Chương 2

Tô Kiều sờ sờ bụng của cục bông nhỏ, xẹp lép, lúc trước chắc bé con này chưa được ăn tử tế rồi.

Vừa rồi ăn có mấy thịt hiển nhiên không lấp đầy cơn đói được rồi.

Phụ cận lại không thấy mẹ nó đâu, kiểm tra đo lường cũng không có phản ứng, rất có khả năng là bị mẹ vứt bỏ.

Ở trong giới tự nhiên, thân thể gầy yếu con non có khả năng bị vứt bỏ, càng quá mức là trực tiếp ăn cũng có, đối với động vật mà nói đây là bản năng.

Tô Kiều ở trong lòng ngực con non này chỉ vô cùng gầy yếu, mới đầu thì thấy không sao, nhưng cẩn thận xem xét xuống dưới, cục bông nhỏ yếu ớt đến đáng thương, trên lưng còn bị trọc hai mảng.

Khả năng bị vứt bỏ rất lớn.

Tô Kiều vẫn luôn để tay ở trên bụng cục bông không rời, cũng không chú ý tới cục bông nhỏ ngẩng đầu lên nhìn mình nhẹ kêu: “Ngao ô?”

Cậu cúi đầu vừa thấy, cục bông nhỏ mở đôi mắt tròn xoe có chút mờ mịt nhìn mình.

Ở trong đối phương ánh mắt, Tô Kiều thấy được ảnh ngược của chính mình.

Thấy thế, Tô Kiều đầu tiên là sửng sốt, sau lại chợt khẽ cười một tiếng, gập lên ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi hàm dưới, "Mama em mặc kệ em sao?”

“Ngao tức.”

“Về sau liền đi theo anh đi, tuy rằng không thể bảo đảm em đầy đủ thịt cá , nhưng ấm no tuyệt đối không thành vấn đề.”

“Ngao tức!”

Nhìn cục bông nhỏ dùng giọng sữa nghiêm túc đáp lại mình, Tô Kiều nhịn không được cười cong đôi mắt.

Cậu nói một câu, cục bông nhỏ kêu một tiếng, thật giống như thật sự có thể nghe hiểu cậu nói chuyện vậy, đáng yêu ghê.

Tuy rằng rất có thể trả lời chỉ là trùng hợp, nhưng Tô Kiều vẫn là cảm thấy cục lông đen này rất đáng eo.

Tô Kiều lại cầm ít thịt đút cho nó, “Lông xù, trông em đen như than ấy, về sau gọi em là Nắm Than được không?”

Cục lông nhỏ đang liếʍ móng vuốt, không hề phòng bị mà nằm ở trong l*иg ngực Tô Kiều, móng vuốt còn không có buông, trước mắt liền xuất hiện một miếng chà bông.

Nắm Than liếʍ liếʍ cái mũi, không có ý muốn ăn tiếp chà bông.

“Không ăn sao?” Tô Kiều chắc chắn cục bông nhỏ còn không có ăn no, chẳng lẽ là chà bông lực hấp dẫn không lớn, nó không thích? Không thể nào nha, vừa rồi không phải còn ăn rất vui vẻ sao.

Tô Kiều bám riết không tha uy hắn, “Lại ăn một chút đi.”

Nắm Than quay đầu tránh đi tay Tô Kiều, dùng cái đuôi cuốn lấy cổ tay Tô Kiều hướng lên trên đưa.

Tô Kiều còn tưởng rằng là Nắm Than không muốn ăn, tưởng đem chà bông ném sang một bên, liền thu lại lực, “Được rồi, không ăn thì không……”

Giọng nói đột nhiên im bặt, chà bông ở trong tay đang dính ở cánh môi cậu.

“Em là muốn cho anh ăn?” “Ngao tức.”

Tô Kiều có chút kinh ngạc với trí thông minh của Nắm Than.

Cậu có ảo giác rằng, thật giống như Nắm Than thật có thể nghe hiểu lời cậu nói.

Ở thời tinh tế, động vật đều thông minh sao?

“Ngao?” Than Nắm dùng cái đuôi cuốn cổ tay Tô Kiều thúc giục cậu ăn thịt nhanh.

Tô Kiều thế nhưng thật ra không đói bụng, hơn nữa chà bông số lượng hữu hạn với lại cậu cũng không mang nhiều, Hải Lam tinh lại quá xa, muốn mua đồ trên tinh võng thì phí vận chuyển so với tiền mua chà bông còn đắt hơn nhiều, hơn nữa cũng chưa chắc sẽ có chuyển phát nhanh tới đưa, cho nên rất có khả năng ăn xong một túi là không còn luôn này một túi ăn xong liền không có.

Nghĩ nghĩ, Tô Kiều đem chà bông cất đi, không có ăn.

Nắm Than Nắm nhìn cậu chậm rãi chớp chớp mắt.

Tô Kiều nhìn biểu tình linh động có chút mơ hồ nhìn ra một tia nghi hoặc, như là đang hỏi: Vì cái gì không ăn?

Tô Kiều cầm lấy cốc rồi đổ một ít nước, nóng hôi hổi nhấp một ngụm, một ngụm nước đều uống vô cùng thỏa mãn.

Nắm Than nhìn cậu uống nước, trở mình, móng vuốt nhỏ đạp lên trên đùi Tô Kiều, nâng lên chân trước ấn ở trước người cậu, muốn ngửi ngửi xem cái ly là cái gì.

Tô Kiều hạ chút cho nó xem.

Nắm Than Nhỏ chóp mũi hơi hơi kí©h thí©ɧ, chợt vặn đầu.

Hiển nhiên đối này cái ly không có mùi gì ngoài vị của nước đun sôi để nguội cực kỳ ghét bỏ.

“Ngao tức.” Nắm Than Nhỏ vội vàng kêu một tiếng, sau đó từ trên người Tô Kiều nhảy xuống đi, nhẹ nhàng xuyên qua ở bụi cỏ, nhanh như chớp chạy ra xa.

Tô Kiều vội vàng buông ly nước đuổi theo, “Nắm Than, em đi đâu?”

Cụ bông nhỏ tuy rằng chạy trốn nhanh, nhưng mà chân có mỗi mẩu à, hơn nữa bụi cỏ đều cùng nó không cao lắm, một cục màu đen ở bụi cỏ xanh biếc chạy rất rõ ràng lắm luôn.

Tô Kiều ở phía sau nhìn, không khỏi có chút nghi hoặc, như vậy chạy…… Không cọ cái bụng sao?

Chạy một hồi, Nắm Than ngừng ở trước một bụi cỏ, nâng lên nửa người trên dùng chân trước trên dưới lay.

“Đây là……”

Động thỏ ?

Tô Kiều nhìn ngồi xổm ngồi ở bên cạnh hang thỏ mà cúi đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm cục lông nhỏ ở trước cửa hang, “Hóa ra em muốn ăn con thỏ nha.”

Trách không được vừa rồi không ăng chà bông, ra là muốn ăn mới mẻ.

Chỉ là con thỏ này nên bắt như thế nào đây?

Thỏ khôn có ba hang, Tô Kiều trái phải nhìn xem, ở xung quanh đúng thật là có thêm hai cái cửa hang ẩn nấp.

Muồn xem trong hang có thỏ hay không thì cách đơn giản nhất là hun khói , nếu có con thỏ ở của động khác chạy ra thì là có, đương nhiên cũng có khả năng cậu không phát hiện cửa hang còn lại và để xổng con mồi.

Trên người Tô Kiều có mang theo bật lửa còn lại là kiếm cái gì đó để đốt để nhét vô cửa hang……

Lúc Tô Kiều đang tự hỏi, trước mắt có một đạo màu đen xẹt qua, Tô Kiều chớp chớp mắt, lại một cúi đầu, chỗ cửa hang chỉ còn lại có một nhúm lông đuôi màu đen.

Tô Kiều: “?!!”

“Nắm Than!” Tô Kiều vội vàng duỗi tay đi bắt, kết quả chậm một bước, cái đuôi nhoáng lên liền không có tung tích.

Nắm Than Nhỏ so với cửa hang còn nhỏ hơn, càng chui vào thì càng lớn xem ra chui vào cũng không áp lực lắm.

Nhưng là……

Tô Kiều có chút lo lắng, Nắm Than Nắm nhỏ như vậy, nếu là gặp được con thỏ thật có thể hay không bị đánh a?

Rốt cuộc từ hình thể xem xét, thỏ hoang nếu là lớn lên một chút đều có thể đem chặn Nắm Than.

Hơn nữa con thỏ tàn nhẫn lên cũng thực dữ, một khi liều chết cũng sẽ rớt tầng da.

Như vậy một lúc, Tô Kiều cũng không biết Nắm Than chạy rất xa, cậu ở cửa hang tại chỗ hô: “Nắm Than? Em còn ở sao?”

“Ngao ô ~!”

Từ cửa hang truyền đến thanh âm, ẩn ẩn còn mang theo hồi âm.

Nhìn dáng vẻ còn không có đυ.ng tới con thỏ.

Như vậy ở cửa hang, Tô Kiều chỉ có thể đem cánh tay vói vào đi, nhưng là rất khó bắt lấy Nắm Than.

Tô Kiều nghĩ nghĩ, xoay người về lều trại lấy công cụ đi, cậu tuy rằng vào không được, nhưng có thể xúc nó lên mà.

Đem Nắm Than xách ra tới.

Lấy được dụng cụ, Tô Kiều không đợi được, liền phát hiện cái bụi cỏ trước mắt có chút khang khác.

Một mảnh bụi cỏ màu xanh lại thêm ra một núm lông màu đen.

Tô Kiều tập trung nhìn vào, là dựng thẳng lên cái đuôi của Nắm Than Nhỏ .

Nắm Than đi rất chậm, có điểm đi đi dừng dừng ý tứ, chờ từ trong bụi cỏ chui ra tới, Tô Kiều lúc này mới thấy Nắm Than ngậm cái gì.

Nói đúng ra là túm, một con so Nắm Than còn to hơn con thỏ, bị cục bông nhỏ cắn lỗ tai một chút túm lại đây.

Nhìn ra được tới, tiểu mao đoàn túm thực cố hết sức, đi một bước nghỉ một bước đi phía trước.

Cụ bông nhỏ ngẩng đầu thấy Tô Kiều, nó buông ra thỏ trắng lớn , nãi nãi khí kêu: “Ngao ô ô!”

Tô Kiều vội vàng đi qua đi, duỗi tay sờ sờ đầu lông xù, thuận thế trượt xuống dưới kiểm tra rồi một chút có hay không bị thương.

Tương đối may mắn chính là, trừ bỏ trên người dính ít đất bên ngoài, không có cái gì miệng vết thương.

Nhìn trên mặt đất đã tắt thở thỏ trắng, kia hai viên hàm răng trắng còn lộ ở bên ngoài, Tô Kiều nghĩ lại mà sợ.

Hắn khúc khởi đầu ngón tay ở Tiểu Than Nắm đỉnh đầu chỉ, “Lần sau không được như vậy hấp tấp, ngươi chạy đến con thỏ trong ổ bị con thỏ cắn làm sao bây giờ?”

“Ngao tức.” Tiểu Than Nắm cho rằng Tô Kiều là ở cùng nó chơi, hai chỉ chân trước ôm lấy Tô Kiều tay cúi đầu liếʍ liếʍ.

Tô Kiều kia điểm điểm tức giận tức liền biến mất không còn một mảnh, nhưng vì làm Tiểu Than Nắm ý thức được nguy hiểm, Tô Kiều vẫn là giả vờ lạnh nhạt nói: “Làm nũng cũng không được.”

“Ngao ô.” Tô Kiều bắt tay rút ra, Tiểu Than Nắm cũng không đuổi theo, quay đầu đem con thỏ ngậm lên, gian nan hướng Tô Kiều bên miệng đưa.

Tô Kiều tuy rằng là ngồi xổm ngồi ở Tiểu Than Nắm bên người, nhưng cái này độ cao, cục lông nhỏ muốn đem con thỏ giơ lên vẫn là tương đối khó khăn.

Nhìn Nắm Than Nhỏ nỗ lực dùng bộ dạng muốn uy mình , Tô Kiều ngẩn người, “Em đi bắt thỏ, là muốn cho anh ăn?”

Nắm Than Nhỏ ngậm con thỏ nói không được, hừ hừ toát ra một tiếng giọng mũi, tiếp tục nỗ lực uy con thỏ cho cậu.

Lần đầu tiên bị tiểu động vật uy, loại cảm giác này còn bất ngờ hơn lúc nãy luôn.

Tô Kiều đã từng xem qua có quan hệ động vật uy thực tin tức, bất quá là sinh vật biển, những cái đó tiểu động vật ở ăn cơm thời điểm phát hiện thợ lặn không có ăn cái gì, liền ngậm tới đồ ăn đút cho thợ lặn.

Ở động vật, chỉ có ăn nhiều mới có thể lớn lên mau, có thể ăn liền đại biểu thân thể khỏe mạnh không có bệnh tật, Tô Kiều không có ăn thịt, Nắm Than Nhỏ khả năng cho rằng hắn sinh bệnh không ăn uống muốn ăn mới mẻ thịt, vì thế dẫn cậu tới bắt con thỏ sao?

Nắm Than Nhỏ vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Kiều, còn tri kỷ giúp cậu đem con thỏ da lông xé mở một cái khẩu tử phương tiện hắn ăn cơm.

Đối mặt với cặp mắt tròn xoe kia của Nắm Than Nhỏ, Tô Kiều liền mềm lòng.

Hắn duỗi tay xoa xoa đầu Nắm Than Nhỏ nói: “Cảm ơn.”

Theo sau đem Nắm Than Nhỏ bế lên tới ôm vào trong ngực, một tay xách theo con thỏ đi trở về lều trại.

Tô Kiều dùng đao đem con thỏ cắt ra, trước lấy máu, sau đó đem da lông tróc.

Thời điểm cậu làm, Nắm Than Nhỏ vẫn luôn ngồi xổm bên người, đôi mắt một cái chớp mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm.

Tô Kiều dùng dao nhỏ cắt một khối nhỏ thịt đùi, đút cho Than Nắm, “Tới nếm thử.”

“Ngao ô.” Than Nắm xoay đầu đi, cự tuyệt ăn thịt.

“Không ăn sao? Thịt tươi đó.”

Nắm Than quỳ rạp trên mặt đất, dùng chân trước che lại miệng cái mũi, cự tuyệt ý tứ thập phần rõ ràng.

Tô Kiều thấy thế cũng không hề miễn cưỡng, nói: “Ta đây nướng lên chúng ta cùng nhau ăn.”

Lửa nấu nước còn chưa có tắt, Tô Kiều lại thêm ít dầu, đem con thỏ đã làm sạch lên trên giá nướng.

Thẳng đến phía chân trời phiếm hồng, con thỏ mới chín mềm.

Than Nắm chờ lâu lắm đã ở bên chân ngủ rồi, Tô Kiều nhẹ nhàng điểm hạ nó chóp mũi, nhỏ giọng nói: “Than Nắm, cơm nước xong.”

Than Nắm lỗ tai run run, chậm rãi mở mắt, ánh mắt đầu tiên thấy đó là Tô Kiều, nó vươn móng vuốt đáp ở Tô Kiều trên cổ tay, “Ngao ô.”

“Ngoan.” Tô Kiều đem thịt đã phân tốt cho nó.

Than Nắm vẫn là cự tuyệt ăn thỏ. Tô Kiều liền đem chính mình mâm thịt cho xem, “Ta này còn có rất nhiều, đủ ăn.”

Than Nắm đánh giá hắn, lại nhìn nhìn hắn mâm, lúc này mới ăn phần cảu chính mình.

Tô Kiều bị hành động cá nhân tính hóa này của nó chọc cười, nhịn không được lại loát một phen cầu lông màu đen này.

Tô Kiều ăn một ngụm nướng thỏ, thịt chất gầy mà không ngấy, không có thêm cái gì gia vị lại cũng không mùi tanh, tuy rằng chỉ là chế tác thô ráp nướng thỏ, Tô Kiều lại cảm thấy so với chính mình trước kia ăn qua bữa tiệc lớn đều ăn ngon.

Ngồi ở bên đống lửa, nhìn trước mắt cảnh mặt trời lặn.

Bên người đang ăn cơm cục lông nhỏ thường thường phát ra nãi nãi khí ngáy, đống lửa thường thường truyền đến rất nhỏ nhánh cây bạo liệt ra thanh âm, làm lòng người phá lệ an bình.