Chương 1: Giới thiệu vắn tắt về tuyến thế giới

Đào Nhạc vừa làm xong một nhiệm vụ S+ cấp cao khó khăn, xuất sắc lấy được tiền thưởng, cậu vốn định xin nghỉ dài hạn để nghỉ ngơi, nhưng lại đột nhiên bị kêu trở về trụ sở chính, nói là có một số thử thách mới cần cậu thực hiện.

Nhiệm vụ cũng không khó, so với những thế giới trước kia mình gặp phải, thì thế giới nhiệm vụ mà hệ thống ban bố càng giống với thế giới nghỉ phép. Vốn dĩ Đào Nhạc cảm thấy nghỉ phép cũng không có việc gì làm, chi bằng đi làm nhiệm vụ thú vị. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn chấp nhận nhiệm vụ xuyên qua lần này.

Dựa theo hệ thống mà nói, cậu phải làm theo mạch truyện gốc của từng thế giới đến kết cục, giữ vai trò của pháo hôi người đi đường, cũng không cần cậu phải làm gì khác, rất đơn giản.

Thế giới mà Đào Nhạc bước vào lần này là một thế giới hiện đại, phần lớn cốt truyện đều xảy ra ở trong sân trường.

Để thuận tiện, hệ thống đã đổi tên và gương mặt của nguyên chủ thành số liệu của Đào Nhạc trước.

Vị diện trong thế giới này là tình cảm bất hòa rất phức tạp. Nguyên chủ là một pháo hôi, cũng bị cuốn vào. Cậu ấy là con riêng, là em trai của công chính, nói cách khác thì mối tình đầu của công chính là em trai ruột của mình, cũng bởi vì quan hệ máu mủ ràng buộc, nên đã khiến công chính chỉ có thể kiềm chế tình cảm của mình, sau đó anh gặp bạn học của Đào Nhạc, người đó có dáng vẻ rất giống em trai bạch nguyệt quang của mình, cũng chính là thụ chính, sau khi hai người trải qua dây dưa yêu hận một cách cẩu huyết, thì người có tình cuối cùng cũng trở thành người nhà và ở cùng nhau.

Về phần tại sao nói nguyên chủ cũng bị cuốn vào, là bởi vì nguyên chủ Đào Nhạc, có tâm tư không đứng đắn đối với anh trai của mình, nói cách khác, nguyên chủ pháo hôi đã từng vọng tưởng chấm mυ"ŧ bạch nguyệt quang công chính!

Khi Đào Nhạc xem về tuyến thế giới, cậu kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rớt xuống. Thật là to gan!

Để sống lâu, Đào Nhạc vẫn quyết định làm pháo hôi của cậu một cách yên ổn, không khiến người khác chú ý, cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành. Cậu là tới nghỉ phép, cũng không phải là đến tìm ngược.

Tính cách của nguyên chủ hơi u ám nhát gan, thường không dám đối mặt với người khác, người trong nhà cũng coi thường cậu ấy, chỉ có anh hai dịu dàng nho nhã là hay quan tâm cậu ấy, cũng khó trách, anh làm như vậy thì sao cậu ấy có thể không động tâm? Đào Nhạc chống cằm, thở dài thườn thượt, cậu nhét một viên kẹo sữa vị dâu vào trong miệng, chép miệng, cố gắng luyện tập khí chất âm hồn giống nguyên chủ.

Bởi vì là con riêng, cho nên gần như tất cả mọi người, bao gồm người làm cũng đều rất khinh thường Đào Nhạc, Đào Nhạc sống trong hoàn cảnh như vậy nhiều năm, cũng khó tránh khỏi việc trở thành dáng vẻ kia. Ở trong trường học, cậu ấy cũng chỉ có rất ít bạn, hầu hết đều là người nịnh hót thân phận cậu chủ gia đình giàu có của cậu mà thôi, không có bạn thật lòng.

"Chậc chậc chậc, thật thê thảm, tôi hơi đau lòng cho cậu ấy." Đào Nhạc cau mày, liếc nhìn quyển nhật ký mà nguyên chủ giấu trong ngăn kéo, phía trên ghi chi chít về tình yêu và sự cảm kích đối với anh hai, còn có sự oán hận đối với số phận bất công.

"Ký chủ không nên xúc động và có tâm tư không đứng đắn nha ~ làm nhiệm vụ đàng hoàng đi, đừng hủy hoại thiết kế nhân vật, nếu không thì sẽ có sự trừng phạt ~" Hệ thống nhắc nhở Đào Nhạc bằng giọng điệu máy móc vô cảm khó nghe.

Đào Nhạc không nhịn được xua tay: “Biết rồi, biết rồi.”

Cốc cốc cốc, có người đang gõ cửa. Dùng chân nghĩ cũng biết người ở ngoài cửa là ai, phòng của cậu được sửa thành một căn phòng chứa đồ lặt vặt với diện tích nhỏ, gần như không ai muốn tới, ngay cả dì nấu cơm của phòng bếp cũng không muốn để ý tới cậu.

"Tới đây, tới đây." Đào Nhạc liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu bé ở trong gương, cơ thể gầy yếu, cậu nhéo mạnh vào cánh tay, nước mắt trong đôi mắt lập tức tuôn ra, hốc mắt đỏ ửng, hèn nhát chạy chậm tới cửa, cậu mở cửa nhìn thiếu niên đứng ở ngoài cửa.

Có lẽ là Cố Tùy vừa từ trường trở về, trên người anh vẫn đang mặc đồng phục màu trắng của trường, phù hiệu trên tay áo được quấn trên cánh tay, anh là hội trưởng hội học sinh, bình thường rất bận, hầu như Đào Nhạc không gặp được annh ở trường.

Không hổ là công chính, còn là bạch nguyệt quang của nguyên chủ, khi anh cười lên khiến người khác cảm thấy giống như gió xuân, giống như đang vùi lấp ở trong đám mây mềm mại. Đôi mắt anh dịu dàng mỉm cười với cậu, Đào Nhạc cảm thấy tim mình đập thình thịch, lỗ tai ẩn trong mái tóc đang dần đỏ ửng, cậu nhỏ giọng nói: "Anh hai, sao anh tới đây?"

Cố Tùy lanh mắt, hắn phát hiện sự khác thường của cậu, trong lòng anh đoán rằng có lẽ cậu đã bị bắt nạt, lạnh lùng khinh thường, nhưng trên mặt vẫn được ngụy trang rất tốt, anh ung dung thản nhiên xoa mái tóc mềm mại của cậu bé: "Sao thế? Không hoan nghênh anh đến thăm em sao?"