Quyển 1 - Chương 2.1: Sư đệ muốn chạy trốn, sư huynh vĩnh viễn đi theo

“Dung Dung?” Cốc chủ lo lắng nhìn tiểu đồ đệ nhà mình, chỉ sợ đối phương luẩn quẩn trong lòng.

Thanh âm của ông ngược lại gọi Ôn Dung về, Ôn Dung mím chặt môi, thầm nghĩ thay vì diễn quá giả, chi bằng sau đó tìm lý do thoái thác trở về.

Y đặt lại thư trên bàn, nhẹ giọng nói: "Sư phụ, ta biết rồi." Ôn Dung cắn môi, làm như cực kỳ không cam lòng nói: "Hắn muốn từ hôn thì từ hôn, ta cũng không phải không tìm được người tốt hơn hắn!"

Cốc chủ vốn còn tưởng rằng Ôn Dung sẽ thương tâm lại cười ha ha, nắm lấy tay Ôn Dung đặt ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về, trong mắt tràn đầy yêu thương đối với y, "Nói không sai! Đồ đệ của Chúc Vọng Trung ta có rất nhiều người muốn cầu thú, tiểu tử kia có mắt không tròng, đá vừa lúc!”

Nhà Ôn Dung vốn dĩ là một đại gia tộc, gia gia y là đỉnh cao quyền lực trong nhà, từ trước đến nay đều nghiêm túc uy nghiêm, Ôn Dung còn chưa từng có kinh nghiệm thân mật với trưởng bối như thế.

Nhìn sự quan tâm không chút che giấu trong mắt lão nhân, Ôn Dung trong lòng khẽ động, đột nhiên cũng hiểu được vì sao nguyên chủ lại bị dưỡng thành tính tình kia.

Được người không hề có điểm mấu chốt mà sủng ái như vậy, đương nhiên sẽ trở nên vô pháp vô thiên.

Từ chỗ Chúc Vọng Trung trở về, Ôn Dung đã bắt đầu chuẩn bị cho cuộc chạy trốn vài ngày sau. Có nguyên cốt truyện dẫn đường, Ôn Dung căn bản không phí tâm lo lắng đã chuẩn bị xong hết thảy, hiện tại cũng chỉ còn lại có một việc.

Trong nguyên văn, tiểu sư đệ mặc dù là một kẻ đáng ghét thích nhảy nhót, dung mạo lại là tuyệt sắc mỹ nhân, đặc biệt nốt ruồi chu sa đỏ ở giữa mày, càng tôn lên vẻ đẹp của y như tiên nhân hạ phàm, đẹp không gì sánh bằng.

Mà hiện tại y phải che lại nốt ruồi chu sa tượng trưng cho thân phận ca nhi của y.

Ôn Dung vẫn rất tò mò diện mạo hiện tại của mình, nhưng tầm nhìn của gương đồng trong phòng thật sự quá thấp, Ôn Dung căn bản không thấy rõ bộ dáng của mình, lập tức đi tới bờ hồ bên cạnh rừng trúc, muốn nhìn dung mạo thân thể này.

Nhưng ngay sau đó, y cũng ngây ngẩn cả người. Bởi vì, người trong ảnh phản chiếu trên mặt hồ, trừ nốt ruồi chu sa giữa lông mày, cư nhiên có một khuôn mặt giống y như đúc.

Nhìn thấy khuôn mặt của mình dù sao cũng tốt hơn nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, nhưng thân thể này vì sao lại có khuôn mặt giống y như đúc?

Ôn Dung nghĩ mãi không ra cũng không nghĩ nữa, móc ra bột mì đã pha sẵn trong lòng ngực, từng chút từng chút che lại nốt ruồi chu sa giữa mày của y.Dù sao y đã chết, nghĩ nhiều như vậy còn không bằng đi chơi cho thật vui.

Mắt thấy mọi thứ đều chuẩn bị thỏa đáng, Ôn Dung dự định đêm nay ngủ một giấc thật ngon, đêm mai sẽ xuất phát.

Chỉ là, khi y dựa theo nội dung cốt truyện, lúc muốn chuồn êm ra ngoài mê huyễn trận của Y Tiên cốc, lại bị người cấp bắt vừa vặn.

"Sư huynh, sao huynh lại ở đây?" Đôi mắt mèo Ôn Dung trợn tròn, hoàn toàn không thể hiểu được tại sao Chúc Tân Minh lại xuất hiện ở đây.

“Ngược lại ta muốn hỏi đệ một chút, đêm hôm khuya khoắt không ngủ, chạy ra ngoài làm gì? Đệ muốn đi đâu?”

Ôn Dung mặt không chút biến sắc mà xoay người che lại tay nải của mình, theo bản năng không muốn bị đối phương biết, lúc này bị hỏi liền nói dối: “Ta ngủ không được, chỉ muốn ra ngoài tản bộ một chút, lập tức sẽ trở về.”

“Phải không?” Chúc Tân Minh thần sắc không rõ mà nhìn y, ý vị thâm trường nói: “Trời đã khuya và sương đọng nặng, sư đệ thân thể không khỏe, vậy cùng ta trở về đi.”

Ôn Dung: “… Ta còn chưa buồn ngủ, muốn đi dạo một chút.”

“Muốn đi dạo một chút? Đi đâu? Ra khỏi cốc sao?”

Ôn Dung: “…” Biết là tốt rồi, tại sao phải nói ra chứ?

“Ngươi muốn đi tìm ai? Tiết Lâm Chu sao? "Chúc Tân Minh lại tiếp tục hỏi.

Ôn Dung: "..." Có cần thông minh như vậy không!

Nói dối với người thông minh quả thực là hành vi ngu ngốc, chớ đừng nói chi là người trước mắt không chỉ có thông minh, còn hung tàn.

Y không dám giấu nữa, chỉ cắn môi, bày ra biểu tình quật cường nói: "Chẳng qua ta muốn nhìn xem người hắn ta thích là người như thế nào, ta đến tột cùng có chỗ nào so ra kém hắn.”