Chương 2: Anh em nhà họ Cố

"Không, không có." Cậu bé vội vàng sốt ruột giải thích, giống như là sợ mình hiểu lầm, trong đôi mắt trong veo của cậu đều là một mình Cố Tùy.

Đào Nhạc thích anh, sao Cố Tùy có thể không nhìn ra, chỉ là anh vờ như không biết mà thôi. Không biết, cũng không cần chịu trách nhiệm, không phải sao?

Chỉ là, anh luôn cảm thấy cậu thiếu niên ở trước mặt có chỗ nào đó không giống với thường ngày. Cố Tùy không suy nghĩ nhiều, anh hưởng thụ tình yêu toàn tâm toàn ý của thiếu niên, hài lòng nhéo mũi của cậu: "Được rồi, đừng có vội, từ từ nói, anh chỉ nói đùa với em thôi, em sợ hãi như vậy làm gì? Bé ngốc ha ha ha."

Khuôn mặt của thiếu niên đã được xen giữa trẻ trung và thành thục, mặt mũi thâm thúy, trên gương mặt anh tuấn hiện ra nụ cười cưng chìu, Đào Nhạc thận trọng nhìn anh, lại gần như tham lam, không dám hô hấp: "Anh hai ~ "

Hơi có mùi vị nũng nịu, trong cổ họng Cố Tùy hơi ngứa, anh ho khan mấy tiếng, xem nhẹ cảm giác đặc biệt của mình đối với Đào Nhạc: "Ăn cơm chưa? Dì nói với anh em không đi ra ngoài, cơ thể không thoải mái sao?"

Sắc mặt Đào Nhạc tái nhợt, cậu lại đột ngột cúi đầu xuống, nhanh chóng lắc đầu, mang tính che giấu: "Không có không thoải mái, anh hai, chỉ là em, chỉ là em muốn chờ anh về ăn cùng."

Mặc dù Cố Tùy biết Đào Nhạc đang mượn cớ, nhưng không thể không thừa nhận rằng cái cớ này đã khiến anh vô cùng hài lòng. Anh híp mắt nhìn cổ áo của cậu bé rơi xuống, lộ ra da thịt trắng nõn, "Là như vậy sao? Được, đúng lúc anh cũng chưa ăn cơm, đi cùng nhé."

Cố Lương trở về thì nhìn thấy Cố Tùy và Đào Nhạc đang mỉm cười ngồi ăn cơm cùng nhau, rõ ràng hắn đã nghiêm lệnh cảnh cáo đứa con riêng đó đừng dính vào bên cạnh Cố Tùy, chẳng lẽ là lời của hắn không hữu dụng đối với Đào Nhạc?

Hắn hung hăng ném áo khoác đồng phục ở trên người lên ghế sa lon, đập balo lên trên bệ, người làm cũng bị dọa giật mình, giả vờ không nhìn thấy cậu cả đang nổi điên.

Điểm khác nhau hoàn toàn với khí chất dịu dàng nho nhã ở trên người Cố Tùy đó chính là Cố Lương chỉ lớn hơn anh hai tuổi, nhưng trên người Cố Lương toát ra rất nhiều cảm giác xâm lược không thể trốn thoát được, lúc gương mặt hiện lên vẻ lạnh lùng, hắn là một người thẳng tính nóng nảy, nói một là một, không quan tâm đến bất kỳ thứ gì khác ngoại trừ bản thân, thủ đoạn tàn nhẫn, khi nhìn thấy hắn, Đào Nhạc lập tức trốn vào trong ngực của Cố Tùy theo bản năng.

Cố Tùy cảm nhận được sự ỷ lại và tín nhiệm của cậu, trong đôi mắt của anh nhanh chóng lướt qua một nụ cười, cảnh cáo liếc nhìn Cố Lương, sau đó trấn an sờ sống lưng thon gầy của Đào Nhạc, giống như đang nhẹ nhàng vuốt ve mèo con từ trên xuống dưới: "Không sao, ăn của em đi."

Dĩ nhiên Cố Lương ở phía trước có vẻ mặt u ám cũng nhìn thấy hành động của Đào Nhạc, trong lòng hắn hơi khó chịu, trong lúc nhất thời cũng không biết rốt cuộc là bởi vì Cố Tùy hay là bởi vì Đào Nhạc.

Không, không đúng, tại sao có thể là bởi vì Đào Nhạc? Đứa con riêng ngu xuẩn yếu đuối này? Cố Lương cảm thấy buồn nôn vì suy nghĩ vừa rồi của mình, hắn chán ghét trợn mắt nhìn Đào Nhạc, giống như muốn vùi mặt cậu vào trong đĩa.

Trong lòng càng cảm thấy căm phẫn, giọng điệu vừa nặng nề lại vừa hung ác: "Mày, cúi đầu làm gì? Tao là quỷ à?"

“Đào Nhạc, ai dạy mày không lễ phép như thế! Nhìn thấy tao cũng không biết gọi sao? Sau này đi ra ngoài sẽ làm nhà họ Cố của nhà tao mất mặt!”

Chim cút đang vùi đầu chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt cậu tái nhợt, đôi môi ẩm ướt hơi mở ra, cậu yếu ớt nhìn Cố Lương, nói không trôi chảy: "Anh cả."

Khi nói xong, cậu nhanh chóng cúi đầu xuống, giống như Cố Lương thật sự là ác ma gϊếŧ người không chớp mắt, là hung thần ác sát gì đó. Rõ ràng trước kia Cố Lương chỉ mong đứa con riêng này sợ mình như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy cậu bé run rẩy dựa vào bên cạnh Cố Tùy, trong l*иg ngực của hắn lại sinh ra cảm xúc phức tạp không nói nên lời, giống như lửa rừng đang bốc cháy. Cố Lương không biết phải dập tắt thế nào.

"Hừ! Chướng mắt!" Cố Lương đá mạnh vào băng ghế ở bên cạnh, nó phát ra âm thanh chói tai khi va chạm với mặt sàn, Đào Nhạc lại run lên.

Theo tiếng bước chân từ từ đi xa của Cố Lương, cuối cùng Đào Nhạc nơm nớp lo sợ mới ngẩng đầu lên, đôi mắt của cậu lại đỏ bừng, đuôi mắt phiếm đỏ rất dễ khiến người khác chú ý.

"Không sao, anh ấy không dám làm gì đâu, Tiểu Nhạc, đừng sợ, anh hai ở đây." Giọng của Cố Tùy rất dịu dàng, anh khẽ ôm bả vai vẫn đang cứng đờ của Đào Nhạc, bóp mấy cái: "Đừng sợ."

Đào Nhạc chậm rãi gật đầu, hít mũi. Con ngươi u ám không rõ của của Cố Tùy nhìn vào bóng lưng đang rời đi của Cố Lương, không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì.