Chương 3

Ngày hôm sau, Đào Nhạc thành thật chỉ đem bánh mì trong phòng bỏ vào cặp sách, mặc đồng phục,chuẩn bị ra ngoài đi bộ hơn mười mét rồi bắt xe bus đến trường.

Cố Tùy còn dậy sớm hơn bọn họ nửa tiếng để đến trường giải quyết công việc của hội học sinh, cho nên tài xế trong nhà chỉ phải đưa cậu và Cố Lương đến trường.

Tuy nhiên, Cố Tùy lại không biết điều đó, hoặc có thể anh biết chỉ giả vờ như không biết, ngay từ ngày đầu tiên Cố Lương đã cấm Đào Nhạc cùng hắn ngồi trên một chiếc xe.

Ánh mắt hung ác nham hiểm của đại thiếu gia hai tay đút túi. Tài xế không còn cách nào khác, đành phải xin lỗi tiểu thiếu gia, mở cửa xe bảo Cố Lương lên xe, sau đó liền đóng cửa xe lại.

Ngày hôm đó Đào Nhạc đi học muộn, bị giáo viên phạt đứng ở ngoài lớp một tiết, dù biết cậu là tiểu thiếu gia nhà họ Cố nhưng vẫn khinh thường, ai bảo cậu chỉ là đứa con ngoài giá thú bị bỏ rơi?

Nghĩ đến nguyên chủ đã xảy ra chuyện, Đào Nhạc thở dài một hơi.

Chậm chạp cúi đầu đi ra ngoài, cậu vô tình va vào ai đó, cái trán bị đâm cho đỏ lên, hai mắt ngấn nước, cau mày nghi hoặc ngẩng đầu.

Toàn thân Cố Lương tản ra khí thế đừng có chọc tức ông đây, Đào Nhạc nhún vai run run xin lỗi, cúi đầu cẩn thận tránh hắn đi về phía trước.

Cố Lương không kiên nhẫn hừm một tiếng, xoay người vươn tay nắm lấy dây đeo cặp sách của Đào Nhạc, "Ai cho mày đi?"

“Anh hai, sao vậy?”

Đào Nhạc cắn răng nắm chặt dây đeo cặp sách, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Cố Lương.

“Ngẩng đầu lên nhìn tao!”

Cố Lương ghét nhất chính là bộ dáng kinh tởm cùng nhát gan của đứa con hoang này, cả người tràn đầy lửa giận.

Nhưng nghĩ đến Đào Nhạc nhìn Cố Tùy đêm qua, hắn cảm thấy mình như bị bơ, trong lòng không thoải mái mà tức giận.

Quả nhiên, Đào Nhạc sợ hãi khi nghe thấy giọng nói của hắn, co rụt cổ lại chậm rãi ngước lên nhìn Cố Lương, ánh mắt đáng thương như sắp khóc, hít hít mũi, “Anh hai, em, em. .. thực xin lỗi ...… ”

"xin lỗi, xin lỗi! mày chỉ biết xin lỗi thôi à?! Cút đi! Đừng xuất hiện trước mắt tao! Trong trường học gặp tao đừng nói quen tao! Mày làm tao mất mặt!”

Khi Đào Nhạc đã đi xa, khuôn mặt Cố Lương trở lên hung hăng tức giận mà đá vào chậu cây bên cạnh, "Con mẹ nó! Hừ! Nó giả bộ đáng thương cái gì?!"

Tài xế run rẩy lo sợ lấy lòng, "Thiếu gia, ngài muốn đón tiểu thiếu gia cùng đến trường sao?"

"Đón cái gì?! Còn nữa, ai nói nó là tiểu thiếu gia!"

Cố Lương hung hăng trừng mắt nhìn Đào Nhạc, tức giận lên xe.

Khi Đào Nhạc đến, buổi tự học đã sắp bắt đầu, cậu đi qua dãy bàn, đi đến góc của dãy cuối, chậm rãi ngồi xuống, nhìn đống giấy và rác trong ngăn bàn, thở dài.

Cũng may là cậu mang hết sách giáo khoa về nhà, nếu không thì không biết chúng sẽ bị hủy hoại như thế nào, sờ sờ đôi mắt có chút buồn, mở sách giáo khoa ra, nhỏ giọng đọc lại bài văn mà giáo viên yêu cầu đọc thuộc lòng.

Khi đọc sách cậu sẽ vô tình lắc đầu vài cái, khuôn mặt tái nhợt vì đi đường quá lâu, ngón tay mềm nhũn ,co rút lại trong áo đồng phục.

Cậu cau mày khi bắt gặp những từ ngữ lạ, có vẻ như cậu đang gặp rắc rối, suy nghĩ một lúc, cậu cẩn thận trọng chọc vài cái vào người bạn cùng bàn to hơn mình gấp mấy lần.

Người bên kia sốt nhìn chằm chằm cậu, giọng điệu rất xấu, "Chọc cái mẹ gì?! Mày không thấy mày đang làm phiền người khác à?! Tự mình kiểm tra đi!"

Đào Nhạc mím môi, đẩy kính như thể đang sợ hãi, thành thật nói xin lỗi, đôi mắt ướt dầm dề như bị ủy khuất.

Bạn cùng bàn lần đầu tiên nhận thức được một Đào Nhạc hoàn toàn khác, cảm thấy mình có hơi to tiếng với cậu.

Hạ Cẩn lúc này cầm lấy sách giáo khoa giả vờ đứng dậy kiểm tra bài đọc của các bạn trong lớp, khi đi ngang qua Đào Nhạc liền dùng ngón tay kéo nhẹ góc áo.

"Cái kia, Hạ, bạn học Hạ, tôi muốn hỏi cậu ..." Giọng cậu nhẹ nhàng, như là sợ Hạ Cẩn sẽ chán ghét mình.