Chương 2: Cho ăn

Tô Kiều sờ bụng cục bông nhỏ, thấy nó lép xẹp. Hẳn là bé này chưa được ăn uống đàng hoàng.

Mấy miếng thịt vừa rồi rõ ràng không đủ để lấp đầy bụng nó.

Xung quanh không thấy bóng dáng mèo mẹ đâu, kiểm tra cũng không có phản ứng. Rất có thể nó đã bị mẹ bỏ rơi.

Trong tự nhiên, những con non yếu ớt dễ bị bỏ rơi, thậm chí có khi còn bị ăn thịt. Đó là bản năng của loài vật.

Tô Kiều thấy chú mèo con trong lòng cậu vô cùng gầy yếu. Thoạt nhìn không có gì, nhưng quan sát kỹ thì thấy nó đáng thương, trên lưng còn bị rụng lông thành hai mảng trọc.

Rất có khả năng nó đã bị bỏ rơi.

Tô Kiều vẫn để tay lên bụng cục bông, không để ý tới việc nó ngẩng đầu lên nhìn mình và kêu khẽ: "Gừ gừ?"

Cậu cúi xuống, thấy cục bông nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe, có vẻ ngơ ngác nhìn mình. Trong mắt nó, Tô Kiều thấy bóng hình của chính mình.

Tô Kiều sửng sốt một chút, rồi mỉm cười, khẽ cong ngón tay gãi nhẹ bên dưới cằm nó. "Mẹ em không quan tâm em sao?"

"Meo eo."

"Vậy từ giờ em cứ đi theo anh. Dù không thể đảm bảo cho em ăn thịt cá thường xuyên, nhưng ấm no thì tuyệt đối không thành vấn đề."

"Meo eo!"

Nhìn cục bông nhỏ nghiêm túc đáp lại mình bằng giọng nói sữa, Tô Kiều không nhịn được cười tít mắt.

Cứ cậu nói một câu, cục bông nhỏ lại kêu một tiếng, như thể nó thật sự hiểu được lời cậu vậy. Thật là đáng yêu quá đi.

Dù rằng khả năng cao chỉ là trùng hợp, nhưng Tô Kiều vẫn cảm thấy cục lông đen này rất dễ thương.

Tô Kiều lại lấy một ít thịt đưa cho nó. "Lông xù, trông em đen như than ấy. Sau này gọi em là Cục Than Nhỏ được chứ?"

Cục Than Nhỏ đang liếʍ móng vuốt, nằm trong lòng Tô Kiều không chút phòng bị. Nó chưa kịp thu móng thì trước mặt đã xuất hiện một miếng thịt bằm.

Cục Than Nhỏ liếʍ mũi, có vẻ không muốn ăn thêm thịt nữa.

"Không ăn à?" Tô Kiều chắc chắn cục bông nhỏ vẫn chưa no. Chẳng lẽ thịt bằm không hấp dẫn, nó không thích? Không thể nào, vừa rồi ăn có vẻ rất ngon mà.

Tô Kiều cứ bám riết không buông. "Ăn thêm một chút nữa đi."

Cục Than Nhỏ quay đầu né tay Tô Kiều, dùng đuôi cuốn lấy cổ tay cậu đưa lên.

Tô Kiều còn tưởng Cục Than Nhỏ không muốn ăn, định vứt miếng thịt sang một bên. Cậu nới lỏng tay, "Được rồi, không ăn thì thôi..."

Lời nói đột nhiên ngừng lại. Miếng thịt trong tay đang dính vào môi cậu.

"Em muốn cho anh ăn à?"

"Meo eo."

Tô Kiều hơi kinh ngạc trước sự thông minh của Cục Than Nhỏ.

Cậu có cảm giác như thể Cục Than Nhỏ thực sự có thể hiểu lời mình nói.

Trong thời đại này, động vật đều thông minh đến vậy sao?

"Gừ gừ?" Cục Than Nhỏ dùng đuôi quấn lấy cổ tay Tô Kiều, thúc giục cậu mau ăn miếng thịt.

Thực ra Tô Kiều không đói, hơn nữa số lượng thịt bằm cũng có hạn. Cậu không mang nhiều vì hành tinh Hải Lam quá xa. Mua đồ trên mạng thì phí vận chuyển đắt hơn cả tiền mua thịt, mà cũng chưa chắc có dịch vụ giao hàng nhanh. Nên rất có thể, ăn xong túi này là hết luôn.

Nghĩ một lúc, Tô Kiều cất chà bông đi, không ăn nữa.

Cục Than Nhỏ nhìn cậu chậm rãi chớp mắt.

Tô Kiều nhìn thấy biểu cảm linh động của nó, thoáng thấy một chút nghi hoặc, như đang hỏi: Sao không ăn?

Tô Kiều cầm cốc, rót một ít nước nóng hôi hổi, nhấp một ngụm, mỗi ngụm nước đều uống rất thỏa mãn.

Cục Than Nhỏ nhìn cậu uống nước, trở mình, dùng móng vuốt nhỏ đạp lên đùi Tô Kiều, nâng chân trước ấn trước người cậu, muốn ngửi xem cái ly là gì.

Tô Kiều hạ thấp ly cho nó xem.

Cục Than Nhỏ hơi kí©h thí©ɧ chóp mũi, chợt quay đầu đi.

Rõ ràng là rất ghét cái ly chỉ có mùi nước đun sôi để nguội.

"Meo meo." Cục Than Nhỏ vội kêu lên một tiếng, sau đó nhảy xuống khỏi người Tô Kiều, nhẹ nhàng lẩn vào bụi cỏ, nhanh như chớp chạy ra xa.

Tô Kiều vội vàng để ly nước xuống, đuổi theo: "Cục Than Nhỏ, em đi đâu vậy?"

Cục bông nhỏ tuy chạy nhanh, nhưng chân ngắn, hơn nữa bụi cỏ cũng không cao hơn nó là mấy, một cục màu đen chạy trong bụi cỏ xanh mướt trông rất rõ ràng.

Tô Kiều nhìn từ phía sau, không khỏi hơi nghi hoặc, chạy kiểu này... chẳng phải cọ vào bụng sao?

Chạy một lúc, Cục Than Nhỏ dừng lại trước một bụi cỏ, nâng nửa thân trên lên, dùng chân trước lay động.

"Đây là..."

Hang thỏ ư?

Tô Kiều ngồi xổm bên cạnh hang thỏ, cúi đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm cục lông nhỏ ở trước cửa hang, "Thì ra em muốn ăn thịt thỏ."

Chẳng trách lúc nãy không ăn chà bông, hóa ra là muốn ăn đồ tươi.

Nhưng làm sao bắt được con thỏ này đây?

Thỏ khôn có ba lối, Tô Kiều nhìn hai bên, quả nhiên thấy thêm hai cửa hang ẩn nấp xung quanh.

Muốn biết trong hang có thỏ hay không, cách đơn giản nhất là hun khói, nếu thỏ ở hang khác chạy ra thì có nghĩa là có, tất nhiên cũng có khả năng cậu không phát hiện được lối ra còn lại nên để lọt con mồi.

Trên người Tô Kiều có mang theo bật lửa, chỉ còn lại việc kiếm thứ gì đó để đốt rồi nhét vào hang...

Lúc Tô Kiều đang suy nghĩ, trước mắt có một vệt màu đen lướt qua, Tô Kiều chớp mắt, cúi xuống nhìn lại, chỗ cửa hang chỉ còn lại một nhúm lông đuôi màu đen.

Tô Kiều: "?!!"

"Cục Than Nhỏ!" Tô Kiều vội vàng duỗi tay định bắt, nhưng đã chậm một bước, cái đuôi vụt qua rồi biến mất.

Cục Than Nhỏ còn nhỏ hơn cả cửa hang, càng chui vào trong thì càng to, xem ra chui vào cũng không vất vả lắm.

Nhưng mà...

Tô Kiều hơi lo lắng, Cục Than Nhỏ bé xíu xiu như vậy, nếu gặp phải thỏ thật thì liệu có bị đánh hay không?

Xét về hình thể, thỏ hoang lớn lên một chút là có thể cản được Cục Than Nhỏ rồi.

Hơn nữa thỏ tàn nhẫn lên cũng rất dữ tợn, khi liều mạng còn có thể xé rách da nữa.

Sau một lúc, Tô Kiều vẫn không biết Cục Than Nhỏ đã chạy đi xa chưa, cậu đứng trước cửa hang gọi: "Cục Than Nhỏ? Em còn ở đó không?"

"Gừ gừ~!"

Tiếng kêu vọng ra từ trong hang, mơ hồ còn có cả tiếng vang.

Có vẻ như vẫn chưa chạm trán được thỏ.

Ở cửa hang, Tô Kiều chỉ có thể đưa cánh tay vào trong, nhưng rất khó để bắt được Cục Than Nhỏ.

Nghĩ một lúc, Tô Kiều quay về lều trại lấy công cụ. Cậu tuy không thể vào trong hang, nhưng có thể dùng công cụ móc nó ra.

Khi lấy được dụng cụ, Tô Kiều không kịp chờ đợi và phát hiện bụi cỏ trước mặt có điều gì đó khác lạ.

Giữa mảng cỏ xanh xuất hiện một cái đuôi lông màu đen nhô lên.

Tô Kiều chăm chú nhìn, đó chính là cái đuôi dựng thẳng của Cục Than Nhỏ.

Cục Than Nhỏ di chuyển rất chậm, có vẻ đi rồi lại dừng. Khi nó chui ra khỏi bụi cỏ, Tô Kiều mới nhìn thấy Cục Than Nhỏ đang ngậm thứ gì đó.

Chính xác hơn là đang kéo lê, một con thỏ lớn hơn cả Cục Than Nhỏ đang bị cắn tai và lôi đi.

Có thể thấy rằng Cục Than Nhỏ đang rất cố gắng kéo, đi từng bước một về phía trước.

Cục Than Nhỏ ngẩng đầu nhìn thấy Tô Kiều, nó buông con thỏ trắng lớn ra, nũng nịu kêu lên: "Gừ gừ!"

Tô Kiều vội vàng chạy tới, đưa tay vuốt ve bộ lông xù, thuận thế kiểm tra xem có bị thương hay không.

May mắn thay, ngoài chút đất dính trên người thì không có vết thương nào khác.

Nhìn con thỏ trắng đã tắt thở trên mặt đất, hai chiếc răng cửa vẫn lộ ra ngoài, Tô Kiều nghĩ lại mà sợ.

Cậu gập ngón tay gõ nhẹ lêи đỉиɦ đầu Cục Than Nhỏ và nói: "Lần sau đừng hấp tấp như vậy nữa, nếu em chạy vào hang thỏ mà bị cắn thì sao?"

"Meo meo." Cục Than Nhỏ tưởng Tô Kiều đang chơi với nó, hai chân trước ôm lấy tay Tô Kiều cúi đầu liếʍ liếʍ.

Chút tức giận của Tô Kiều lập tức tan biến, nhưng để Cục Than Nhỏ ý thức được sự nguy hiểm, Tô Kiều vẫn giả vờ lạnh nhạt nói: "Dù có nũng nịu cũng không được đâu."

"Gừ gừ." Khi Tô Kiều rút tay lại, Cục Than Nhỏ không đuổi theo, mà quay đầu ngậm con thỏ lên, vất vả đưa về phía miệng Tô Kiều.

Mặc dù Tô Kiều đang ngồi xổm bên cạnh Cục Than Nhỏ, nhưng với chiều cao này thì việc Cục Than Nhỏ nâng con thỏ lên vẫn khá khó khăn.

Thấy Cục Than Nhỏ cố gắng đưa thức ăn cho mình, Tô Kiều sửng sốt, "Em đi bắt thỏ là để cho anh ăn sao?"

Cục Than Nhỏ đang ngậm con thỏ nên không nói được, chỉ ậm ừ phát ra tiếng khịt mũi, tiếp tục cố gắng đưa con thỏ cho cậu.

Lần đầu tiên được một động vật nhỏ cho ăn, cảm giác này thật bất ngờ hơn hẳn lúc nãy.

Tô Kiều từng xem qua tin tức về việc động vật biển cho ăn, những sinh vật nhỏ khi thấy thợ lặn không có thức ăn thường ngậm đồ ăn đưa cho họ.

Trong thế giới động vật, chỉ khi ăn nhiều mới có thể lớn nhanh, có khả năng ăn đại diện cho cơ thể khỏe mạnh không bệnh tật. Tô Kiều không ăn thịt, có lẽ Cục Than Nhỏ cho rằng cậu đang bị bệnh, không ăn uống nên cần thịt tươi, vì thế mới dẫn cậu đi bắt thỏ?

Cục Than Nhỏ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tô Kiều, còn chu đáo xé rách một mảng da lông con thỏ để tiện cho cậu ăn.

Đối mặt với đôi mắt tròn xoe của Cục Than Nhỏ, Tô Kiều lòng mềm nhũn.

Cậu đưa tay xoa đầu Cục Than Nhỏ và nói: "Cảm ơn em."

Sau đó bế Cục Than Nhỏ vào lòng, tay kia xách con thỏ đi về lều.

Tô Kiều dùng dao cắt con thỏ ra, trước lấy máu, rồi lột da lông.

Trong lúc cậu làm, Cục Than Nhỏ vẫn ngồi bên cạnh, mắt không chớp nhìn chăm chú.

Tô Kiều cắt một miếng thịt đùi nhỏ đưa cho Cục Than Nhỏ, "Nào, nếm thử đi."

"Gừ gừ." Cục Than Nhỏ quay đầu đi, từ chối ăn thịt.

"Không ăn à? Thịt tươi đấy."

Cục Than Nhỏ nằm rạp xuống đất, dùng chân trước che mũi miệng, thái độ từ chối rất rõ ràng.

Thấy vậy Tô Kiều cũng không ép, nói: "Vậy anh nướng lên cho chúng ta cùng ăn."

Lửa nấu nước vẫn chưa tắt, Tô Kiều lại thêm một ít dầu, đem con thỏ đã làm sạch lên trên giá nướng.

Mãi cho đến khi chân trời hừng đỏ, con thỏ mới chín mềm.

Cục Than Nhỏ chờ đã lâu, ngủ gục bên chân Tô Kiều. Cậu nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi nó, nhỏ giọng nói: "Cục Than Nhỏ, cơm nước đã xong rồi."

Cục Than Nhỏ lỗ tai run run, chậm rãi mở mắt, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Kiều. Nó vươn móng vuốt đặt lên cổ tay cậu, kêu "gừ gừ".

"Ngoan." Tô Kiều đem thịt đã phân chia tốt cho nó.

Cục Than Nhỏ vẫn từ chối ăn thịt thỏ. Tô Kiều liền đưa mâm thịt của mình cho nó xem, "Tớ còn có rất nhiều, đủ ăn mà."

Cục Than Nhỏ đánh giá cậu, rồi lại nhìn mâm thịt của cậu, cuối cùng mới ăn phần của mình.

Tô Kiều bị hành động cá tính hóa này của nó chọc cười, không nhịn được lại vuốt ve bộ lông đen óng này.

Cậu ăn một miếng thịt thỏ nướng, thịt gầy mà không ngấy, không thêm gia vị gì nhưng cũng không tanh, tuy chỉ là món thịt thỏ nướng chế biến sơ sài, Tô Kiều lại cảm thấy ngon hơn cả những bữa tiệc lớn cậu từng ăn trước đây.

Ngồi bên đống lửa, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn trước mắt.

Bên cạnh, cục lông nhỏ đang ăn cơm thường xuyên phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, đống lửa thỉnh thoảng lại có tiếng nhánh cây bùng cháy, khiến lòng người cảm thấy thanh thản lạ thường.