Chương 22: Gánh nặng ngọt ngào

Đặt Cục Than Nhỏ giữa hai đầu gối, ngón trỏ móc móc vào chân trước đang buông xuống của Cục Than Nhỏ, "Để anh xem miệng của em được không?"

“Gừ ư?" Đôi mắt tròn đẹp của Cục Than Nhỏ lóe lên chút nghi hoặc.

Khi Tô Kiều đang nói, tay cậu đã đưa ra, vốn tưởng Cục Than Nhỏ sẽ nghiến chặt răng hoặc cắn cậu khi cậu đưa tay ra, không phải cố ý làm tổn thương, mà là bản năng tự vệ.

Nhưng những gì Tô Kiều suy đoán đều không xảy ra, mắt Cục Than Nhỏ sáng lên, hai chân trước ôm lấy tay Tô Kiều, liếʍ liếʍ ngón tay cậu.

— Cậu nhóc tưởng là cậu đang chơi với nó.

Hoàn toàn không hề phòng bị.

Tô Kiều nhanh chóng nhấc răng lên nhìn thoáng qua, không phải máu, mà là một mảnh đất nhỏ, nhìn không rõ hơi giống máu.

Lau sạch miếng đất này, Tô Kiều khum ngón tay vuốt từ cổ Cục Than Nhỏ xuống tận bụng, "Xong rồi, không bị thương, Than Nhỏ đói không? Anh đi cắt ngựa vằn cho em ăn nhé?"

“Gừ ư!" Cục Than Nhỏ giãy giụa trên chân Tô Kiều, nhảy xuống nhẹ nhàng đáp lên cái cây, chân nhỏ vỗ cây run lên bần bật, “Gừ!"

"Cây làm sao vậy?" Tô Kiều tạm thời chưa hiểu ý của cậu nhóc.

Cục Than Nhỏ dùng móng vuốt tách lá che phủ phía trên ra, kéo lê một đoạn, cái cây này trông rất thảm hại, một số lá đã rữa nát tơi tả.

Tô Kiều cũng bị nó kí©h thí©ɧ trí tò mò, ban đầu còn tưởng Cục Than Nhỏ mang về làm đồ chơi, nhưng giờ nhìn có vẻ còn có gì đó khác?

Tô Kiều ngồi xuống bên cạnh cái cây, cúi đầu nhìn Cục Than Nhỏ cào lá cây.

Lớp lá dày dần lộ ra quả ở phía dưới, tròn trịa, tươi mới, là loại quả Tô Kiều đã ăn hôm qua.

Cục Than Nhỏ tìm quả dại về cho cậu.

Tô Kiều sững người, ban đầu chỉ thấy Cục Than Nhỏ thông minh hơn động vật bình thường, giờ nhìn lại, cậu nhóc này không chỉ đơn thuần thông minh thôi.

"Emra ngoài sớm vậy, là đi tìm quả dại cho anh à?"

“Gừ ư!" Cục Than Nhỏ tự hào ưỡn ngực.

[Tôi đm? Trước có sư tử tặng quả mọng, sau có Cục Than Nhỏ tặng quả dại, streamer cậu còn có bất ngờ gì mà tôi không biết không?]

[Nếu không biết động vật không bị điều khiển, tôi còn nghi là diễn ra ấy chứ!]

[Má ơi! Không xem nữa, cầm gậy lên, tôi phải cùng thằng con bất hiếu đang cắn dép nhà tôi đồng quy vu tận!]

[Đúng là, người so với người tức chết người, ai mà không muốn có một cậu nhóc vừa thông minh vừa ngoan ngoãn lại biết nghe lời ấm áp như vậy chứ?]

Đừng nói là khán giả trong phòng live stream, ngay cả bản thân Tô Kiều cũng không ngờ tới, sáng sớm dậy còn chưa kịp ăn cơm đã chạy đi tìm quả dại cho cậu.

Nhìn cậu nhóc đắc ý, trong lòng Tô Kiều ấm áp một mảng lớn.

Cậu xoa đầu Cục Than Nhỏ, "Than Nhỏ giỏi lắm."

“Gừ ư... ư!"

Đang nói chuyện thì hổ cũng ngậm con mồi về.

Tô Kiều: "Mèo lớn."

Hổ chạy một mạch về, ném linh dương xuống đất, cúi đầu cọ cọ Tô Kiều, “Gừ!"

"Vất vả rồi." Tô Kiều vuốt thẳng lông phía trước của hổ nói: "Ngựa vằn trong nhà còn chưa ăn hết mà, cậu lại bắt thêm một con mới rồi."

Tô Kiều thử con linh dương này, đã chết thẳng cẳng rồi.

Không có khả năng bảo quản sống.

Tô Kiều lo lắng, "Nhiều thịt vậy, ăn không hết sẽ lãng phí mất."

Xem ra đúng là phải chuẩn bị tủ lạnh sớm.

[Lần đầu thấy ở ngoài hoang dã mà lo vì thịt ăn không hết, cậu để mấy streamer đói không có cơm ăn kia biết làm sao đây?]

[Ha ha, tôi lại nhớ tới cảnh lúc trước lông xù đuổi theo Tô Kiều ép ăn thịt rồi, vui phết.]

[Hỏi thử, ai mà không muốn được đàm lông xù nâng niu trong lòng bàn tay như vậy chứ? Tiện thể còn có thể rua rua lòng bàn chân của chúng nữa.]

Tô Kiều đứng dậy nói: "Hôm nay chúng ta làm hết thịt luôn đi, ăn không hết thì làm thành thịt khô hun khói, chắc có thể bảo quản được lâu hơn một chút."

[Thịt hun khói là gì vậy?]

[Trong sách giáo khoa lịch sử hình như có đề cập, nhưng không nói cụ thể cách làm, streamer biết làm thịt hun khói không?]

Tô Kiều nhướn mày, sách giáo khoa lịch sử?

Cậu không tìm hiểu kỹ tư liệu về liên minh tinh tế, nhưng nhìn bây giờ, có vẻ một số thứ theo thời gian trôi qua đã bị lãng quên trong dòng chảy lịch sử rồi.

Cả than đá, cả thịt hun khói.

Tô Kiều nói: "Thịt ăn không hết làm thành thịt hun khói, hương vị đặc trưng mà thời gian bảo quản cũng lâu, để ở nhiệt độ thường có thể lưu trữ rất lâu, các bạn có hứng thú có thể cùng tôi làm thử xem."

Ngừng một chút, Tô Kiều lại bổ sung: "Các bạn dùng thịt bình thường là được rồi."

Cậu là vì ngựa vằn và linh dương ăn không hết, mới chọn dùng phương pháp này để bảo quản thịt, khán giả ở nhà chắc chắn có thịt khác, đi tìm ngựa vằn và linh dương mới là phiền phức.

[Streamer lại bắt đầu đánh giá cao bọn tôi rồi.]

[Đã đặt hàng rồi, ba phút nữa giao tới, streamer bắt đầu lúc nào vậy?]

"Bây giờ..." Âm thanh dần biến mất, Tô Kiều nhìn cái cây to trước mắt nghiêng đầu, cây này... sao mọc lông vàng vậy?

Hai bên thân cây xuất hiện số lượng lông vàng khác nhau, bên trái lông vàng còn nhiều hơn một cái đuôi dài.

[Đây là giống cây mới gì vậy?]

[A a a! Sư tử sư tử!!! Có phải sư tử không?!]

[Ở khoảng cách này, bờm lông này... streamer xông lên đi! Đưa tôi lên! Rua trụi nó đi! Mang theo niềm tin của 300 triệu khán giả trong phòng live stream xông lên cho tôi!]

Hổ và Cục Than Nhỏ hiển nhiên đã sớm chú ý tới con quái vật to đang trốn ở bên kia.

Nhưng do mâu thuẫn lúc đầu, chúng đều không để ý tới sư tử lớn.

Sư tử lớn xấu hổ trốn sau cây không chịu lộ mặt, Tô Kiều đột nhiên nổi lên chút tâm tư đùa giỡn, rón rén đi qua.

Chỉ là sự rón rén của cậu chỉ đối với bản thân mà nói thôi, đế giày giẫm trên bãi cỏ cậu nghe không ra âm thanh quá to, nhưng thính giác khứu giác của động vật họ mèo không phải đùa được đâu, nhưng cho dù vậy, Tô Kiều vẫn lén lút đến gần sư tử.

Ở mấy bước cuối cùng, Tô Kiều nhanh chóng lao về phía trước, chống vào thân cây, thò ra hơn nửa người làm bộ hung dữ hét lên một tiếng: "Gào!"

"Gầm..." Sư tử lập tức mở to mắt, trông như bị dọa sợ nhìn Tô Kiều.

Khuôn mặt đang căng thẳng của Tô Kiều lập tức vỡ tan, "Phụt... Ha ha, cái này của cậu...!" Tô Kiều cười đến nói không nên lời.

Nhìn sư tử lớn phối hợp thực lực với mình, Tô Kiều nén cười, đưa tay trái phải nắm lấy mặt sư tử lớn, nhẹ nhàng xoa nắn, "Dễ thương quá, rõ ràng biết tôi tới, cậu chắc chắn sẽ không bị tôi dọa đâu, cậu đang dỗ dành tôi vui đúng không?"

“Gừ..." Sư tử để mặc Tô Kiều xoa nắn biến dạng mặt nó, không trốn tránh mà còn liếʍ liếʍ cổ tay cậu.

[Trời ơi, đáng yêu chết mất!!!]

[Đây là sư tử sao? A? Đây là sư tử sao?! Đây rõ ràng là em bé nhỏ ân cần của tôi mà!]

[Về trải nghiệm được Lông xù sủng ái đến tận trời là như thế nào? Cảm ơn đã mời, chưa từng được sủng ái, nhìn streamer được sủng ái đã ghen tị phát điên rồi.]

Sau khi đùa giỡn xong, Tô Kiều lại chải lại bờm cho sư tử cho ngay ngắn, "Vừa hay cậu đến rồi, thịt ở nhà ăn không hết, qua đây giúp chia sẻ một chút đi."

Làm hết thành thịt hun khói cũng là công trình khá lớn, chỉ dựa vào một đống lửa nhỏ của Tô Kiều có thể phải bận rộn rất lâu, sư tử đến giúp chia sẻ một ít thịt, cậu cũng có thể làm ít hơn một chút.

"Đi thôi." Tô Kiều gọi sư tử lớn ra.

"Gầm!" Sư tử lớn không trực tiếp bước ra từ sau cây, mà quay đầu kéo theo một con linh dương chết, lấy lòng mang đến bên cạnh Tô Kiều.

Tô Kiều: "..."

Hai con ngựa vằn một lớn một nhỏ, một con linh dương một con linh dương đầu bò, còn có đủ loại cây dâu rừng cây ăn quả, làm sao ăn cho hết?

[Đã thấy rồi, Lông xù đúng là sợ để Tô Kiều bị đói mà.]

[Nghĩ tới nỗi sợ bị ông bà thao túng ở quê nhà, trong bát luôn đầy ắp.]

[Đây đều là tình yêu của Lông xù mà, streamer chắc chắn sẽ không từ chối!]

[Ha ha ha ha, gánh nặng ngọt ngào.]