Chương 3

Ăn tối xong, Tô Kiều lại bắt đầu cân nhắc chỗ ngủ tối nay.

Dã ngoại buổi tối trừ bỏ lãng mạn sao trời, các loại nguy hiểm cũng là không thể thiếu được.

Rất nhiều động vật có thời gian đi săn đều vào buổi tối, hơn nữa trời càng tối, Tô Kiều rất khó thấy chung quanh có hay không có thú dữ nào không.

Thị lực của người khẳng định là không bằng động vật, hơn nữa chung quanh cây cối bụi cỏ che lấp, nói không chừng mãnh thú ở sau lưng cậu há miệng, cậu cũng chả phát hiện ra ấy chứ.

Tô Kiều đem Nắm Than nhỏ bỏ vào lều trại, trong ba lô của cậu có ít bình xịt chống thú dữ, chính là loại cso thể tạo ra mùi hương mà chúng cảm thấy ghê tởm hay bài xích.

Tô Kiều phun hai vòng, không có mùi, không màu, cũng chẳng biết đã dùng hay chưa.

“Ngao ô ~”

Tô Kiều vòng một vòng trở về, Nắm Than nhỏ đã ở trong lều trại cào loạn lên.

Nắm Than nhỏ cả người đen nhánh, Tô Kiều sợ mang nó ra ngoài, đến lúc đó mà nhắm mắt thì khỏi tìm luôn cho nên mới đem bỏ vô trong lều.

Lại quên mất dù gì nó cũng là thú non, móng vuốt vẫn còn đó, hàm răng tuy non nớt nhưng mà cào rách cái lều rất dễ dàng.

Móng vuốt nhỏ móc ra một cái động.

Tô Kiều vội vàng chạy về tới, cậu chỉ mang có một cái lều này nếu bị cào hỏng thì đêm nay xác định màn trời chiếu đất luôn.

Khóa kéo lều được kéo lên, Nắm Than nhỏ ủy khuất ngồi xổm ngồi ở trước mặt Tô Kiều, một đôi tròn xoe màu xanh đậm đôi mắt phảng phất bịt kín một tầng hơi nước, lỗ tai đều ghé vào trên đầu, thoạt nhìn thực mất mát bộ dáng, “Ngao ô?”

Rõ ràng không có làm cái gì, sao lại có cảm giác áy náy với tiểu gia hỏa này là sao?

Tô Kiều ngồi xổm xuống đem Nắm Than nhỏ bế lên tới, ôn nhu xoa xoa đầu nhỏ, “Không khóc, không khóc, ngoan, anh ở bên ngoài dọn ít đồ thôi mà, không phải là đã quay về rồi đây sao.”

“Ngao ô ô.” Tiểu Than Nắm rầm rì cọ Tô Kiều, giọng sữa làm nũng.

Tô Kiều cũng không trông cậy vào Nắm Than nhỏ có thể nghe hiểu cậu nói, chính là đừng hiểu lầm cậu không cần nó là được.

Tuy rằng tiểu gia hỏa sẽ không nói, nhưng nó cũng hiểu, cũng biết chút, bị mẹ vứt bỏ gì đó, đối con non vẫn là có chút tàn khốc.

Tô Kiều nhìn tiểu gia hỏa mà đau lòng, nếu như không có gặp được cậu, thú non một mình sinh tồn sống sót có tỷ lệ không lớn, cho dù nó có đi săn, có thể lấp đầy bụng mình nhưng hiện thực vẫn rất tàn khốc.

Ở trong rừng rậm đầy rẫy nguy cơ này, ấu thú sẽ trở thành con mồi cho nhưng động vật săn mồi khác.

Tô Kiều một bên ôm Nắm Than nhỏ một bên sửa sang lại đồ chốc nữa xài đến, Nắm Than nhỏ cũng không nháo, như là biết cậu đang vội, một tay làm có chút không xong, nó liền lảo đảo lắc lư chủ động duỗi móng vuốt mà câu lấy cổ áo cậu , ngoan không chịu được.

Lều trại có kích cỡ trung bình, chứa được khoảng 3 đến 5 người.

Lúc chuẩn bị lều, quản gia có dặn cậu, nhớ phải bày máy sưởi qua một bên, nhiệt độ về đêm trong rừng rất thấp, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, nếu chỉ có túi ngủ và lều không thì khó mà chống chọi được qua đêm.

Tô Kiều đem chăn rút ra, lại quay đầu đi tìm đồ vật mà phát hiện, túi ngủ ấm áp khí giống như đều không thấy.

Máy sưởi thì cậu nhớ rõ là dùng bình đựng, túi ngủ áp súc thành vuông vức như một cái bánh tiện mang theo.

Này hai cái đồ vật, Tô Kiều đều là có ký ức.

Nhưng…… Vì cái gì không ở lều trại đâu?

Buổi tối ngủ sưởi ấm là vô cùng quan trọng, Tô Kiều tin tưởng chính mình không có khả năng quên mang.

Tìm kiếm hai bên, hành lý của cậu đều ở đây , xác thật không có hai thứ kia.

“Ngao ô?” Tiểu Than Nắm tựa hồ có điều phát hiện, nó ngửa đầu, bộ dáng có chút lo lắng nhìn Tô Kiều.

Nghe được Tiểu Than Nắm thanh âm, Tô Kiều từ trầm tư trung tỉnh táo lại, hắn cúi đầu nhìn mắt Tiểu Than Nắm, sờ sờ đầu của hắn: “Không có việc gì, đừng lo lắng.”

“Ngao ~”

Túi ngủ đã không có, còn có chăn, bên ngoài lửa còn không có tắt, Tô Kiều tính toán trước dùng chăn chắp vá cả đêm, thật sự lạnh đến mức ngủ không được liền đi ra ngoài sưởi ấm, cùng lắm thì trước qua một buổi tối, chờ ngày mai ban ngày lại nghĩ cách.

Cũng may phía dưới lều trại là một tầng đệm mềm, cách ly với mặt đất.

Bằng không, chỉ dựa vào một tấm chăn thật đúng là rất gian nan quá khứ.

Tô Kiều nằm đắp chăn đàng hoàng, tuy rằng giữ ấm quan trọng, nhưng cậu không thói quen ngủ thời điểm trên người mặc đồ quá dày, chỉ có một bộ quần áo ngủ.

Tô Kiều nằm nghiêng xốc lên chăn, “Đến đây đi, chúng ta ngủ Than Nắm.”

Nắm Than nhỏ ban đầu là ngồi xổm bên cạnh gối Tô Kiều , liếʍ móng vuốt liếʍ đến một nửa, nghe được Tô Kiều nói nó dừng một chút, hồng nhạt đầu lưỡi nhỏ duỗi đến một nửa đều đã quên thu hồi tới.

“Làm sao vậy? Không tới cùng anh ngủ sao?” Tô Kiều duỗi tay dùng đầu ngón tay cọ một chút đầu lưỡi nhỏ.

Nắm Than nhỏ thuận thế liếʍ liếʍ tay cậu, sau đó chui vào trong chăn.

Tô Kiều không vội vã buông tay, chống chăn, cúi đầu nhìn lại, Nắm Than nhỏ đi vào sau đỉnh chăn xoay cái vòng, tựa hồ muốn đem đầu vùi ở bụng cậu, kết quả cọ xuống hai cái lại không biết như thế nào mà không nằm xuống, mà là xoay người bò ra tới cọ ở bên má Tô Kiều.

“Ngao tức.” Tiểu gia hỏa tựa hồ thực vừa lòng vị trí này, còn thăm dò đi phía trước liếʍ liếʍ.

Tô Kiều thấy thế cũng buông chăn, một người một thú ôm nhau, Tô Kiều cọ cọ tiểu mao đầu, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon Nắm Than nhỏ.”

Tiểu Than Nắm cũng phóng thấp thanh âm, nhẹ thả ngắn gọn mà trả lời: “Ngao.”

Đêm khuya.

Tô Kiều cuộn tròn ở trong chăn, lều trại nội đen nhánh một mảnh, nhiệt kế treo bên cạnh đã rơi xuống âm.

Tô Kiều cau mày, rét lạnh khiến cho cậu không tự chủ cuộn tròn lên, đầu lông mày có chút giãy giụa, tựa hồ muốn từ trong ngủ mơ tỉnh lại, nhưng lúc sắp tỉnh lại chậm chạp không mở được ra đôi mắt.

Đống lửa bên ngoài đã tắt.

TRong lều bỗng có một đạo hắc ảnh hiện lên, lông đuôi xoã tung đem Tô Kiều ôm đến bên người.

Máy dò xét nháy lên ánh đỏ, đột nhiên phát ra chuống cảnh báo, ngay sau đó, bóng dáng màu đen có chút lớn xẹt qua, máy dò xét khí tức lập tức chia năm xẻ bảy, bi tráng hi sinh trên mặt đất.

---

Ngày tiếp.

Tô Kiều bọc chăn, mơ mơ màng màng mở mắt ra, bên ngoài thái dương đã ra tới.

Tô Kiều ngồi dậy ngáp một cái, Nắm Than nhỏ cũng ở bên người cậu tỉnh lại, “Ngao ô.”

“Buổi sáng tốt lành Than Nắm.” Tô Kiều xoa xoa Nắm Than nhỏ đầu, lòng bàn tay cọ cọ lỗ tai nhỏ, “Tối hôm qua ngủ ngon sao?”

“Ngao!”

“Lều trại cũng không tệ lắm, ngày hôm qua đều không có bị đông lạnh tỉnh.” Tô Kiều đứng dậy mở ra nước trong đi rửa mặt.

Ngày hôm qua trước khi ngủ Tô Kiều còn lo lắng, không có túi ngủ ấm áp buổi tối không biết xoay sở sao, không nghĩ tới buổi tối độ ấm cũng không thấp.

Khả năng ngoại giới đối với Hải Lam tinh hiểu biết quá ít, ban đêm độ ấm không có đáng sợ như bọn họ nói, nghĩ đến cũng lạ, người tinh tế đối với Hải Lam tinh nghiên cứu chỉ vào phần phiến diện giai đoạn, bằng không nơi này đã sớm bị khai phá ra tới, nào còn chờ được đến lúc cậu tới.

Tô Kiều cầm lấy ấm nước đổ ly nước ấm, cũng rót cho Nắm Than nhỏ một chén nhỏ.

Nắm Than nhỏ ngửi ngửi, liếʍ mấy miếng cảm thấy hương vị không tồi, lúc này mới uống lên.

Đối với hiện tại dã ngoại sinh tồn động vật nói ra, nước uống là cái dạng gì cũng không quan trọng, có uống là được, có đôi khi thật sự không có uống bọn chúng còn sẽ uống nước bùn, bởi vì chỉ có như vậy chúng mới có thể sống sót.

Sáng sớm cũng không có gì ăn, Tô Kiều đem thịt khô đút cho Nắm Than nhỏ, chính mình ăn nửa khối bánh nén khô.

Cậu nhớ rõ trước khi đi thời điểm ba lô là có dinh dưỡng dịch, nhưng ngày hôm qua vậy mà đều không tìm thấy, hôm nay cũng đường hi vọng gì mà tìm được, xem ra không chỉ đuổi mình đến đây mà còn muốn mình ngoài ya muốn bỏ mạng tại nơi này.

Cho dù không chết ở miệng dã thú thì cũng sau lưng cậu đâm một dao.

Tô Kiều lắc lắc đầu, cũng chưa biết sau này như nào, hơi đâu mà quan tâm mấy thứ không quan trọng.

“Ngao ô ô.” Nắm Than nhỏ ngậm thịt khô không ăn, quay đầu liền phải nhét vào Tô Kiều trong miệng.

Tô Kiều vội vàng quay mặt đi, “Cho em ăn đó, anh ăn rồi.”

“Ngao.” Nắm Than nhỏ rất là lo lắng nhìn hắn.

Tô Kiều bất đắc dĩ, đành phải cắn một cái miệng nhỏ, “Xem này, anh ăn đây.”

“Ngao!”

Một miếng thịt, một người một thú mỗi người một miếng ở hai đầu mà gặm.

Nhưng mà, Tô Kiều bên này liền thoạt nhìn ít đi một ít, lại nhìn kỹ, ở bên Nắm Than nhỏ chưa động.

Tô Kiều lúc này mới chú ý Nắm Than nhỏ là lừa cậu, căn bản không cắn xuống chỉ là làm bộ.

Tô Kiều dứt khoát một ngụm cũng không ăn, trực tiếp đem thịt khô đưa cho Nắm Than nhỏ, “Em ăn.”

Nắm Than nhỏ chột dạ cắn thịt khô.

Tô Kiều ôm nó đi ra ngoài lều trại, sớm thôi sẽ đến bữa trưa.

Cậu tới đây là giúp Tô gia chiếm trước tiên cơ về thị trường phát sóng trực tiếp ở Hải Lam tinh, nhưng bất kể là vì Tô gia hay là cậu, đánh dấu mốc gì đó không quan trọng.

Tô Kiều ban đầu không có ý định livestream nhưng mà…… Tô Kiều cúi đầu nhìn ở trước người đang ngận thịt khô, Nắm Than nhỏ.

Thịt khô không nhiều lắm, khả năng tiểu gia hỏa cũng biết, cho nên chẳng sợ cậu đem thịt khô đưa đến trong miệng Nắm Than nhỏ, nó cũng chỉ ngậm, không ăn lấy một ngụm.

Lúc cậu cúi đầu, Nắm Than nhỏ còn ngẩng đầu ý đồ đem thịt khô đút cho cậu.

Tô Kiều nhớ, chính mình hiện tại chính là thú non, chẳng sợ chính mình không để bụng sinh hoạt hoàn cảnh ăn cái gì uống cái gì, nhưng nhãi con như thế nào có thể đi theo cậu mà chịu khổ đâu.

Tài khoàng của cậu giờ không nhiều tiền lắm, Tô gia cũng sẽ không cho phép cậu mang theo một khoản lớn mà rời khỏi Tô gia.

Chẳng sợ của hồi môn của mẹ nguyên chủ ở Tô gia, thứ mà chỉ cậu được thừa hưởng cũng không thể mang vài thứ đi.

Hải Lam tinh có phí chuyên chở lại quá cao, lấy kinh tế hiện tại của Tô Kiều mà muốn mua thịt khô cho Nắm Than nhỏ đều là hy vọng xa vời.

Vẫn là phải tìm công việc, ở nơi này thì cũng chả tìm thấy người thứ hai đang sông nên nghiễm nhiên livestream là độc nhất luôn òi.

Hơn nữa, nghe nói có phòng phát sóng trực tiếp sẽ sáng lập mua sắm thông đạo, cứ như vậy cậu mua đồ vật cũng có thể dùng chuyên môn mua sắm thông đạo, còn có thể tiết kiệm được một chút phí chuyên chở.

Muốn nuôi bạn nhỏ nhất định phải tính toán tỉ mỉ mới được.

“Ô.”

Nắm Than nhỏ trong miệng ngậm thịt khô, tiếng kêu không thế nào rõ ràng, Tô Kiều cúi đầu nhìn nó liếc mắt một cái, thấy nó bộ dáng tựa hồ có chút kích động, Tô Kiều có chút không rõ nguyên do hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ô ô ô!” Tiểu Than Nắm vươn móng vuốt nhỏ chỉ vào phía trước không xa địa phương.

Tô Kiều ngẩng đầu vừa thấy, một con mãnh thú trên đầu ghi rõ chữ vương đang nhìn bọn họ chằm chằm cách đó không xa.