Chương 20: Sư tử mang quà đến

Rừng sâu lúc nửa đêm rất yên tĩnh.

Động vật săn mồi vào ban đêm lặng lẽ xuyên qua bóng đêm lao về phía con mồi, tấn công hoàn toàn yên lặng, khi con mồi chưa kịp phản ứng thì đã tắt thở.

Động vật săn mồi thành công tận hưởng bữa ăn ngay tại chỗ, ăn no rồi mới chải chuốt bản thân, vứt những phần thừa còn lại cho kền kền xử lý, bản thân thì quay về tổ chờ đợi đêm tiếp theo.

Bên ngoài hang núi, một bóng đen nhanh chóng chạy qua cửa hang, Cục Than Nhỏ trong lều cùng lúc mở mắt ra.

Trong lều không có chút ánh sáng nào, Cục Than Nhỏ cúi đầu nhìn Tô Kiều đang ngủ say, rồi quay đầu nhìn về phía cửa hang bên ngoài lều.

"Ưʍ... Than Nhỏ?" Tô Kiều mơ màng cảm thấy nguồn nhiệt đang ôm phía trước không thấy nữa, chăn bị thò ra một khoảng hơi lạnh.

"Gừ." Cục Than Nhỏ khẽ kêu một tiếng tính là đáp lại, nó không để ý đến động tĩnh bên ngoài nữa, mà chui trở lại chăn co mình vào lòng Tô Kiều.

"Xào xạc"

Bên ngoài không biết là tiếng gì, trong hang núi yên tĩnh, âm thanh này đặc biệt rõ ràng.

Tô Kiều nhíu mày, chỉ cho rằng đó là tiếng gió thổi lá cây phát ra, cũng không để ý, ôm tiểu gia hỏa ấm áp trong lòng định ngủ tiếp.

Thế nhưng...

"Xào xạc"

"Xào xạc"

Âm thanh không những không dừng, ngược lại còn có xu hướng ngày càng dữ dội.

Theo lý mà nói biên độ cây lay động lớn như vậy, gió chắc cũng không nhỏ, nhưng Tô Kiều lại không nghe thấy bất kỳ tiếng gió nào.

Tô Kiều ngồi dậy dụi mắt, Cục Than Nhỏ duỗi móng vuốt ra quấn lấy cậu, muốn cậu ngủ tiếp.

Tô Kiều ôm Cục Than Nhỏ lên, xoa xoa mấy cái lông, nói: "Em đợi anh ở đây, anh ra ngoài xem có chuyện gì."

Rõ ràng không có tiếng gió, lại có tiếng lá cây bị thổi lay động, điều này quá kỳ lạ.

Có lẽ là động vật nào đó săn mồi chạy đến bên này, để tránh đối phương và con hổ xảy ra xung đột, Tô Kiều vẫn rất cần thiết phải ra ngoài xem một chút.

"Gừ ư!" Cục Than Nhỏ vừa được thả xuống, lập tức nhảy lên men theo quần áo của Tô Kiều trèo lên, "Gừ gừ gừ!"

Ý tứ lớn là cậu muốn ra ngoài nhất định phải mang theo tôi, nếu không thì đâu cũng không được đi.

Tô Kiều bất đắc dĩ, đành phải nhét Cục Than Nhỏ vào lòng.

Đi ra khỏi lều, con hổ vẫn đang ngủ, thân thể to lớn che hơn nửa cửa hang, che chắn hơn nửa gió lạnh cho Tô Kiều.

Nhận thấy có động tĩnh, tai con hổ động đậy, tư thế nằm không đổi, nó lười biếng hé mắt ra một khe, thấy là Tô Kiều, khẽ kêu một tiếng: "...Gừ?"

Tô Kiều vội vàng xoa xoa đầu nó, hôn nó một cái, nhỏ giọng nói: "Mèo lớn ngoan, cậu ngủ tiếp đi, tôi ra ngoài đi dạo."

Con hổ liếʍ liếʍ lông, liếc nhìn Cục Than Nhỏ đang bị Tô Kiều nhét trong lòng, rồi lại nhắm mắt lại.

Đi ra khỏi cửa hang, Tô Kiều kéo kéo quần áo phía trước.

Ghi chép trên mạng về nhiệt độ ban đêm ở Hành tinh Hải Lam quả thật không giả, ngủ trong hang núi không cảm thấy lạnh lắm, bây giờ ra ngoài mới thấy hàn ý lập tức tràn ngập toàn thân.

Lúc Tô Kiều đi ra không còn nghe thấy tiếng "xào xạc" nữa, nhìn quanh cũng không phát hiện chỗ này khác gì so với ban ngày, càng không phát hiện động vật săn mồi.

Chẳng lẽ là bắt được con mồi nên về rồi?

Tô Kiều lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, cậu ngáp một cái, ôm Cục Than Nhỏ định quay lại, muốn đảm bảo ngủ đủ giấc sáng mai dậy mới có tinh thần, ngày mai cậu còn phải livestream, không thể thức khuya nữa.

Thế nhưng, ngay lúc quay người, khóe mắt quét qua mấy bụi cây bụi trong góc, Tô Kiều mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Trước đây... ở đây có cây bụi sao?

Tô Kiều nhìn chằm chằm cây bụi đó một lúc, dường như là không có đúng không?

Mảnh đất trống trơn này cỏ cũng rất ít, sao có thể có cây bụi được chứ.

Hơn nữa không biết là do ánh sáng ban đêm quá tối hay sao, Tô Kiều cảm thấy những bụi cây này hơi quen mắt.

Giống như bụi cây cậu hái quả mọng trên thảo nguyên ban ngày.

Tô Kiều càng khẳng định hơn ở đây vốn không có bụi cây, nếu có chẳng lẽ cậu không phải chạy ra thảo nguyên mới phát hiện ra quả mọng sao?

Vậy nên... bụi cây ở đây rốt cuộc là từ đâu ra?

Tô Kiều trong lòng thắc mắc, còn chưa kịp đến gần kiểm tra cẩn thận, Cục Than Nhỏ vốn còn nằm yên ổn trong lòng cậu đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt không vui nhe răng về phía đám bụi cây kia: "Gừ ư——!"

Cổ họng liên tục phát ra âm thanh cảnh cáo, bộ dáng hung dữ đó dường như giây tiếp theo sẽ xông lên đánh nhau với đối phương.

Dưới ánh mắt chăm chú của Tô Kiều, đám bụi cây kia dường như lặng lẽ di chuyển một chút.

Tô Kiều: "...?"

Quả nhiên có vấn đề.

Giây tiếp theo liền nghe thấy bên kia truyền đến một tiếng rất nhẹ, nghe có vẻ vô cùng ấm ức: "Gào..."

Tô Kiều lập tức nhận ra âm thanh này, đây chẳng phải là con sư tử lớn nhút nhát gặp trên thảo nguyên ban ngày sao.

Sư tử lớn từ từ thò đầu ra từ góc hang, chỉ lộ nửa cái đầu, cẩn thận nhìn Tô Kiều, "Áu..."

"Khè——" Cục Than Nhỏ hùng hổ nhe răng.

Lông trên người đều xù lên, rõ ràng sau khi nhìn thấy đối phương, Cục Than Nhỏ càng muốn xông lên dạy dỗ sư tử, nó nhận ra sư tử là khí tức xuất hiện bên cạnh Tô Kiều vào ban ngày!

"Ngoan, nó không làm hại anh, không được đánh nhau." Tô Kiều ôm Cục Than Nhỏ nhét vào lòng, sư tử lớn và Cục Than Nhỏ không quen thuộc, đánh nhau thì Cục Than Nhỏ sẽ bị thiệt.

May mà Cục Than Nhỏ nghe lời, cọ cọ vào lòng cậu, ngoại trừ hai mắt trừng chằm chằm con sư tử không tha, cũng không có động tác khıêυ khí©h sư tử nào khác.

Tô Kiều đi qua, sư tử lớn thấy Tô Kiều đến gần, theo bản năng muốn lùi lại, kết quả đâm phải tảng đá phía sau, nó căng thẳng đứng sững tại chỗ.

Đi tới gần có thể nhìn rõ hơn bản chất của bụi cây, đúng là bụi cây cậu hái quả mọng ban ngày, trên đó còn treo những quả mọng đã chín mọng.

Tô Kiều cười nhẹ một tiếng, nhìn sư tử đang căng thẳng hỏi: "Đây là tặng cho tôi ư?"

"Áu..." Một tiếng thở rất nhẹ, như sợ dọa đến Tô Kiều.

"Cảm ơn cậu, tôi rất thích." Tô Kiều xoa xoa bộ lông của sư tử lớn, trong lòng rất kích động, cảm giác bàn tay lướt qua lông bờm sư tử trong lớp lông xù xì là độc nhất vô nhị!

"Áu!" Sư tử lớn toàn thân cứng đờ, lại không có trốn tránh lùi về phía sau như trước, mà âm thầm cúi đầu xuống, để Tô Kiều có thể dễ dàng xoa đầu nó hơn.

Nhận thấy sự thay đổi của sư tử lớn, Tô Kiều bật cười, không ngờ tiếng cười lại làm sư tử lớn giật mình, run lên bừng mắt to nhìn cậu.

Lớn như vậy mà lại nhát gan, rụt rè như thế, Tô Kiều cũng không biết nên hình dung sự tương phản đáng yêu này thế nào, cậu xoa xoa đầu sư tử nói: "Đừng sợ."

"Ao." Sư tử cọ cọ tay Tô Kiều một cách chậm rãi, chân bước đi bước lại dưới đất.

Tô Kiều nhận ra động tác của nó, theo bản năng cúi đầu nhìn, liền thấy dưới chân sư tử, đang đạp một con ngựa vằn có vằn đen trắng.

Trên chân trước của ngựa vằn còn buộc nửa sợi dây thừng.

Tô Kiều: "???"

Sao lại giống con ban ngày tôi đánh mất thế nhỉ?