Chương 9

Căn nhà gỗ này mang theo trận phát ma trận, bên ngoài nhìn vào trông có vẻ rất nhỏ nhưng một khi đi vào thì vô cùng rộng rãi và xa hoa. Xung quanh toàn là nội thất bằng gỗ mang hơi hướng cổ xưa, trên tường còn có tranh thủy mặc và đồ sứ, nhìn qua rất là sành điệu.

Quả nhiên Nhan Kha bị kinh ngạc trong chớp mắt, tò mò nhìn xung quanh giống như một con mèo nhỏ, sau đó lại được Hiên Dạ Tầm đặt cẩn thận ngồi xuống ghế sofa.

Mãi cho tới khi Hiên Dạ Tầm duỗi tay nắm lấy cổ chân của cậu, Nhan Kha mới nhận ra sau đó liền lập tức đỏ mặt.

“Tôi, thật sự đã không sao nữa rồi.”

Hiên Dạ Tầm giương mắt nhìn cậu, yết hầu lăn một chút, tay vẫn kiên định kéo chân của cậu vào l*иg ngực.

Làn da của Nhan Kha trắng, cổ chân rất tinh tế mảnh mai, đầu gối mượt mà càng hồng hơn, cho nên chỗ bị sưng lên và bị đập ấy cho dù chỉ là một chút hồng hồng xanh xanh cũng hiện ra vô cùng rõ ràng.

Hiên Dạ Tầm nhíu nhíu mày lại, sau đó thì đem bàn tay ấn lên đầu gối của Nhan Kha. Vết thương bầm tím ở trên đùi của Nhan Kha nhanh chóng biến mất không còn thấy nữa, nhưng trong lúc nhất thời Hiên Dạ Tầm lại không hề bỏ tay ra.

…..

Ở bên kia, Hiên Viên Thần đang ở một đoàn làm phim khác.

Người đàn ông cao to tuấn tú , xương quai hàm rõ ràng, bả vai dài rộng, mũi cao thẳng.

Nếu Hiên Dạ Tầm ít nhiều vẫn mang theo đôi chút nét tà ác âm trầm của vai ác và sự tuấn tú thì các đường nét trên khuôn mặt của Hiên Viên Thần lại toát lên vẻ nam tính thuộc về khí chất của nam chính, cái giơ tay nhấc chán của anh ta đều có sức hấp dẫn quyến rũ đầy nam tính mà lại vô cùng tự nhiên, cùng với đó là một khí thế ngạo nghễ, nhìn muôn dân bằng nửa con mắt.

Lúc này anh ta mới biết được tin đã từng có một người tên là Nhan Kha tới tìm anh ta, hơn nữa đã bị Hiên Dạ Tầm đưa đi rồi.

Sau khi nghe xong Hiên Viên Thần có hơi nhíu mày lại một chút.

Nhan Kha? Anh ta cố gắng nhớ lại một chút hình bóng của tên nhân loại kia trong trí nhớ của anh ta nhưng lại chỉ là một hình bóng mơ hồ không rõ. Chỉ nhớ được hình như cậu là một fan hâm mộ của anh ta, hơn nữa cong vô cùng cuồng nhiệt.

Anh ta luôn luôn cảm thấy có chút phiền chán với mấy thể loại con người như vậy.

Nhưng anh ta xác thực đã đồng ý đóng một bộ phim điện ảnh cùng với cậu, chỉ là nhất thời có chút hơi chậm trễ.

Nhưng người này hiện tại lại ở cùng một chỗ với Hiên Dạ Tầm. Toàn bộ câu chuyện này nhìn thoáng qua dường như có chút logic nhưng nghĩ kĩ lại thì lại cảm thấy chỗ nào cũng đều không thích hợp.

Điều duy nhất Hiên Viên Thần có thể nghĩ đến chính là chỉ sợ Hiên Dạ Tầm là lại sát sinh nữa rồi.

Tức khắc Hiên Viên Thần liền cảm thấy vô cùng đau đầu, đành phải truyền âm cho đối phương.

“Có người nói với ta, ngươi đem một nhân loại đi?”