư tử lớn rụt cổ lại, tuy bị gầm gừ nhưng vẫn rất vui vẻ chạy đi.

Cục Than Nhỏ vẫn nhe răng, cổ vươn ra chỉ còn cách chỗ sư tử đứng ban nãy một chút nữa là có thể cắn được đối phương!

Sư tử lớn dường như vừa ăn xong quả mọng, không có mùi tanh máu mà ngược lại có mùi thơm nhẹ của trái cây.

Tô Kiều ôm chặt Cục Than Nhỏ đang tức giận, "Về ngủ trước đi."

“Gừ ư!" Cục Than Nhỏ vung móng.

Nhìn ra là vẫn rất tức giận, nhưng suy nghĩ của Tô Kiều là ưu tiên, nên không phản bác.

Tô Kiều ngáp một cái, bụi cây ở đây phải đợi đến sáng mai mới nói tiếp, bụi cây có lẽ được nhổ cả gốc, phần rễ vẫn còn bọc đất, một đêm chắc không chết được, còn con ngựa vằn nhỏ kia...

Tô Kiều tự tay kéo đến bên cạnh và đặt vào hang đá có con ngựa vằn lớn.

Làm xong Tô Kiều quay lại lều, ôm Cục Than Nhỏ thở dài nhẹ nhõm, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Thời gian ngủ của Tô Kiều không ổn định lắm, nhưng nếu cậu chưa ngủ đủ thời gian, vừa mở mắt sẽ cảm thấy rất buồn ngủ.

Có sự kiện nhỏ vào đêm qua, ngày thứ hai tuy Tô Kiều đã đặt báo thức nhưng vẫn dậy muộn.

Thu dọn xong bản thân rồi mở livestream, cũng đã là nửa tiếng sau.

Tô Kiều nói: "Chào buổi sáng."

[Mấy giờ rồi, cũng không nhìn xem mấy giờ rồi hả!?]

[Hôm nay Streamer đến muộn hơn bình thường nha, có chuyện gì xảy ra sao?]

[Hay là tối qua bị sư tử dọa nên mơ ác mộng, ngủ không ngon nên dậy muộn?]

[Streamer tâm lý yếu thế, nếu là tôi chắc tại chỗ bị sư tử dọa ngất, rồi ngủ đến tận ngày hôm sau tỉnh dậy.]

"Tối qua thực sự có chút tình huống." Tô Kiều đặt thiết bị livestream thành chế độ tự động đi theo, đứng dậy đi ra ngoài.

Cậu đi đến chỗ gặp sư tử tối qua, chỉ vào bụi cây rải rác trên đất nói: "Nhìn này!"

[Bụi cây? Đây không phải là quả mọng ăn ở thảo nguyên ngày hôm qua sao? Tình huống gì đây? Sáng sớm Streamer đã ra thảo nguyên rồi... không đúng nha, đây không phải hang đá sao, tôi nhớ là cách thảo nguyên một đoạn đấy.]

Tô Kiều dời bụi cây sang một bên, dùng xẻng bắt đầu đào đất, cậu cười nói: "Đây là sư tử tặng cho tôi tối qua, còn có một con ngựa vằn nhỏ."

[???]

[Nửa đêm không ngủ cậu hẹn hò với sư tử???]

[Đây là lý do dậy muộn sao? Chết tiệt! Tôi cũng muốn sư tử nửa đêm tặng tôi đồ tốt.]

Tô Kiều không nhìn bình luận nữa, cậu bóp nhẹ phần rễ của bụi cây, đất bám trên đó đã khô, nếu không trồng ngay có lẽ xác suất sống sót không cao.

Tô Kiều vừa xúc đất vừa nói: "Tính cách của sư tử đặc biệt tốt, so với tính cách của hổ và Than Nhỏ còn tốt hơn, là loại đặc biệt dễ xấu hổ, rất đáng yêu."

"Bờm sư tử sờ vào thật sự rất tuyệt, không giống lông bình thường."

"Hôm qua sư tử còn liếʍ tôi nữa, thơm phức mùi quả mọng, dễ thương cực kỳ."

[Mé, chủ phòng tiếp tục nói đi đừng có dừng lại, cậu làm tôi chua chết luôn đi."

[Hu hu hu, tôi cũng muốn vuốt ve sư tử lớn!!! Tôi cũng muốn được sư tử lớn liếʍ liếʍ!]

[Nghe có vẻ sư tử lớn thích sạch sẽ, streamer ở một mình trên hành tinh Hải Lam thật sự không cảm thấy cô đơn sao? Chỉ cần bạn lên tiếng, trong vòng ba tiếng bạn sẽ có thể có được một trợ lý tốt nghiệp tiến sĩ chuyên ngành động vật tại một trường đại học danh tiếng đấy.]

[Ê không phải, thích thì cứ đến thôi, hành tinh Hải Lam đâu có phong tỏa, sao phải tự ti như vậy.]

[Anh em mới đến à? Không biết tận dụng tìm kiếm sao? Tự đi á? Cậu tự đi liệu có sống sót trước khi gặp được hổ và sư tử không? Lùi một vạn bước mà nói, cho dù cậu có gặp được hổ và sư tử, liệu cậu có sống sót rời đi được không?]

[Giao hàng xa nghìn dặm, lễ mọn tình nặng, sư tử ăn no sẽ nhớ tình cảm này của cậu.]

Sự nguy hiểm của hành tinh Hải Lam tồn tại trong ký ức của mọi người ở các vì sao.

Những ký ức này, là của rất nhiều người với các thân phận khác nhau dần dần thăm dò ra trên hành tinh Hải Lam, không ít người đã đánh đổi cả mạng sống, thậm chí cả nửa đời sau.

Vì vậy họ sẽ không ngốc nghếch nhìn thấy Tô Kiều sống vui vẻ thoải mái ở hành tinh Hải Lam, mà cho rằng bản thân trong quá khứ cũng sẽ thoải mái như cậu.

[Nhưng mà nói lại, streamer làm thế nào mà có mối quan hệ tốt đến vậy với những con vật này? Streamer biết nói ngôn ngữ động vật à?]

"Không biết." Tô Kiều đào xong hố, ngẩng đầu uống nước vừa đúng lúc nhìn thấy bình luận này, "Có lẽ là do thể chất hút lông xù đặc biệt của tôi?"

Tô Kiều cũng không hiểu tại sao, nhưng trước khi xuyên vào truyện, cậu đã rất được động vật yêu thích. Sự yêu thích này không chỉ giới hạn ở mèo chó, khi cậu đến vườn thú, ngay cả gấu trúc lười biếng không để ý đến người trong khu cũng chủ động bước đến gần để tương tác với cậu.

Tô Kiều nói: "Đừng bắt chước bừa bãi nhé."

[Chà, nhìn tôi cao như vậy sao? Bắt chước ở đâu ra?]

Hố đã đào xong, Tô Kiều lại bắt đầu tìm góc để ôm bụi cây. Trên bụi cây mọc đầy gai nhỏ, không biết sư tử đã ngậm nó đến đây như thế nào, có bị đâm vào miệng không.

Đi một vòng cũng không tìm được chỗ có thể ôm lên được, Tô Kiều đơn giản dùng chân đá, vừa điều chỉnh hướng, thỉnh thoảng lại tung một cú, cho đến khi đá bụi cây vào hố.

Khi nó rơi xuống, Tô Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng lấp đất lên, việc trồng bụi cây đã hoàn thành.

Tô Kiều vứt xẻng, vỗ tay, nhìn bụi cây, rồi quay đầu nhìn hang động cùng với lều trại bên trong và nơi lưu trữ thức ăn bên cạnh.

Nơi này... ngày càng giống một ngôi nhà rồi.

[Cục Than Nhỏ đâu? Mèo lớn đâu? Sao không lên sóng vậy?]

Tô Kiều ngồi bên đống lửa, châm lửa đun nước, vừa thêm cành cây vào đống lửa vừa trả lời bình luận: "Sáng sớm chúng đã chạy ra ngoài rồi."

Tô Kiều nói với vẻ bất đắc dĩ: "Ngay cả bữa sáng cũng không ăn, trong nhà có hai con ngựa vằn, hôm nay nếu không ăn hết, chắc chắn không để được đến ngày mai đâu."

[Thật xa xỉ. Điều này khiến tôi nhớ đến một streamer trước đây, không tìm được thức ăn trong rừng nên đói đến mức phải gặm vỏ cây.]

[Cục Than Nhỏ về rồi!]

Nhìn thấy bình luận, Tô Kiều quay đầu lại, vì góc độ, lần đầu cậu vẫn chưa nhìn thấy Cục Than Nhỏ, chỉ thấy một thân cây ngang trên mặt đất bay nhanh về phía mình.

Tô Kiều: "..."

Thành tinh rồi à?

Chạy qua một đoạn bụi cỏ, bắt đầu leo dốc mới có thể nhìn thấy quả cầu đen nhỏ chạy ở phía trước cùng.

Cục Than Nhỏ nhìn Tô Kiều, buông cây trong miệng kêu lên một tiếng: “Gừ ư!"

Giống như đang chào hỏi nói "Tôi về rồi" vậy.

Sau đó lại ngậm cây lò dò chạy về phía trước.

Tô Kiều tưởng là cậu nhóc chạy không đủ sức, dù sao cây này nhìn to hơn Cục Than Nhỏ rất nhiều.

Tô Kiều đứng dậy đón lại.

Thấy Tô Kiều đến, tốc độ của Cục Than Nhỏ chậm lại một chút, chạy thêm vài bước rồi dừng lại đúng trước mặt Tô Kiều.

Cục Than Nhỏ hào hứng vẫy đuôi: “Gừ ư!"

"Cho anh à?" Tô Kiều ngồi xuống ôm Cục Than Nhỏ lên, lúc nãy khi Cục Than Nhỏ há miệng cậu thoáng thấy chút màu đỏ, không biết có phải bị cắt vào miệng không, chưa kịp để ý cây Cục Than Nhỏ mang về, trước tiên kiểm tra khoang miệng cho nó đã.