Quyển 1 - Chương 2.2

Dứt lời, lại sợ hãi nâng mắt, mang theo chút lấy lòng nói: “Sư huynh, ta cũng chỉ ra ngoài xem một chút, rất nhanh sẽ trở lại.”

Chúc Tân Minh không vui, nhưng vì sao không vui, chính hắn cũng không nói rõ, lập tức cự tuyệt: "Không được, thân thể đệ không khỏe, sao có thể tùy tiện chạy ra ngoài.”

“Ta mang theo dược hoàn mà sư phụ làm cho ta, sẽ không xảy ra chuyện!”

Mắt thấy Chúc Tân Minh vẫn không đồng ý, Ôn Dung nóng nảy, nhưng y không làm được hành vi lăn lộn bừa bãi như nguyên chủ, cũng không dám khóc lóc om sòm với Chúc Tân Minh, chỉ có thể mềm giọng cố ý giả bộ đáng thương, "Sư huynh, ta lớn như vậy còn chưa từng ra ngoài, ta cũng chỉ muốn ra ngoài xem một chút…”

Bị đối phương dùng cặp mắt ướt dầm dề kia nhìn, Chúc Tân Minh từ trước đến nay lòng vững như sắt vậy mà phá lạ mềm lòng, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên. Trước kia mặc kệ Ôn Dung chơi xấu khóc lóc om sòm đối với hắn như thế nào, hắn đều có thể không lưu tình chút nào mà cự tuyệt, nhưng khi nhìn người trước mặt đang bày ra vẻ mặt đáng thương mở miệng, nói những lời mềm mỏng không có chút uy hϊếp gì, hắn lại hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt.

Chúc Tân Minh bất đắc dĩ thở dài, thỏa hiệp nói: “Thôi, ta theo đệ cùng đi ra ngoài.”

“Huynh cùng ta đi ra ngoài?!” Điều này sao có thể được chứ!

Trên mặt Ôn Dung khϊếp sợ và kháng cự gần như không chút che giấu nào, Chúc Tân Minh thấy vậy, lập tức trầm mặt, đáy lòng không có lý do bốc lên một ngọn lửa.

“Làm sao thế? Đệ không muốn đi cùng ta?”

Ôn Dung nào dám nói thật, chỉ có thể khô cằn nói: “Làm sao dám làm phiền sư huynh…”

Ánh mắt Chúc Tân Minh sâu kín nhìn chằm chằm y, “Sư đệ nói gì thế, ta có thể giúp được đệ, sư huynh đương nhiên cảm thấy rất vui.”

Ôn Dung: “…”

Ôn Dung quả thực khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn cố chấp hấp hối giãy giụa, “Nhưng nếu sư huynh rời đi, sư phụ nhất định sẽ phát hiện.”

“Chẳng lẽ không thấy đệ, sư phụ sẽ không phát hiện được?”

Ôn Dung: “…”

Mắt thấy sắc mặt Chúc Tân Minh càng ngày càng khó coi, Ôn Dung không dám cự tuyệt nữa, chỉ có thể đồng ý đồng hành với đối phương như vậy.

Vì phòng ngừa Chúc Tân Minh chạy ra ngoài quấy gió quấy mưa, hủy diệt nội dung cốt truyện kế tiếp của mình, Ôn Dung chỉ có thể cầu xin đối phương không nên bại lộ thân phận, lần này đi ra ngoài nhất định phải khiêm tốn.

Nếu như không phải giọng nói của tiểu sư đệ trong trẻo mềm mại, nghe lỗ tai cũng thoải mái, Chúc Tân Minh cũng muốn trực tiếp khiến y câm họng, bảo y đừng có lải nha lải nhải, nói những lời khiến người ta ghét nữa.

Ngoài Y Tiên cốc là một mảnh rừng cây rậm rạp, phải đi hồi lâu mới có thể đến thành trấn dưới chân núi, Chúc Tân Minh là người tập võ, tố chất thân thể vượt xa người thường, đương nhiên không phải một ma ốm như tiểu sư đệ có thể so sánh được.

Mặc dù trải qua nhiều năm bảo dưỡng, thân thể Ôn Dung đã không còn kém như vậy, nhưng lúc này đi hồi lâu, Ôn Dung vẫn mệt mỏi toát ra rất nhiều mồ hôi, làm ướt tóc mai, khiến chúng nó ướt sũng dính vào trên mặt, nhìn rất đáng thương.

Tiểu sư đệ nhà mình từ nhỏ kim tôn ngọc quý, lúc nào chịu tội như vậy! Chúc Tân Minh đau lòng rất nhiều, lại không ngừng căm tức.

Hắn nghĩ mãi mà không ra một nam nhân phụ bạc đã từ hôn có cái gì đẹp mắt, lại đáng giá để Ôn Dung từ xa chạy tới tìm hắn ta.

Rốt cuộc không thể nhìn bộ dáng đáng thương của Ôn Dung nữa, Chúc Tân Minh thở dài một hơi, đi tới phía trước Ôn Dung ngồi xổm xuống, nói: "Lên đi, ta cõng đệ.”

Ôn Dung lúc này chân mềm nhũn cực kỳ, cũng bất chấp những thứ khác, cả người trực tiếp nhào tới trên lưng Chúc Tân Minh.

Nam nhân nhìn mảnh khảnh, sau khi bò đi lên lại phát hiện vai lưng hắn rộng lớn, đúng là khiến người ta vô cùng an tâm. Ôn Dung cũng không biết tại sao, nằm bò không bao lâu đã ngủ thϊếp đi.

Cảm giác được phía sau truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng vững vàng, trong lúc nhất thời, Chúc Tân Minh đều cảm thấy mình có phải hay không bị quỷ ma nào bám vào người, nếu không hắn tại sao hơn nửa đêm không ngủ được, đi theo Ôn Dung cùng nhau chạy ra ngoài, hiện tại vậy mà còn chịu thương chịu khó mà hầu hạ gia hỏa ngủ như heo.